Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 108

Edit: Phạm Mai

Bảy giờ sáng, tôi nhận lấy túi Tiểu Tần đưa đeo lên vai, lấy chìa khóa xe, chuẩn bị đi làm.

Mới vừa bước ra khỏi cửa, một chiếc xe Bentley màu bạc "Kít" một tiếng dừng ở trước mặt của tôi, cửa ngồi chỗ phó lái mở ra, Âm Hạng Thiên nghiêng đầu, nói: "Lên xe đi, anh đưa em đi làm."

Từ sau buổi tối tắm nước nóng đó, dù họp mặt gia đình, anh cũng mặc kệ việc bị từ chối ở bên ngoài, giống như vậy, tôi đi làm cũng thường gặp phải xe của anh chặn đường. Tôi không lên xe, anh cũng không cưỡng ép, nhưng mà, anh sẽ đi theo sau. Lại còn đúng lí hợp tình, nói: "Chúng ta không phải là bạn bè, nhưng chung quy cũng là người nhà, anh đưa em đi làm thì có cái gì không đúng hả?"

Giải thích kiểu này, ngay cả bà nội cũng không thể nói gì. Dù sao, anh chỉ đưa tôi đi làm, cũng không nói ra yêu cầu vô lý nào, cũng không càn quấy. Nếu như đổi lại là trước kia, tôi thật sự sẽ cảm thấy thụ sủng nhược kinh*. Nhưng lúc này đã không còn giống ngày xưa, lập trường  thay đổi làm cho tất cả mọi thứ trở nên không giống nhau.

*thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ

"Tôi tự lái xe đi được." Tôi đi qua xe của anh, chạy tới nhà để xe.

"Tùy em vậy." Tuy nói như thế, nhưng anh lại không có suy nghĩ rời đi, vẫn đi theo một tấc cũng không rời như cũ.

Sáng sớm của mùa đông cực kỳ lạnh, nhất là khi lái xe gắn máy, chẳng qua áo khoác ngoài do Xảo Dĩnh làm giữ ấm vô cùng, hơn nữa, mỗi kiểu chỉ có duy nhất một bộ, tuyệt đối sẽ không đụng hàng, cho nên nói, có một chị gái làm nhà thiết kế là cực kỳ may mắn.

Tiểu Quy chạy không hề giống Ô Quy, bất tri bất giác* đã tới bệnh viện, mà chiếc xe Bentley dễ gây chú ý kia vẫn còn ở sau lưng. Tôi dừng xe lại, thì Bentley cũng ngừng, tôi giơ tay gõ lên cửa sổ của xe, kiếng xe chậm rãi trượt xuống, Âm Hạng Thiên nghiêng đầu liếc nhìn tôi, lặng lẽ chờ tôi nói.

*bất tri bất giác: không thể cảm thấy, không thể nhận thấy

Vốn dĩ tôi muốn nói chuyện với anh như những ngày bình thường, đến đây là được rồi, có thể thấy được trên mặt cậu trai lớn mang vẻ mặt "ta đạp chết ngươi" của anh, không nhịn cười được: "Đừng làm chuyện phí sức mà không được cảm ơn này nữa."

Anh nhíu lông mày lại, dùng thanh âm bình tĩnh ngụy trang cho mình, nói: "Anh không muốn lấy lòng em."

"Tôi biết điều đó. Nhưng mà, tôi không muốn để cho đồng nghiệp ở bệnh viện thấy anh." Mặc dù công việc ở bệnh viện này là do bà nội liên hệ giúp một tay, thế nhưng, ngoài viện trưởng ra, không ai biết một y tá nhỏ có tướng mạo bình thường kia là cô chủ của nhà họ Âm. Tôi cảm thấy như vậy rất tốt, không muốn phá đi sự yên tĩnh này.

"Anh làm cho em mất thể diện sao?" Anh không duy trì nổi bình tĩnh nữa.

"Không phải như vậy, tôi chỉ không muốn làm cho mọi người hiểu lầm mà thôi."

"Có cái gì mà bị hiểu lầm chứ? Anh chỉ đưa em đi làm, không phải Hạng Kình thường đón em khi tan làm sao?"

"Mỗi lần anh hai tới đón tôi đều cách một con đường đứng chờ tôi, cũng không đi đến bệnh viện tìm tôi."

Anh hơi giật mình, nửa tin nửa ngờ, nói: "Thật sao?"

Tôi không thể làm gì đành gật đầu.

Khóe môi của anh hơi nhếch lên, trong tròng mắt đen có nụ cười: "Anh biết rồi."

Dứt lời, con xe ưu nhã quẹo khúc quanh, nghênh ngang rời đi.

Tôi mờ mịt một hồi, anh nói biết là ý gì chứ? Nếu vậy mỗi ngày đều đưa tôi đi làm là cố ý sao?

Không nghĩ ra được. . . . . . Thôi, mặc kệ, anh muốn làm thế nào thì cứ làm như thế đi, chờ Nhiễm Du trở về, anh cũng sẽ không còn thời gian làm những chuyện nhàm chán này nữa.

"Bệnh tâm thần đó! Tinh thần tuyệt đối không được bình thường!" Tôi vừa mới bước vào phòng trực, thì bị Bạo Lưu Vân Nham làm cho giật mình. Cô nhóc này trong ngày thường luôn trắng nõn mềm mại, ngày hôm sao lại thay đổi rồi.

Tôi đóng cửa phòng trực, đi tới bên cạnh Ôn Na đang xoa xoa lỗ tai, hỏi: "Vân Nham bị sao vậy?"

Ôn Na dò xét Vân Nham đang cố dập tắt lửa giận, nhỏ giọng nói: "Bị bệnh nhân phòng V17 làm tức giận."

V17 là tên gọi tắt của VIP-17, là phòng bệnh tốt nhất trong bệnh viện, những người vào đó đều là hạng người không giàu thì cũng quý, một số kẻ có tiền quả thật rất khó phục vụ, chỉ có điều, có thể chọc Vân Nham tức tới mức này, có thể thấy được phục vụ không phải khó khăn bình thường.

"V17 không thuộc phạm vi trông nom của chúng ta mà, vì sao Vân Nham lại tới đó?" Tôi lại hỏi.

"Người bệnh nhân kia rất phiền toái, chọn y tá mà giống như chọn vợ, từ tối hôm qua tới giờ cũng chưa yên tĩnh được, năm y tá khác cũng bị anh ta làm cho tức giận muốn bùng nổ, y tá trưởng không có biện pháp nào khác, không thể làm gì khác nên phải chọn Vân Nham tay chân nhanh nhẹn đi chăm sóc anh ta, kết quả thì sao, Vân Nham thành người thứ sáu muốn bùng nổ." Ôn Na sâu kín thở dài, ánh mắt nhìn tôi chứa đầy thương hại.

Sống lưng tôi run lên, thử thăm dò, nói: "Vân Nham không đi sao?"

Ôn Na gật đầu.

Sống lưng tôi run lên: "Đừng nói với mình , y tá trưởng để cho mình đi lấp lỗ đạn?"

Ôn Na cười khanh khách: "Đoán thực chính xác đó."

Sắc mặt của tôi xanh mét: "Tại sao cậu không đi hả?"

Ôn Na là người nổi danh tính tình tốt, lai lịch sâu hơn so với tôi, đối phó với người hay sinh sự, cô ấy nên là người lên đầu chứ.

"Vật nhỏ, còn muốn kéo chị xuống nước sao." Ôn Na vừa nói, dọn dẹp túi xách: "Hôm qua chị đây làm ca đêm, nếu cậu đã đến rồi, đương nhiên mình phải rút lui."

Tôi rầu rĩ, u oán, nhưng mà, y tá trưởng là một cấp trên cứng rắn, dì ấy để cho tôi đi lên đỡ sấm sét, tôi đành phải ngoan ngoãn đi, bằng không tiền thưởng sẽ gặp họa mất.

"Trước khi Nhiễm tiên sinh xuất viện, cháu  phải chăm sóc đặc biệt cho cậu ấy, nếu cậu ấy hài lòng, thì cháu sẽ hạnh phúc. Tiền thưởng của cháu cũng sẽ hạnh phúc." Sau khi y tá trưởng khích lệ còn thêm vào uy hiếp, vỗ vỗ bả vai của tôi: "Bách Khả, đừng làm cho dì thất vọng!"

Tôi dở khóc dở cười gật đầu, giơ tay lên nhẹ nhàng gõ cửa, chợt nhớ tới, y tá trưởng quên giao phó tình trạng của bệnh nhân, ngoái đầu nhìn lại muốn hỏi, nhưng mà, vị trí bên cạnh tôi đã trống không, thật không nhìn ra được, y tá trưởng mập mạp vậy mà đã luyện qua Lăng Ba Vi Bộ.

"Vào đi." Bên trong phòng truyền ra một tiếng trả lời đơn giản, tuy là giọng nói của đàn ông, nhưng lại giống như gạo nếp, mềm dẻo hương vị lại ngọt ngào, thật sự không ngờ rằng, anh ta là đầu sỏ gây nên việc sáu vị y tá tức giận.

Tôi hít sâu một hơi, giữ vẻ hiền hòa thân thiện mỉm cười, đẩy cửa phòng V17 ra. Tuy phòng bệnh mang kiểu dáng phòng xếp, nhưng mà, phòng nghỉ ngơi lại ở một bên, cho nên, đi cửa trước vào, là có thể thu hết xung quanh phòng bệnh vào mắt được.

Trên giường bệnh, một người đàn ông gầy gò mặc quần áo bệnh nhân đang ngồi nhìn về cửa sổ, từ góc độ của tôi chỉ có thể nhìn thấy cái cổ trắng nõn của anh ta, cùng với hai lỗ tai không thể che được bởi mái tóc ngắn mát mẻ.

"Nhiễm tiên sinh, tôi là. . . . . ." Tôi mới nói một nửa, anh ta đã quay người qua, chỉ liếc mắt một cái, tôi liền kinh diễm.

Người này có tròng mắt to và đen, nước da trắng mịn, môi anh đào hơi cong lộ ra hai cái răng mèo đáng yêu, dung mạo này cùng với bó hoa màu hồng trên tủ đầu giường phối hợp chặt chẽ với nhau, quả thực nhân diện* này cùng với hoa đào hỗ trợ tăng sắc hồng cho nhau. Thiếu niên này thật đáng yêu! Vẻ ngoài thật muốn người ta nổ tung mà!

*nhân diện: nhân nghĩa là người, diện nghĩa là diện mạo

"Cô có thể gọi tôi là Nhiễm Nhiễm." Anh ta cười vô cùng. . . . . . Nhu thuận.

"Tôi là y tá sẽ chăm sóc cho ngài tên là Bách Khả." Tôi nói những lời khi nãy chưa kịp nói xong, trong lòng vẫn lầu bầu, đại nam hài đáng yêu như vậy sao lại có tính của người xấu được?! Có phải là có phân đoạn nghĩ sai rồi không?

"Bách Khả?" Anh ta nhắc lại tên của tôi: "Bo sao?"

"Một nét của chữ mộc bên cạnh chữ trắng."

"Chữ kia không phải đọc là bài sao?" Nhìn dáng dấp vị thiếu niên này, bệnh nhân có tính cách bất thường này rất tò mò với họ của tôi.

Trong phòng có chút lạnh, tôi đi tới bên cạnh cửa sổ đóng cửa sổ lại, ôn thanh giải thích: "Nếu dùng làm họ cũng có thể đọc bo, một số người cũng họ bai."

** “bo”, “bai” chỗ này theo Mai hiểu thì là cách phát âm của từ.

"Tôi hiểu." Anh ta chợt mở miệng, tiếng nói gần trong gang tấc.

Bỗng nhiên tôi ngoái đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện ra, không biết khi nào anh ta đã đứng sau người tôi. Cứ như linh hồn vậy? Một chút âm thanh cũng không có?

Trong mắt của tôi xuất hiện nghi ngờ, lúc này mới phát hiện ra, anh ta đi chân trần xuống đất.

Người này chắc cũng hơn hai mươi tuổi rồi? Làm sao lại giống đứa bé vậy chứ?!

"Nhiễm Nhiễm. . . . . . Nhiễm Nhiễm, trên đất lạnh, anh đi giầy vào đi." Tôi nói.

"Đúng là có chút lạnh." Miệng anh ta nói như vậy, nhưng lại vẫn đứng như cũ không chịu nhúc nhích.

Tôi xoay người lại, lấy đôi dép ở dưới giường bệnh tới, đặt ở bên chân anh ta, vừa muốn đứng dậy, bỗng nhiên anh ta nói: "Cô không giúp tôi đi dép vào sao?"
Bình Luận (0)
Comment