Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Chương 440

Nghe bà cụ Vệ còn nhớ rõ tuổi của mình, những nếp nhăn trên mặt Tạ Kim Hoa như nở hoa, rung rinh không ngớt. Vì tai hơi nghễnh ngãng, giọng nói của bà ấy cũng cao hơn:

“Đại Anh à! Hiếm thấy bà còn nhớ tôi! Hôm nay bà về là để viếng ông Vệ đúng không? Sau khi xong xuôi, đừng vội đi, đến nhà tôi ăn cơm rồi hãy về! Lâu lắm rồi chị em mình không gặp nhau, phải trò chuyện một bữa cho đã.”

“Được! Bữa trưa nay tôi sẽ ăn ở nhà chị! Nhưng tôi mang theo ít đồ, lát nữa mọi người cùng chuẩn bị nhé.” Bà cụ Vệ vỗ nhẹ vào bàn tay gầy guộc như chân gà của Tạ Kim Hoa. Đang định giới thiệu với Vệ Đại Trụ và mọi người thì Tạ Kim Hoa như phát hiện ra điều gì đó mới mẻ, chăm chú nhìn vào chiếc nhẫn trên tay bà cụ Vệ:

“Đại Anh, cái này là gì vậy? Nhẫn bạc à? Tôi thấy không giống bạc thật.”

Sắc mặt những người xung quanh lập tức sầm lại. Người ta đồn rằng nhà họ Vệ làm ăn phát đạt, sao bà cụ Vệ lại đeo một chiếc nhẫn bạc giả?

Bà cụ Vệ cười nói vui vẻ:

“Đây vốn dĩ không phải bạc. Đây là bạch kim. Lúc nhóc Hỉ đi du học ở Thụy Điển, nó mua tặng tôi. Giá trị không hề nhỏ đâu, một chiếc nhẫn bạch kim có thể đổi lấy một vòng tay vàng đấy!”

Những người đứng xem đều hít vào một hơi thật sâu. Ai cũng biết nhà họ Vệ có tiền, nhưng không ngờ giàu có đến mức này.

Tạ Kim Hoa lại dùng tay sờ vào chiếc áo khoác dạ lông cừu của bà cụ Vệ, sau đó chuyển tay lên phần cổ áo, vuốt ve mãi không thôi, rồi hỏi:

“Đại Anh, áo khoác này của bà làm bằng lông gì thế? Nhìn trông đẹp quá! Còn cái cổ áo này nữa, là lông thỏ đúng không? Sờ mềm mịn thật đấy.”

Bà cụ Vệ tiếp tục giải thích:

“Áo khoác này làm từ lông cừu, con dâu út của Tứ Trụ vừa đi diễn ở châu Âu, mua tặng tôi từ Anh. Còn cái cổ áo này, nó không phải lông thỏ đâu, mà là lông chồn! Chị dâu Kim Hoa nhìn đi, cái cổ áo này làm từ nguyên một tấm da chồn, khi trời gió lạnh chỉ cần dựng lên là gió không luồn được vào cổ, ấm áp lắm.”

“Lông chồn à… Lông chồn đắt hơn hay lông thỏ đắt hơn?” Tạ Kim Hoa đáng thương vẫn không biết giá trị của lông chồn.

Bà cụ Vệ cười càng rạng rỡ, vẻ mặt đầy tự hào:

“Tất nhiên là lông chồn rồi. Cái cổ áo này cháu dâu tôi mua hết hơn bốn ngàn đồng, chị bảo lông nào đắt hơn?”

Mấy năm gần đây, bà cụ Vệ luôn muốn được khoe khoang. Trước kia, mỗi lần có đồ tốt, bà cụ đều gọi điện khoe với Tôn Nhị Anh. Nhưng giờ nhà Tôn Nhị Anh cũng nhờ xưởng tương ớt mà phát tài, sống không kém phần sung túc. Bà cụ Vệ khoe thì hay bị Tôn Nhị Anh khoe ngược lại, nên dần dà bà cụ không còn hứng thú khoe nữa. Lần này quay về thôn Đầu Đạo Câu, bà cụ nhất định phải trút hết những gì đã dồn nén bao năm qua.

“Đại Trụ, Nhị Trụ, hai đứa chào hỏi bà con đi, còn nhận ra mọi người không?” Bà cụ Vệ quay lại gọi Vệ Đại Trụ và Vệ Nhị Trụ.

Nghe bà cụ gọi, dân làng mới nhìn về phía sau. Vừa nhìn thấy, mọi người lập tức sửng sốt. Tạ Kim Hoa lắp bắp hỏi bà cụ:

“Cái anh cao lớn, mặt vuông chữ điền kia… là Nhị Trụ nhà bà thật sao? Còn cái người đứng bên cạnh với cái đầu tóc trơn bóng như mì sợi ấy, là vợ cậu ta, Lan Tử hả?”

May

Liễu Lan Tử, người đã đặc biệt duỗi thẳng tóc để về quê, chỉ biết im lặng: “…” Tóc mình vuốt mượt mà như thế, sao lại bị gọi là đầu mì sợi?

Bà cụ Vệ liếc qua Liễu Lan Tử, bất chợt thấy cách ví von của Tạ Kim Hoa cũng khá hài hước. Tóc Liễu Lan Tử được duỗi thẳng, ép sát vào hai bên má, quả thật trông giống hệt sợi mì chín.

“Đúng rồi, chị dâu Kim Hoa, ngay cả vợ chồng Nhị Trụ mà chị cũng không nhận ra à?” Bà cụ Vệ cười đáp.

Bình Luận (0)
Comment