Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Chương 289

Vệ Thiêm Hỉ không biết nói gì hơn. Cô lặng lẽ trở về chỗ ngồi, giả vờ chăm chú lắng nghe những điều mình đã biết từ lâu. Trong lòng cô tràn đầy cảm giác bất lực, nước mắt như muốn trào ra.

Mãi đến khi tan học, vừa định rời đi, vị giáo sư già đã cầm một danh sách sách chuyên ngành chạy theo:

“Này em, đã thích ngành Điện tử Thông tin, thầy khuyên em đọc những cuốn này. Cố gắng theo kịp tiến độ lớp học. Nhớ tìm một bạn học ngành này chép thời khóa biểu, rồi đến nghe thường xuyên. Có gì không hiểu cứ đến hỏi thầy.”

Vệ Thiêm Hỉ thầm nghĩ, thà cô ngâm mình trong đống sách ở thư viện còn hơn quay lại đây. Nhưng lại sợ nếu không quay lại sẽ làm tổn thương vị giáo sư già nhiệt tình, cô đành thú nhận sự thật.

Cô đưa thẻ mượn sách ra, nói:

“Thưa thầy, em không phải sinh viên Đại học Thủy Mộc, mà là nghiên cứu viên ở Viện Nghiên cứu Vật lý Hạt nhân. Em đến đây nghe ké vì một số mô hình tính toán quá khó, muốn tìm hiểu thêm về cách ứng dụng máy tính."

Tưởng rằng nói xong sẽ được giải thoát, không ngờ vị giáo sư càng nhiệt tình hơn. Ông ấy đập mạnh xuống bàn, giọng hào hứng:

“Em chính là sinh viên đại học Kinh Hoa được Viện Vật lý Hạt nhân đặc cách tuyển dụng, người học toán xuất sắc đúng không?"

Rồi ông ấy hào hứng kéo cô đến văn phòng, nhờ cô giải bài toán tối ưu hóa thuật toán chuyển đổi từ thập phân sang nhị phân mà ông ấy đau đầu bấy lâu. Sau khi giải xong, Vệ Thiêm Hỉ vội vàng chuồn mất, thề rằng sẽ không bao giờ quay lại nghe lớp của ông ấy nữa.

Tuy nhiên, vị giáo sư không nghĩ vậy. Trong mắt ông ấy, cô gái trẻ vừa lễ phép vừa tài năng. Tối hôm đó, ông ấy liền gom hết các vấn đề liên quan đến toán học, chuẩn bị chờ cô quay lại để thảo luận tiếp.

Nhưng đợi suốt mười ngày, Vệ Thiêm Hỉ vẫn không xuất hiện. Cuối cùng, ông ấy mượn xe đạp, tự mình đến Viện Nghiên cứu Vật lý Hạt nhân tìm cô, nhưng được thông báo rằng cô đã xin nghỉ phép về quê khảo sát từ tuần trước.

“Đi khảo sát? Khảo sát gì? Viện nghiên cứu vật lý hạt nhân các cậu định xây nhà máy điện hạt nhân ở Dương Thành à?”Giáo sư già có vẻ ngơ ngác.

Vị trợ lý nghiên cứu viên giải thích: “Không phải vậy, nghiên cứu viên Vệ xin nghỉ vì việc gia đình, tổng cộng là nửa tháng. Chắc khoảng một tuần nữa sẽ quay lại. Hay là ngài để lại phương thức liên lạc, khi nào nghiên cứu viên Vệ trở lại, chúng tôi sẽ để cô ấy liên hệ với ngài?”

May

“Được…” Sau khi biết Vệ Thiêm Hỉ xin nghỉ vì việc gia đình nên không đến Đại học Thủy Mộc nghe giảng, giáo sư già cảm thấy nhẹ lòng hơn nhiều.

Nhưng nếu ông ấy biết Vệ Thiêm Hỉ xin nghỉ để đi cùng Vệ Đại Nha và Vệ Đông Chinh tới Dương Thành nhập hàng, không biết ông ấy sẽ nghĩ gì?

Sau khi Vệ Thiêm Hỉ cùng Vệ Đông Chinh và Vệ Đại Nha tới Dương Thành, ba người họ như thể càn quét cả chợ, quyết tâm mua cho bằng hết những gì cần thiết.

Dù chính sách chưa được ban hành đầy đủ, thị trường Dương Thành đã bắt đầu sôi động trở lại, hàng loạt sản phẩm mới mẻ đã được bày bán.

Vệ Đông Chinh tập trung vào các thiết bị điện như đài radio, tivi, máy giặt, quạt điện… Anh ấy chọn những món vừa đẹp mắt vừa chất lượng, may mà Vệ Thiêm Hỉ mang theo đủ tiền, nếu không thật khó mà đáp ứng được nhu cầu chi tiêu của anh ấy.

Vệ Đại Nha cũng thoải mái mua sắm, chị ấy lao ngay vào khu chợ quần áo, mua sỉ số lượng lớn các mẫu mã đẹp và chất lượng tốt. Ngoài ra, chị ấy còn chọn thêm một số loại quần áo, giày dép, mũ nón mang phong cách hiện đại. Các món đồ này phù hợp với mọi người, từ Vệ Thiêm Hỉ – cô thiếu nữ tuổi trăng tròn, đến chính chị ấy – người phụ nữ đã kết hôn, hay cho cả Tạ Ngọc Thư và bà cụ Vệ – những người trung niên và cao tuổi. Mẫu mã đa dạng đến mức nếu không có thỏa thuận với các xưởng quần áo về việc giao hàng tận thủ đô sau khi đặt cọc, thì ba cô cháu này không cách nào chuyển hết hàng về được.

Bình Luận (0)
Comment