Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Chương 431

Nghĩ kỹ lại, Vệ Thiêm Hỉ cũng nhận ra vấn đề của mình. Cô đúng là đối xử với bọn trẻ quá tốt, và thói quen này phải sửa.

“Bà nội, lời bà nói cháu nhớ rồi. Cháu nghĩ kỹ lại, đúng là cháu hơi nuông chiều bọn trẻ. Từ giờ cháu phải nghiêm khắc hơn, như hồi cháu dạy dỗ bảy anh trai của cháu học hành chăm chỉ vậy. Cháu sẽ yêu cầu Đông Qua, Tây Qua, và cả hai đứa nhỏ nhà anh trai nghiêm khắc hơn. Có thế thì lũ trẻ nhà mình mới ngày càng tốt hơn, đời sau vượt đời trước, đời sau giỏi hơn đời trước.”

Nghĩ đến quyết định gần đây của mình, Vệ Thiêm Hỉ hơi ngượng ngùng, quyết định đánh tiếng trước với bà cụ Vệ:

“Bà nội, mấy hôm nữa cháu có thể dẫn một người về. Cháu định giúp người ta sắp xếp ổn định ở thủ đô, bà chuẩn bị tinh thần nhé!”

Cô đang nói đến Lạc Thư Văn. Vệ Thiêm Hỉ tin vào trực giác của mình, quyết định thử một phen. Nếu thắng, cô sẽ có một trợ thủ đắc lực trên con đường nghiên cứu khoa học. Nếu thua, cô sẽ thẳng tay “trục xuất” Lạc Thư Văn.

Bà cụ Vệ nghe thế, mắt sáng lên:

“Dẫn người về? Nam hay nữ? Có đẹp trai không? Làm nghề gì? Cao bao nhiêu? Nặng bao nhiêu? Nhà mấy người? Gia đình làm gì? Nhân phẩm thế nào? Tính cách ra sao? Hiền lành chu đáo không? Biết làm việc nhà không?”

Đối mặt với hàng loạt câu hỏi của bà cụ, đầu óc Vệ Thiêm Hỉ trống rỗng.

Cô suy nghĩ một lúc, cố gắng trả lời với cái đầu ong ong:

“Là nam, đẹp trai, cũng làm nghiên cứu khoa học. Cao khoảng 1m85, dáng người gọn gàng, kiểu mặc đồ thì gầy mà cởi ra thì chắc nịch ấy. Nhà chỉ còn mỗi mình anh ta. Nhân phẩm thì đáng tin, tính cách cũng tốt, còn hiền lành chu đáo… Còn việc có biết làm việc nhà hay không… Bà nội, sao bà hỏi lắm thế?”

“Sao bà hỏi lắm thế à? Cháu còn hỏi lại bà à! Bà nghe cháu nói, thấy thằng bé này không tệ, nhưng số nó hơi khổ, sao lại chỉ còn mỗi mình nó?”

Không đợi Vệ Thiêm Hỉ trả lời, bà cụ tự mình suy luận:

“Bà hiểu rồi. Mười năm trước, nhiều gia đình tan tác. Người cháu định dẫn về chắc cũng là người chịu biến cố trong thời kỳ ấy. Đúng là đáng thương. Thiêm Hỉ, nhà mình điều kiện không tệ, cháu chọn bạn đời không cần nhìn gia cảnh, chỉ cần xem năng lực và phẩm hạnh của người ta. Quan trọng nhất vẫn là cháu thích, hiểu chưa? Bà tin vào mắt nhìn người của cháu. Chỉ cần cháu thích thì nhất định không sai!”

Vệ Thiêm Hỉ: “…” Gì cơ?

Bà cụ Vệ vui vẻ cảm thán:

“Không dễ dàng gì, nuôi bao nhiêu năm nay, cuối cùng cây cải trắng cũng bị heo ủi rồi. Thiêm Hỉ, đã vậy thì bà nói thật, trước đây bà rất lo cháu không lấy được chồng. Cháu cái gì cũng tốt, nhưng lại quá giỏi giang, mà đàn ông bình thường không lọt vào mắt cháu. Giờ bà chỉ tò mò, rốt cuộc là người thế nào mới khiến cháu động lòng thế này!”

Trước chuyện trọng đại cả đời của cháu gái mình, bà cụ Vệ thật chẳng nể nang mà quên béng đi cô con gái ruột vừa mới nôn ra một ngụm máu. Bà cụ nắm tay Vệ Thiêm Hỉ, hỏi han dồn dập một hồi, cảm thấy hài lòng với người cháu rể tương lai này, rồi mới nhớ đến Vệ Đại Nha. Bà cụ nói với Vệ Thiêm Hỉ:

"Nhóc Hỉ à, chỉ cần cháu thích, thì cứ yên tâm dẫn người ta về đây. Bà tin cháu."

Vệ Thiêm Hỉ: "..."

Chỉ cần cô thích thì cứ dẫn về?

Cô thích ai cơ?

Cô lúc nào thì có người mình thích vậy?

May

Cảm giác của cô dành cho Lạc Thư Văn chẳng thể gọi là thích, được không? Đó là kiểu yêu thích nhan sắc! Đơn giản là thưởng thức vẻ đẹp hoàn mỹ hiếm thấy. Nếu nhất định phải gọi đó là thích, thì có thể nói cô chỉ thích gương mặt đẹp đẽ tinh tế của Lạc Thư Văn mà thôi.

Còn chuyện yêu đương ư... Vệ Thiêm Hỉ cảm thấy mình còn có thể kéo dài thêm nữa, vì thời gian để thực hiện lời hứa với bà cụ Vệ vẫn còn xa lắm!

Cô kể trước với bà cụ chuyện này chỉ để bà cụ chuẩn bị tâm lý. Nếu một ngày nào đó, bà cụ vô tình bắt gặp cô và Lạc Thư Văn ở cạnh nhau, chắc hẳn bà cụ sẽ tự suy diễn ra một kịch bản lâm li đầy màu sắc.

Bình Luận (0)
Comment