Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Chương 430

Bà cụ Vệ không nói gì thêm.

Vệ Thiêm Hỉ một tay ấn huyệt nhân trung của Vệ Đại Nha, một tay vỗ mạnh vào lưng chị ấy, mỗi lần càng thêm lực, liên tục vỗ hơn chục cái. Cuối cùng, Vệ Đại Nha hé môi, hộc ra một ngụm m.á.u tươi đỏ thẫm.

Khi ngụm m.á.u được đẩy ra, Vệ Đại Nha từ từ tỉnh lại. Đầu óc chị ấy mơ hồ, mắt mờ nhòe, con ngươi đảo một lúc lâu mới lấy lại tiêu cự. Chị ấy nắm lấy tay Vệ Thiêm Hỉ, hỏi: “Nhóc Hỉ, cô làm sao vậy?”

Bà cụ Vệ, Vệ Đông Qua và Vệ Tây Qua đã bị ngụm m.á.u ấy dọa đến hồn vía lên mây.

“Không sao đâu, cô bị tức đến mức tổn thương nội tạng. Cháu sẽ kê cho cô một ít thuốc điều dưỡng, sắc uống khoảng một năm thì sẽ hồi phục.”

Nghe phải uống thuốc lâu như vậy, mặt Vệ Đại Nha tái mét. Chị ấy cảm giác như có dòng nước đắng từ dạ dày trào lên, cứ thế đẩy lên cổ họng.

“Đông Qua, Tây Qua, đỡ mẹ các em vào trong phòng, lấy bộ quần áo sạch để mẹ các em thay ra.”

Mùa hè đã qua, không còn là lúc mặc mỗi chiếc áo cộc tay mỏng dạo phố nữa. Vệ Đại Nha vốn là người giàu có bậc nhất kinh thành, quần áo chất lượng tốt, m.á.u chưa kịp thấm vào bên trong nên chỉ bẩn mỗi lớp ngoài, thay ra giặt là được.

Vệ Thiêm Hỉ dặn dò Vệ Đại Nha: “Cô, bây giờ cô đừng nghĩ ngợi gì nữa, cứ nằm trên giường nghỉ ngơi. Hai ngày tới đừng đi lại, cháu sẽ sắc thuốc để cô uống ba bát rồi hẵng tính tiếp.”

Xong xuôi, Vệ Thiêm Hỉ kéo bà cụ Vệ ra ngoài.

May

Bà cụ bị Vệ Thiêm Hỉ dẫn đi riêng thì cứ nghĩ Vệ Đại Nha bị bệnh nặng, mặt trắng bệch, run lẩy bẩy theo cô vào nhà. Bà cụ khẽ hỏi: “Nhóc Hỉ, bà nhìn cháu mà sợ. Có phải bệnh của cô cháu nặng lắm không?”

“Nặng sao?” Vệ Thiêm Hỉ ngừng một lát rồi nói: “Cũng không hẳn, mà thật ra, cô hộc được ngụm m.á.u ấy cũng coi như chuyện tốt.”

“Chuyện tốt?” Bà cụ Vệ kinh ngạc, giọng nghẹn lại: “Bà nghe nói chỉ người sắp c.h.ế.t mới hộc máu, cô cháu còn trẻ như vậy đã bị thế này, sao lại thành chuyện tốt được? Nhóc Hỉ, cháu phải nói rõ cho bà biết, rốt cuộc cô cháu bị sao?”

“Do trong lòng có khúc mắc. Từ khi cô ly hôn đến giờ cũng hơn chục năm, nhưng cô vẫn không buông bỏ được chuyện ấy. Cô không nói ra, nhưng đã tích tụ trong lòng thành nội thương, cơ thể sao khỏe được. Cháu vẫn thường xuyên cho cô uống thuốc điều dưỡng, nhưng tâm bệnh thì phải dùng tâm dược mới trị được. Mấy năm nay cô bận kiếm tiền, có việc để làm thì cô mới không nghĩ đến chuyện cũ, nếu không, cô đã mắc kẹt trong ngõ cụt lâu rồi.”

Bà cụ Vệ nghe vậy, sợ hãi đến mức lấy tay che miệng: “Ý cháu là, cô cháu vẫn còn nhớ cái thằng khốn đó sao?”

“Chứ còn gì nữa? Nếu Đông Qua và Tây Qua học chuyên ngành khác, dù cô không đồng ý thì vẫn có thể thương lượng. Nhưng hai anh em lại cứ muốn học văn học và nghệ thuật. Bà còn nhớ không, cháu từng nói với bà, Đông Qua và Tây Qua có cha cũng học ở đại học Kinh Hoa, học đúng văn học, lại còn viết cả đống thơ đầy mùi mẫn. Cháu nghĩ, cô phản đối đến vậy, tám phần là do quyết định của Đông Qua và Tây Qua khiến cô nhớ đến cha hai thằng nhóc.”

Bà cụ Vệ nghe Vệ Thiêm Hỉ nói thế, nước mắt trào ra, khóc không ngừng. Với bà cụ, chuyện hôn nhân của Vệ Đại Nha chính là một nỗi đau day dứt mãi không nguôi.

“Bà nội, bà đừng lo lắng quá. Chuyện này người ngoài không giúp được đâu, phải để cô tự mình vượt qua. Việc cô nôn ra một ngụm máu, xét về mặt sức khỏe mà nói, thực ra lại là điều tốt. Uống vài liều thuốc là khỏi thôi, nhưng bệnh trong lòng mới khó chữa. Còn Đông Qua với Tây Qua đúng là chẳng ra làm sao, xem bọn họ chọc tức cô đến mức nào rồi kìa! Lần này cháu nhất định phải dạy cho hai đứa một bài học, để chúng nhớ đời.”

Nghe Vệ Thiêm Hỉ bảo rằng Vệ Đại Nha không sao, bà cụ Vệ mới yên tâm, liền nghiêm giọng hỏi:

“Cháu có dám làm thật không? Còn nói dạy Đông Qua với Tây Qua bài học, bà thấy cháu không phá rối là may rồi! Sau này đừng can thiệp linh tinh vào chuyện người khác dạy con, nghe rõ chưa? Nhìn cháu xem, một mình cháu mà chiều hư hết cả lũ trẻ trong nhà. Cô cháu vốn đã nuông chiều bọn nhỏ, hiếm hoi lắm mới nghiêm khắc được một lần, thì Đông Qua với Tây Qua lại lập tức chạy đến bám lấy cháu làm chỗ dựa. Còn hai đứa con nhà anh trai cháu nữa, chị dâu cháu vừa mắng vài câu, bọn nhỏ đã dọa bỏ nhà đi, còn nói không nhận chị dâu làm mẹ nữa, mà muốn nhận cháu làm mẹ. Cháu thử nghĩ xem, cháu đã làm ra cái trò gì thế này?”

Vệ Thiêm Hỉ ngẩn người: “…” Còn có chuyện này nữa à? Sao cô lại không biết?

Bình Luận (0)
Comment