Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Chương 187

Lãnh đạo ép giáo sư, giáo sư thì ép học trò của mình.

Thế là, trong năm đó, Đại học Y Giải Phóng Quân xuất hiện một hiện tượng kỳ lạ. Tất cả luận văn tốt nghiệp, dù thuộc ngành y học hay dược học, đều xoay quanh đề tài nghiên cứu về bệnh phổi. Thậm chí, những khoa không liên quan nhiều đến y học và dược học cũng cố gắng kéo chủ đề vào để chia phần kinh phí và nâng cao danh tiếng trong trường cũng như cả nước.

Vệ Nhị Nha nghe giáo sư già của mình ca ngợi mẹ mình trong lớp với vẻ mặt đầy kính phục, rằng bà cụ có tài năng hơn người, dẫn đầu cả nước trong nghiên cứu y dược, tìm ra phương pháp chữa trị bệnh phổi, là tấm gương sáng của lĩnh vực y dược toàn quốc. Chị ấy hoàn toàn choáng váng.

Thậm chí, giáo sư còn khoác lác rằng nếu có thể tìm được bà cụ Vệ – người đã biến mất – thì Đại học Y Giải Phóng Quân chắc chắn sẽ phong cho bà cụ danh hiệu giáo sư danh dự, không cần bà cụ làm gì cả, chỉ cần bà cụ đóng góp công thức trà hữu hiệu đó là được. Mỗi tháng còn có thể xin lương và phụ cấp chức vụ cho bà cụ.

Vệ Nhị Nha ngưỡng mộ đến mức suýt biến hình ngay tại chỗ.

Ngày hôm sau, nhân dịp cuối tuần, Vệ Nhị Nha nhanh chóng tìm được xe quân đội từ Dung Thành đi mua sắm và quá giang về nhà mẹ đẻ.

Chị ấy kể toàn bộ câu chuyện cho bà cụ Vệ và nói lại với Vệ Đại Trụ cùng Tạ Ngọc Thư. Khi ấy, nhà họ Vệ mới nhận ra bằng sáng chế họ từng đăng ký năm xưa lại lợi hại đến vậy.

Vệ Nhị Nha thuật lại nguyên văn những lời tán dương của giáo sư dành cho bà cụ Vệ, rồi trêu bà cụ:

“Mẹ, mẹ thật là giỏi, học lớp xoá mù chữ xong mà đã có thể dạy cả sinh viên đại học!”

Bà cụ Vệ biết rõ khả năng của mình, liếc Vệ Nhị Nha một cái rồi hỏi Vệ Đại Trụ và Tạ Ngọc Thư:

“Hai đứa từng trải hơn, nghĩ xem chuyện này nên làm thế nào? Lúc mình rời đi, chỉ nghĩ đến việc mau thoát khỏi cái ống khói lớn ở Tam Đạo Câu, quên mất bà con hàng xóm rồi. Giờ nhà mình sống tốt, chắc họ vẫn còn khổ sở ho sặc sụa đấy.”

May

Tạ Ngọc Thư và Vệ Đại Trụ nào dám quyết định thay bà cụ, vội vàng nói:

“Không không không, trong nhà vẫn là mẹ quyết định, mẹ bảo sao chúng con làm vậy. Mẹ bảo đi về hướng đông, chúng con tuyệt đối không đi về hướng tây.”

Bà cụ Vệ tức giận:

“Mấy chuyện vặt vãnh trong nhà thì mẹ còn quyết định được. Nhưng mấy việc này mẹ không hiểu, làm sao quyết định? Mẹ đâu phải người không biết gì mà làm bừa. Bảo hai đứa quyết định thì làm đi, đừng có chối! Nghĩ mà xem, Quốc Kiện với Quốc Khang đều lớn rồi, hai đứa phải gánh vác lên, đừng có chuyện gì cũng dựa vào mẹ! Ngọc Thư, con tính hơi mềm, phải cứng rắn hơn. Nếu không sau này hai cô con dâu vào nhà, chẳng phải sẽ hành con đến không còn đường sống à?”

Tạ Ngọc Thư không nói gì, Vệ Đại Trụ liền lên tiếng:

“Hai đứa nó dám à! Nếu cưới phải một bà vợ đanh đá dám gây sự với Ngọc Thư, con sẽ đuổi cả hai nhà đi, kiện chúng nó tội bất hiếu, xem sau này còn dám ngẩng mặt trước thiên hạ không!”

Vệ Quốc Kiện: "..."

Vệ Quốc Khang: "..."

Hai anh em gần như tuyệt vọng đến mức nghẹt thở, vậy mà bà cụ Vệ vẫn chẳng buông tha, lại còn thêm dầu vào lửa:

"Đại Trụ, con nói đúng đấy. Vợ mình thì phải tự mà bảo vệ, không thể để con dâu bắt nạt được. Nếu cha con còn sống, mẹ đâu đến nỗi phải chịu khổ thế này? Con nghĩ mà xem, nếu có cha con ở đây, ông ấy nắm quyền trong nhà, mẹ liệu có phải ngày ngày mắng mỏ cả gia đình lớn như thế này không? Để cha con mắng, mẹ cũng chỉ muốn làm người hiền lành, không đụng chạm đến ai thôi mà!”

Bà cụ Vệ sụt sùi hai cái, rồi ôm lấy tay Tạ Ngọc Thư nói:

"Ngọc Thư à, mẹ thực sự ngưỡng mộ con lắm. Chồng con giỏi giang, có thể che chở cho con, hai đứa nhỏ cũng ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chẳng bao giờ gây phiền phức cho người lớn.”

Bình Luận (0)
Comment