Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 119

Edit: Phạm Mai

Cửa phòng Bách Khả nhẹ nhàng đóng lại, Âm Hạng Dương lập tức buông lỏng tay ra, tiếp theo, nâng chân. . . . . .

Âm Hạng Dương rất ít khi tức giận, lại còn ít động thủ hơn, thân mặc dù thân thủ của anh ta nhanh nhẹn, dưới tình huống bình thường cũng chỉ để ngăn cản em hai với em ba đánh nhau, tình huống hôm nay rất ít khi gặp, nhưng anh ta đúng là tức giận, tức giận, hận không thể lột một lớp da sói của em ba, treo trong phòng khách làm triển lãm.

Sói trắng thấy anh cả sát khí dâng trào, bỗng chốc nhảy một cái, nhảy cách ba mét, giống như con chó lớn bình thường ngồi dưới đất, nghiêng đầu, giả bộ vô tội!

Được rồi, đối với Âm Hạng Thiên bá đạo thành tính là tình huống rất hiếm thấy, chỉ là, lão đại phát uy không thể khinh thường, anh không thể dùng cứng đối cứng được, nếu không, hậu quả sẽ tương đối nghiêm trọng!

Âm Hạng Thiên thuận theo nhưng cũng không thiếu đề phòng  liếc nhìn anh cả, vô cùng đề phòng chuyện có thể xảy ra, chỉ cần lão đại tức giận, anh cũng không ngại phá hư hình tượng.

"Em đi xuống lầu cho anh!" Nhìn thấy bộ dáng em ba như vậy, Âm Hạng Dương chợt cảm thấy một cơn tức giận đánh lên vải bông mềm mại, không có dạy dỗ được Âm Hạng Thiên, ngược lại thiếu chút làm mình nội thương.

Sói trắng thuận theo đứng dậy, đi theo người đang có hỏa mà phát không được Âm Hạng Dương xuống lầu.

Đã nửa đêm, người giúp việc đã sớm đi ngủ, trong phòng khách yên lặng không tiếng động, Âm Hạng Dương ném áo khoang trên khủy tay lên ghế sa lon, bước đi thong thả đến quầy rượu nhỏ trong phòng khách, tự mình lấy bình rượu trong quầy, tự mình rót một ly, uống một hơi cạn sạch, lúc này lửa giận mới hơi giảm bớt.

"Uống không?" Âm Hạng Dương giơ ly rượu lên với con sói trắng đang nằm trên thảm kia.

Sói trắng khẽ ngẩng đầu, lè lưỡi, liếm liếm khóe miệng.

Âm Hạng Dương không biết nên khóc hay cười: "Không đi thay quần áo sao?"

Chính xác mà nói là mặc quần áo, lúc này Âm Hạng Thiên trừ một thân da lông tuyết trắng, cả một miếng vải cũng không có, dĩ nhiên, không ai lại đi yêu cầu một con sói mặc quần áo. Kêu anh đi mặc quần áo, dĩ nhiên là để cho anh biến trở về hình người.

Nhưng con sói trắng đang nằm sấp kia không hề để ý tới, cái đầu vừa mới nâng lên lại nằm lên thảm trở lại..

Âm Hạng Dương bước đi thong thả ra khỏi quầy rượu, đi tới bên cạnh em ba, tiện thể ngồi ở trên mặt thảm: "Cần gì chứ? Cho dù Bách có thể thân cận với dáng vẻ này của em, nhưng em cuối cùng vẫn là em, em không thể vĩnh viễn chỉ lộ ra bộ mặt này?"

"Thân cận" là cách nói uyển chuyện, chính xác mà nói thì nên đổi chữ "thân cận" thành "không bài xích".

Mí mắt của sói trắng cụp xuống, đáy mắt thoáng qua vẻ khổ sở, không cần người khác nhắc nhở, anh cũng biết, địa vị bây giờ của mình trong lòng Bách Khả, mặc dù khoác lên da sói có thể nói chuyện, nhưng đối mặt với anh như thế, khoảng cách trong lòng cô ấy cũng sẽ thấp một chút, điểm này ở hội quán tắm nước nóng anh mới biết được. Ngay lúc đó cô ấy cười không chút đề phòng nào, cái nụ cười chân thành mà đơn thuần đó, là phát ra từ tận đáy lòng , trừ ngày đó, anh đã không còn nhớ rõ, cô ấy đã bao lâu không còn cười với mình như vậy, thật rất nhớ nhung!

Âm Hạng Dương thấy anh rơi vào trầm tư, đáy mắt lại phức tạp đau đớn, rõ ràng cho thấy rõ sự quấn quýt say mê với quá khứ không muốn buông tay, vì vậy, đổi một vấn đề khác: "Nếu như em không bỏ được Bách Khả, vậy đừng quan tâm Nhiễm Du nữa. Cô ta không có yếu ớt giống như em tưởng đâu. Quá khứ, quả thật em thiếu cô ta, nhưng mà, dưới tình huống không biết rõ ràng thân phận của đứa bé, còn đi nhận những khoản nợ rối tung rối mù này, vô luận là nhà họ Âm hay là em, cũng đã làm đủ rồi."

Lòng của Âm Hạng Thiên hiện lên ba phần vô lực, một phần chán ghét, còn có một phần không đành lòng. Anh cả nói không sai, vì Nhiễm Du với đứa bé không thuộc về mình kia, anh đã đẩy Bách Khả ra xa, làm cô ấy tổn thương triệt để rồi. Nhưng, anh không có cách nào cự tuyệt khẩn cầu của Nhiễm Du, mặc dù tất cả mọi người đều nói Nhiễm Du là người bên ngoài mềm yêu bên trong mạnh mẽ, trong lòng có sự kiên cường của phụ nữ, nhưng mỗi lần muốn nói rõ ràng thì đáy mắt cô ta xuất hiện e ngại cùng buồn bã giống như một thanh kiếm, lặng yên không tiếng động chọc phá dũng khí anh tích góp.

Âm Hạng Dương thấy dáng vẻ em trai do dự không chắc, có chút vô lực, nói: "Điều nên nói, anh đã nói rồi. Tự em suy nghĩ đi, chúng ta không can dự việc em phụ trách với Nhiễm Du, nhưng mà. . . . . ." Giọng nói dừng lại, Âm Hạng Dương nhéo tai sói: "Em nghe rõ cho anh, đừng quấy rối Bách Khả nữa!"

Âm Hạng Thiên tránh khỏi tay anh cả, xem thường nằm xuống thảm lại.

Âm Dạng Dương nhíu mày, nói: "Đừng có làm chuyện không thích đáng,anh không quản thúc được em, có người sẽ quản thúc được em! Đừng nói anh không nói cho em biết, Hạng Kình vẫn trách em đã làm Bách Khả tổn thương. Tính tình của em ấy, em cũng hiểu rõ. Nếu như em gây chuyện một lần nữa, em ấy tuyệt đối sẽ không để ý điều gì àm cưới Bách Khả vào cửa."

Bỗng chốc sói trắng ngẩng đầu lên, nhe răng gầm nhẹ với Âm Hạng Dương, ý tứ tương đối rõ ràng: nhắc lại chuyện này nữa, đừng trách em trở mặt!

Âm Hạng Dương khẽ nhíu mày: "Thế nào? Còn muốn giương oai với anh sao?"

"Hừ ~" Sói trắng cực kỳ có tính người hừ một tiếng, đứng dậy đi lên cầu thang, đi tới đầu cầu thang thì giống như nhớ ra điều gì đó, xoay người bước đi thong thả trở lại, nhìn chằm chằm Âm Hạng Dương.

"Tiểu tử thúi, cả nhà trên dưới đều bị em sai bảo, đã phí sức còn không được cảm ơn!" Âm Hạng Dương mắng nhỏ một câu, nắp chặt chai rượu bên cạnh, đưa ra ngoài.

Sói trắng ngậm rượu trong miệng, chậm rãi đi lên lầu.

Âm Hạng Dương thở dài, lại lấy bình rượu, uống rượu nhìn ánh trăng. Trong lúc vô tình, rượu đã hết một nửa, nhưng càng về đêm, càng không buồn ngủ. Định mò điện thoại di động lên, quấy rầy em hai một chút.

Ban đêm ở một chỗ khác, tiếng ong ong của điện thoại làm quấy nhiễu giấc mộng của Âm Hạng Kình, lấy điện thoại trên đầu giường ra nhìn, hẳn là anh cả.

"Có chuyện gì sao?" Giọng nói của Âm Hạng Kình bởi vì buồn ngủ mà có chút mông lung.

"Chuyện đứa bé kia, tra thế nào rồi?" Âm Hạng Dương đi thẳng vào vấn đề, hỏi.

"Nửa đêm canh ba gọi là vì chuyện này?" Âm Hạng Thiên hoài nghi anh cả nhà mình do ăn cơm tối hơi nhiều, mới lấy thời gian giấc ngủ của anh ra tiêu thực.

"Trạng thái của lão Tam không tốt lắm, anh sợ trước khi tìm ra chuyện đứa bé, em ấy xảy ra vấn đề trước."

"Xảy ra vấn đề mới tốt, để cho cậu ấy náo loạn đi, Nhiễm Du vốn là thiếu dạy dỗ."

"Tuy nói nhẹ nhàng như vậy, nhưng nếu thuận theo lão Tam, mặt mũi nhà họ Nhiễm với nhà họ Âm cũng không cần nữa rồi."

Âm Nhị Nhi cười khẽ: "Chỗ nào không cần chứ, là muốn cũng không được. Như đã nói qua, làm sao anh lại xác định chắc chắn đứa bé còn sống?"

"Bởi vì khoảng thời gian Nhiễm Du mất tích này vẫn luôn ở cùng một chỗ với Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Du hung ác tuyệt, mà Nhiễm Nhiễm lại kín đáo." Nếu nói cái "thai chết" đó là một uy hiếp tới việc Nhiễm Du với Âm Hạng Thiên ở cùng một chỗ, nhưng cũng đường lui của việc Nhiễm Du trở lại nhà họ Lạc. Nhiễm Nhiễm cũng không ngu tới mức, áp toàn bộ lợi thế lên sự thương hại và tự trách của em ba, vậy quá không an toàn rồi. Cho nên, anh ta kết luận, cái "thai chết" còn sống, chỉ là bị giấu ở chỗ vô cùng bí mật, thế cho nên, nhà họ Âm với nhà họ Lạc tìm khắp nơi cũng không được.

Âm Hạng Kình nghe anh cả nhắc tới Nhiễm Nhiễm, mỉm cười, nói: "Hình như Nhiễm Nhiễm đã điều chỉnh lại chiến lược tấn công chiếm đóng rồi."

"Điều chỉnh phương pháp như thế nào?"

"Em cũng không rõ ràng lắm, chỉ là cảm giác anh ta đột nhiên bại lộ thân phận của mình cũng không phải do không cẩn thận, mà là có sắp xếp khác." Âm Hạng Kình không cho là đúng, Nhiễm Nhiễm sẽ không sơ suất như vậy, quên sử dụng "thuốc tẩy trừ mùi", nhưng cái ngày mà anh ta đi đón Bách Khả, quả thật Nhiễm Nhiễm không có tiêu trừ đi mùi của mình.

Âm Hạng Kình vẫn cảm thấy, Nhiễm Nhiễm cố ý để cho Bách Khả phát hiện ra thân phận thực sự của anh ta. Nhưng cũng không thể nghĩ ra mục đích vì sao Nhiễm Nhiễm làm như vậy.

"Trên đời có hai loại người khó hiểu nhất." Trong lòng Âm Hạng Dương có chút ưu tư than một tiếng, về việc Nhiễm Nhiễm xuất hiện bên cạnh Bách Khả làm cho anh và Âm Hạng Kình rất bất ngờ. Hơn một tháng, nếu như, Nhiễm Nhiễm muốn gây bất lợi cho Bách Khả, chẳng phải bất cứ lúc nào cũng có thể xuống tay sao?! Tuy là, anh ta không có làm như vậy, nhưng vẫn làm người khác sợ hãi.

"Hai loại người nào?" Âm Hạng Kình cười hỏi.

"Kẻ điên có IQ cao với người phụ nữa có cảm xúc ."

Âm Hạng Kình bật cười: "Có đạo lý."

Nhiễm nhiễm là người không dễ dàng mở miệng, nhưng dùng tài hùng biện có thể đấu lại sói, không thể xem nhẹ được!

"Sau khi tìm được đứa bé kia, vô luận lão Tam lựa chọn như thế nào, anh cũng sẽ không nhiều lời dù chỉ một chữ." Âm Hạng Dương mệt chết đi được không có sức lực xoa xoa mi tâm, không khỏi khẽ thở dài: "Người nào dính vào tình cảm đều rất ngu, mà anh lại phải theo tên ngu ngốc tới cùng!" Không có biện pháp, tiểu tử cứng đầu nào đó là anh em với anh.

Âm Hạng Kình cũng không có tiếp lời, trong lòng thì thầm than: hai anh em ta đều cùng một hoàn cảnh! Nếu không phải là ba mẹ thiên vị tiểu tử khốn kiếp kia, ngay từ lúc lão Tam đính hôn anh đã dẫn Bách Khả đi kết hôn rồi cùng nhau đi du lịch, vừa giảm bớt thủ tục vừa vui, còn có thể làm lão Tam tức giận muốn chết muốn sống, chỉ suy nghĩ một chút thôi, liền cảm giác thế giới thật tốt đẹp, cuộc sống rất mỹ mãn!
Bình Luận (0)
Comment