Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 120

Edit: Phạm Mai

Ban đêm, hành lang bệnh viện yên tĩnh, tôi mang theo hộp cơm tối, chạy vỗi cã tới phòng trực, sau lưng cái tên nào đó giống như bị biến thành da trâu bước sát theo sau.

"Bách Khả, em đừng đi nhanh như vậy mà ~ anh tới để cầu hòa mà, em đừng tức giận nữa được không? Em nhìn này, anh mua thạch trái cây đó, chúng ta cùng nhau ăn đi. Bách Khả, đừng có bỏ mặc anh mà. . . . . . Bách Khả, Bách Khả, Bách Khả. . . . . ."

"Ầm" một tiếng đóng sầm cửa lại, cắt đứt cái thanh âm đòi mạng kia.

Tôi đặt hộp cơm lên bàn, cởi khăn quàng cổ xuống, chà xát mấy đầu ngón tay bị tê dại, vừa muốn động đũa, cửa phòng trực liền bị đẩy ra.

Dưới nách Vân Nham đang cầm bản ghi chép của từng phòng, tay giơ lên một túi thạch trái cây lớn, đi vào: "Bách Khả, anh ta muốn mình đưa cho cậu."

"Ừ." Tôi thản nhiên trả lời một tiếng, đẩy bửa ăn nóng hổi qua: "Mì gà của cậu, ít dầu ít muối, không sai chứ?"

Vân Nham nhận lấy thức ăn, nhưng cũng khống có bắt đầu ăn, mà là nhìn tôi đầy nghi vấn, nói: "Anh ta đang theo đuổi cậu sao?"

Tôi "Khụ"  sặc một cái, thiếu chút nữa phun mì trong miệng ra.

"Trời ạ, phải là phải, không phải thì không phải, kích động lộn xộn cái gì hả?" Vân Nham cười khanh khách nói lời châm chọc.

Tôi liếc cô ấy một cái, cúi đầu tiếp tục ăn.

"Ầm ầm ầm. . . . . ." Tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên, Vân Nham mập mờ liếc tôi một cái, đứng dậy mở cửa, người "cầu hào với tôi", đi theo đi theo tôi mua đồ ăn khuya, lại cùng trở về bệnh viện, cô ấy ra nói chuyện với Nhiễm Nhiễm dù thế nào cũng không chịu đi kia. Vốn dĩ tôi không có tâm đi nghe, âm lượng của hai người cũng không lớn, cho nên, điều duy nhất lọt vào tai tôi chính là tiếng ho khan của Nhiễm Nhiễm.

"Bách Khả, anh ta bị cảm, để cho anh ta đi vào ngồi một chút được không?" Mới ăn hết mì khoảng một phần ba thì cô gái mà lúc trước coi Nhiễm Nhiễm là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt lên tiếng thuyết phục

Tôi nghiêng đầu nhìn Vân Nham, không khéo là, tầm mắt đầu tiên lại rơi vào Nhiễm Nhiễm đang đứng cạch cửa, nhìn anh ta quả thật không được tốt lắm, hai bên má bị xóa sạch sắc hồng, môi thì tái nhợt như bị bệnh và khô khốc.

Kết hợp với đôi mắt ngập nước kia, quả thật còn làm cho người ta thương hại hơn so với con sói nhỏ.

"Đi tới cho bác sĩ khám bệnh đi." Giọng nói tôi nhàn nhạt đáp lại, sau đó, tiếp tục ăn bữa khuya.

"Anh muốn nằm viện!" Bỗng nhiên Nhiễm Nhiễm nói.

Vân Nham buồn cười, nói: "Chỉ là cảm mà thôi, tôi đi lấy chút thuốc cho anh, anh chờ ở đây một lát đi, tôi đi một chút rồi quay lại."

"Không, tôi muốn nằm viện!" Nhiễm Nhiễm móc bóp da ra kín đáo đưa cho Vân Nham: "Làm phiền cô làm thủ tục nhập viện giúp tôi."

"Không nên tốn tiền như vậy chứ? Theo đuổi hộ lý thì nằm viện, nếu như anh theo đuổi thầy làm tóc, chẳng lẽ ngươi cũng đến nhà tang lễ sao?" Vân Nham không biết nên khóc hay cười. (chỗ này Mai không hiểu sao thầy làm tóc lại ở nhà tang lễ, Mai sẽ tìm hiểu và bổ sung sau)

Tôi "Khụ"  lại sặc một cái nữa, thật may là không phun mì ra ngoài. Ngoái đầu lại trừng Vân Nham một cái, ý bảo cô ấy đừng có nói lung tung, rồi sau đó, tiếp tục ăn mì. . . . . . Được rồi, tôi thừa nhận, mì chân gà này ăn thật ngon. Có thể có người cố tình không nhìn nổi tôi thuận lợi  ăn gì đó, Vân Nham không nói, Nhiễm Nhiễm lại tiếp lời.

"Cái này gọi là không nỡ bỏ đứa bé thì không bẫy được sói!" Anh ta ghép từ không thích hợp làm thành một câu, thành công làm tôi phun mì ra.

"Khụ khụ khụ. . . . . ." Hình như nước mì chạy đến cả cuống phổi, tôi không kiềm chế được ho khan liên tục. 

"Mình đi lấy chút thuốc cảm lại đây, hai người nói chuyện chút đi." Vân Nham cười, rời khỏi phòng trực.

Nhiễm Nhiễm lập tức đi vào, vỗ nhẹ sau lưng cho tôi, nói: "Ăn từ từ, không có ai giành với em cả."

Tôi không nhịn được cơn tức này, tức giận trừng anh ta: "Hai người chúng ta ai là sói hả?"

Nhiễm Nhiễm nín cười, nhẹ nhàng nói: "Là anh, chỉ là, anh không có ăn thịt người."

"Cho nên thế nào?" Tôi nhíu mày xem xét anh ta.

"Cho nên, em đừng không để ý tới anh được không?" Anh ta tội nghiệp hít hít lỗ mũi: "Vì tới tìm em, anh cũng bị đóng băng mà cảm rồi."

"Là do anh tự mình tới, tôi mời anh đi, anh lại không chịu đi." Anh ta cho rằng tôi nguyện ý nhìn thấy gương mặt này của anh ta sao? Dĩ nhiên là không, bởi vì, điều đó chỉ nhắc nhở cho tôi biếthơn một tháng vừa qua, tôi ngu ngốc đến cỡ nào.

"Không sai, là do anh tự tới." Anh ta ngồi xổm người xuống, bốn mắt nhìn nhau "Tha thứ cho anh được không?"

"Tôi đã nói rồi, tôi không hề tức giận." Tôi quay đầu đi, lười phải nhìn anh ta diễn trò.

"Nhưng, rõ ràng em tức giận mà, em gét anh lừa em, gét anh không có nói cho em biết anh là người nhà họ Nhiễm. Nhưng mà, chuyện này thật không công bằng với anh."

Tôi nghi ngờ nhìn lại, cau mày liếc nhìn khuôn mặt ngây thơ quá độ kia: "Không công bằng sao?"

"Đúng vậy!" Anh ta nói như chuyện đương nhiên: "Ngày đầu tiên nhập viện, anh đã nói qua với em rồi, anh tên là Nhiễm Nhiễm, anh còn hỏi em, có muốn nhìn một chút cách viết tên của anh không, em đã nói thế nào?"

Tôi yên lặng một hồi lâu, rồi nói: "Hình như là. . . . . . Không cần."

"Không phải hình như, câu em nói chính là không cần! Nếu như khi đó, em nhìn qua tên đầy đủ của anh, biết anh họ Nhiễm, có thể liên tưởng tới quan hệ của anh với Nhiễm Du không?"

". . . . . . Đại khái là có." Dù sao, họ Nhiễm không nhiều lắm, liên tưởng đến người quen biết cũng là chuyện đương nhiên.

"Nếu như lúc đó em hỏi anh, anh sẽ nói cho em biết sự thật."

"Cho dù tôi không hỏi, không phải anh cũng có thể tự nói sao? Dù sao, đây cũng không phải chuyện nên giấu giếm. . . . . . Nếu như ngươi thật sự không có âm mưu khác."

"Xác thực do anh có âm mưu khác." Anh ta cười nhạt, trong con ngươi tràn đầy ánh sáng nhu hòa: "Mục đích của anh chính là đến gần em, em không hiểu rõ về thân thế của anh, cũng sẽ không đề phòng anh."

Tôi bị anh ta quấn lấy có chút nhức đầu, suy nghĩ có chút bị đình trệ, không hề ý thức được, những lời ban đầu anh ta nói cùng với bây giờ có chút mâu thuẫn với nhau, chỉ nói: "Đến gần tôi làm cái gì?"

"Trước hết trở thành bạn bè với em, đợi đến thời cơ thích ứng, dẫn em đi, như vậy, quan hệ giữa chị của anh với Âm Hạng Thiên sẽ vửng chắc một chút." Lời này không nên nói với người ngoài, nhất là lại nói với người ngoài như tôi, anh ta lại có thể nói đường hoàng như vậy. Tôi nên bội phục da mặt anh ta dày, hay là nên mắng anh ta ngạo mạng đây?!

"Một là tôi không phải tiểu bạch thỏ *, hai là không phải người đần độn, vì sao anh dẫn tôi đi, thì tôi phải đi hả?"

* tiểu bạch thỏ: là người nhút nhát hiền lành thái quá.

"Em sẽ đi." Anh ta dịu dàng mà chắc chắn, nói: "Không có ai nguyện ý tới quá gần người yêu cũ, huống chi, em với Âm Hạng Thiên cũng không có chân chính xa cách trên danh nghĩa, em cũng sẽ không nhịn được mà nhớ lại những chuyện đã qua? Dựa vào giải thích của anh, em là dạng người không bao giờ hối hận, cho nên, cùng anh ta chung đụng sớm chiều đối với em mà nói là một việc làm hành hạ bản thân mình."

Tôi cảm thấy chính mình bị cặp mắt không rảnh rỗi kia xuyên thấu rồi, có chút quẫn bách, cũng có chút luống cuống.

"Cho dù tôi muốn đi, cũng sẽ không đi cùng anh."

"Em sẽ đi. Anh xuất hiện đúng thời gian, đúng địa điểm, em đi với anh là chuyện đương nhiên." Anh ta bảo phủ lấy bàn tay tổi để trên bàn, ánh mắt lướt qua một chút ý cười bướng bỉnh: "Chỉ có điều, đó là kịch bản cũ, hiện tại nội dung vở kịch thay đổi rồi."

"Tình tiết mới của vở kịch là gì?"

"Em muốn đi lúc nào thì lúc đó đi, anh không bắt buộc, không dẫn dụ, chỉ chờ mà thôi."

"Anh thật sự cho rằng cuộc sống là một vở kịch thần tượng sao?" Không thể không nói, lời anh ta nói giống như ời kịch bản vậy.

Anh ta từ chối cho ý kiến nhún nhún vai, ánh mắt nghiêng nghiêng, dừng lại trên bữa ăn khuya của Vân Nham.

Tôi ngăn cản lại bàn tay anh ta đưa ra ngay tức khắc: "Đây là của Vân Nham ."

"Nhưng mà, anh đói bụng mà." Anh ta đáng thương nhìn tôi, Nhiễm Nhiễm của giờ phút này cực kỳ giống Nhiễm Nhiễm đã nằm viện.

Tôi lắc lắc đầu, đè xuống chút mềm lòng mới nảy sinh: "Đói bụng đi về nhà ăn đi!"

"Anh muốn nằm viện."

"Đừng lãng phí tài nguyên của bệnh viện." Đường đường là người sói mà lại dễ bị cảm như vậy, thật là yếu ớt .

"Không nằm viện cũng được, thứ hai này em đi xem bắn pháo hoa với anh, anh sẽ không nằm viện nữa."

Tôi vung tay chỉ ra cửa phòng: "Đi ra ngoài nhanh!"

"Bách Khả, em đừng từ chối anh mà." Anh ta dùng đáng thương để tấn công.

Tôi ngoài cười nhưng trong không cười nâng lên khóe môi: "Đó là kịch bản cũ rồi, xin tôn trọng kịch bản mới."

Ah ta cho rằng anh ta vẫn là cậu con trai lớn ngây thơ kia sao?! Tôi nhổ vào! Đồ bạch nhãn lang cho ăn mà không biết nhận người!
Bình Luận (0)
Comment