Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Chương 290

Quần áo có thể vận chuyển đường bộ, nhưng thiết bị điện thì không. Chúng phải được đưa từ cảng Dương Thành đến cảng Tân Thị, sau đó mới chuyển sang đường bộ để đảm bảo an toàn khi vận chuyển về thủ đô.

Vệ Đông Chinh cùng Vệ Đại Nha và Vệ Thiêm Hỉ ngồi chung xe chở quần áo, lắc lư cả ngày lẫn đêm, cuối cùng cũng về đến thủ đô an toàn.

Họ vào thành khi trời tối mịt, xe đỗ ngay trước cửa tứ hợp viện. Tài xế cùng những người bốc xếp, cộng với ba người nhà Vệ, nhân lúc đêm tối như trộm, chuyển từng bao tải lớn xuống, chất vào căn phòng bên trong cùng của viện, nơi đã được dọn dẹp sẵn.

Sau khi thanh toán tiền cước vận chuyển và tiền quần áo, Vệ Đại Nha và Vệ Đông Chinh đều mệt đến mức kiệt sức, nằm gục trên bàn, uống liền hai bát nước đường mới tỉnh táo lại.

Vệ Thiêm Hỉ có sức hơn, không thấy quá mệt, cô còn đi nấu cơm giúp bà cụ Vệ.

Trong bữa ăn, bà cụ Vệ hỏi Vệ Đại Nha: “Các con đi Dương Thành đã tiêu hết bao nhiêu tiền? Sao mua về lắm thứ thế? Đại Nha, mấy thứ con mua đầy bao tải kia là gì vậy?”

Vệ Đại Nha vừa húp cháo kê, vừa trả lời qua loa: “Quần áo, giày dép, chăn ga gối đủ cả. À đúng rồi, mẹ, lần trước mẹ bảo với nhóc Hỉ rằng mẹ muốn mua vài bộ đồ phải không? Con với nhóc Hỉ đã mua sẵn cho mẹ ở Dương Thành rồi. Ăn xong con dẫn mẹ đi xem.”

“Thật sao? Hai đứa mua gì cho mẹ? Áo len hay áo khoác? Hay là quần nhung đang mốt?” Bà cụ Vệ vui mừng ra mặt.

Vệ Đại Nha đáp mập mờ: “Mua hết rồi mẹ ạ. Mẹ mặc vào đảm bảo đẹp! Con đo chắc chắn vừa người mẹ.”

Bà cụ Vệ nén sự phấn khích, vội vàng múc thêm một bát cháo cho Vệ Đại Nha, giục: “Ăn đi, ăn nhanh lên, đừng lề mề nữa.”

Vệ Thiêm Hỉ đứng bên cạnh lén bóp tay Vệ Đại Nha, ngầm lo thay cho chị ấy. Bà cụ Vệ đúng là có nhờ mua vài bộ đồ, nhưng nếu biết Vệ Đại Nha mua cả một bao tải lớn, chắc bà cụ sẽ nổi trận lôi đình.

Nguyên cả một bao tải! Nếu bà cụ mỗi ngày đều mặc đồ mới, thay đổi liên tục cũng đủ mặc cả tháng không lặp lại.

Sau khi ăn xong, Vệ Đại Nha đầy khí thế, dẫn bà cụ Vệ vào phòng chứa đồ. Chị ấy bật đèn, tìm gói hàng được đánh dấu đặc biệt, mở dây buộc nylon, lấy ra một chiếc áo len đỏ tươi được bọc trong túi nhựa cứng, rồi giũ ra, hỏi: “Mẹ, mẹ thấy chiếc áo len lông cừu màu đỏ này thế nào? Mẹ thích không?”

Khuôn mặt bà cụ Vệ rạng rỡ: “Thích! Rất thích! Đại Nha, con làm sao biết mẹ thích kiểu này? Đẹp quá! Để mẹ sờ thử chất vải nào.”

May

Bà cụ đưa tay sờ áo, nụ cười càng thêm tươi: “Ôi chao, chất vải thật tốt, còn mềm mịn hơn cả má nhóc Hỉ.”

Vệ Thiêm Hỉ đứng bên lập tức xị mặt: “Bà nội, sao bà lại so sánh kỳ quặc như thế chứ?”

Vệ Đại Nha lại lấy ra một chiếc áo len cổ cao màu vàng bò, hỏi tiếp: “Mẹ, mẹ thấy chiếc này đẹp không?”

Bà cụ ngẩn người, cầm áo lên xem kỹ, giọng không còn hào hứng như trước nhưng vẫn gật đầu: “Đẹp, chất cũng tốt, mẹ thấy ưng ý.”

Vệ Đại Nha tiếp tục lấy ra một chiếc áo len cổ chữ V màu xanh lam, hỏi: “Còn cái này thì sao, mẹ? Đây là chiếc có hàm lượng lông cừu cao nhất, mặc vào rất thoải mái!”

Nụ cười của bà cụ Vệ hơi cứng lại: “Thích, thích, cũng đẹp lắm. Đại Nha, con có hiếu với mẹ, mẹ biết. Nhưng con mua nhiều đồ thế này, có phải hơi phung phí không?”

“Trời, mẹ! Mới có thế này mà mẹ đã lo rồi? Còn nữa đây!”

Vệ Đại Nha kéo bao tải đặt cạnh giường, túm lấy hai góc bên dưới rồi dốc ngược ra, đổ tất cả quần áo xuống, chất đầy gần kín cả chiếc giường.

“Mẹ xem đi, tất cả đều là đồ con mua cho mẹ: áo trong, áo ngoài, áo bông, áo len, quần áo da, giày da, cái gì cũng có. Con biết mẹ kén chọn nên đã chọn những thứ này, đảm bảo mẹ sẽ thích. Mẹ vui không?”

Sắc mặt bà cụ Vệ đen lại: “Đại Nha, con định sửa soạn cho mẹ đẹp lên rồi gả mẹ đi à? Mẹ đã hơn sáu mươi tuổi, mua nhiều quần áo thế này làm gì? Nếu con mua đủ đồ bốn mùa thì mẹ nhịn cũng không nói, đằng này con toàn mua đồ xuân! Nhiều quần áo thế này, mẹ mặc bao giờ mới hết?”

Bình Luận (0)
Comment