Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Chương 186

Phải biết rằng, căn bệnh phổi do bị kích thích lâu dài bởi khí amoniac, ngay cả các giáo sư tại hai trường đại học hàng đầu trong ngành y dược của cả nước cũng không có cách nào đối phó. Một bà cụ nhà quê như bà cụ Vệ, rốt cuộc đã pha chế ra loại trà thần thánh gì mà khiến dân chúng nhắc mãi không quên?

Nhiều người phụ trách các xưởng dược cũng rất tò mò. Nếu họ có thể mua được công thức trà từ bà cụ Vệ và sản xuất một loại thuốc đặc hiệu chuyên trị ho, thì đừng nói gì khác, chỉ cần bán cho những bệnh nhân sống quanh các nhà máy phân đạm và xi măng cũng đã đủ để thu lợi nhuận khổng lồ.

Người phụ trách các xưởng dược và các giáo sư của hai trường đại học bắt đầu lần theo manh mối đến Đầu Đạo Câu để tìm tung tích của bà cụ Vệ, mong lấy được công thức hiệu nghiệm đó. Nhưng nhà họ Vệ đã sớm rời đi, chỉ còn lại gia đình Tôn Nhị Anh, những người không biết gì để trả lời.

Trên đời này không có bức tường nào ngăn được gió, đặc biệt là trong giới học thuật – một nơi nhỏ bé như lòng bàn tay. Một khi một trường đại học có chút động tĩnh, các trường khác cũng sẽ sớm biết.

Vệ Nhị Nha biết được tin này khi đang nghe giảng trong lớp, chính từ miệng vị giáo sư đề cập đến tên mẹ mình.

Viện Nghiên cứu Y Dược Kim Lăng tự cho mình là đầu tàu trong ngành dược học cả nước, cảm thấy cần gánh vác trách nhiệm xã hội, nên đã rất rầm rộ xin một dự án nghiên cứu từ cấp tỉnh. Thậm chí, họ còn lên Bộ Khoa học và Công nghệ xin thêm một khoản kinh phí béo bở. Các chuyên gia hàng đầu dẫn dắt dự án này gần như vỗ bàn trước lãnh đạo để cam kết: “Chúng tôi nhất định sẽ nghiên cứu ra loại thuốc điều trị căn bệnh phổi này, góp phần giải quyết vấn đề quốc gia!”

Ngay sau đó, nhiều trường đại học khác bắt đầu cảm thấy ghen tị. Thời buổi này, kinh phí để làm nghiên cứu khoa học thật khó kiếm!

Vệ Nhị Nha hiện đang học tại Đại học Y Giải Phóng Quân. Những người dạy chị ấy đều là các quân y giàu kinh nghiệm, trình độ không hề thua kém các giáo sư của Viện Nghiên cứu Y Dược Kim Lăng. Thậm chí, họ còn có tinh thần tập thể và lòng dũng cảm tiên phong cao hơn.

Các giáo sư của Đại học Y Giải Phóng Quân không cam tâm bị Viện Nghiên cứu Y Dược Kim Lăng vượt mặt. Sau khi nhanh chóng xin được dự án nghiên cứu từ cấp tỉnh, họ cũng kêu gọi những người lãnh đạo cũ đứng sau trường đại học đến Bộ Khoa học và Công nghệ xin thêm kinh phí.

Ban đầu, vị lãnh đạo này không muốn nhúng tay vào chuyện này, cho rằng một trường đại học y không cần phải tranh hơn thua với viện nghiên cứu dược, bởi hai bên không thuộc cùng một lĩnh vực. Nhưng ông ấy không cưỡng lại được sự nài nỉ của các giáo sư – những người đều từng cứu mạng ông ấy – nên đành dày mặt đến xin. Ai ngờ, lãnh đạo Bộ Khoa học và Công nghệ rất keo kiệt. Không những không cấp tiền, mà còn chế nhạo họ:

“Viện Nghiên cứu Y Dược Kim Lăng là nơi nghiên cứu dược học chính thống, họ làm nghiên cứu này là hợp lý. Còn các ông, một trường đại học y chen chân vào làm gì? Không cho, không cho!”

Vị lãnh đạo đứng sau Đại học Y Giải Phóng Quân cũng nóng nảy:

“Các ông không cho tiền đúng không? Vậy chúng tôi tự làm! Sau này nghiên cứu ra thành quả, đừng hòng chia phần, ngay cả tên cũng đừng nghĩ đến việc gắn vào!”

Quay về, ông ấy lập tức đến quân đội để vận động. Lãnh đạo quân đội cũng vui vẻ nể mặt ông ấy, phê duyệt một khoản kinh phí lớn hơn cả số tiền Bộ Khoa học và Công nghệ cấp cho Viện Nghiên cứu Y Dược Kim Lăng. Vị lãnh đạo này quay lại và ép các giáo sư phải ký cam kết:

May

“Các anh xin tiền, tôi đã vì các anh mà hạ thấp mặt mũi để xin về rồi. Nếu các anh không làm ra thành quả gì, thì tự suy nghĩ đi, chúng ta sẽ cùng ghi tên mình lên cột nhục nhã!”

Không có tiền thì các giáo sư còn ngứa ngáy thèm thuồng, nhưng giờ có tiền rồi, áp lực như một quả núi đè xuống. Những giáo sư đã ký cam kết gần như muốn khóc.

Bình Luận (0)
Comment