Tạ Kim Hoa ngó lại con trai mình, ngượng ngùng nói:
“Nhận ra chứ, chẳng thay đổi gì so với lúc đi. Đại Anh này, bình thường nhà bà ăn gì mà trông ai nấy càng ngày càng trẻ ra thế? Bà nhìn mấy bà thím từng buôn chuyện với Lan Tử, Xuân Nha năm xưa xem, giờ già nua, nhìn còn già hơn cả bà nữa.”
Bà cụ Vệ suýt không giữ được nụ cười trên mặt. Bà cụ nghĩ đến chuyện lên mộ, liền nói với Tạ Kim Hoa và Tôn Đống Lương:
“Hôm nay là ngày đặc biệt, mọi người ai lo việc nhà người nấy đi. Tôi dẫn lũ trẻ về thăm mộ ông Vệ. Làm xong sẽ quay lại trò chuyện sau.”
Dân làng dần tản ra.
Gia đình họ Vệ lần này về quê đa số đi thành cặp, như Vệ Quang Minh và Đào Tình Tình, cặp vợ chồng trẻ dẫn theo hai đứa con, cả nhà bốn người ai nấy đều rất ưa nhìn, khiến dân làng không ngừng liếc mắt.
Vệ Thiêm Hỉ dìu bà cụ Vệ, còn Lạc Thư Văn bước không rời nửa bước khỏi cô, cả hai vô cùng nổi bật.
Những người như Vệ Đông Chinh thì tự tập hợp thành một nhóm nhỏ, anh em vừa đi vừa nói cười vui vẻ. Bộ vest phẳng phiu, tóc tai cạo tỉa gọn gàng của họ khiến những cô gái, phụ nữ trong thôn Đầu Đạo Câu không rời mắt.
Dân làng lặng lẽ đi theo bà cụ Vệ được vài chục mét, thấy bà cụ dần ngưng cười, viền mắt đỏ hoe, ai nấy tự giác im lặng nhưng vẫn đi theo.
Bà cụ không cản họ. Dựa vào trí nhớ, bà cụ dẫn gia đình đến nơi chôn cất ông Vệ. Nhìn nấm mồ thấp bé, bạc màu do mưa gió, nước mắt bà cụ rơi lã chã, từng giọt như hạt đậu vàng.
“Ông Vệ ơi…”
May
Một tiếng gọi của bà cụ làm cả gia đình nhà họ Vệ òa khóc.
Ngoại trừ Vệ Đại Trụ và Vệ Nhị Trụ, có lẽ không mấy ai thực sự nhớ rõ dáng vẻ của ông Vệ. Khi ông mất, Vệ Tứ Trụ mới bắt đầu nhớ được đôi chút, còn Vệ Đại Nha thì vừa cai sữa, chẳng thể có cảm xúc gì với ông cụ. Họ khóc, chủ yếu vì không chịu nổi khi thấy bà cụ Vệ khóc.
Bà cụ Vệ mạnh mẽ là thế, từng trải qua những ngày thiếu lương thực đến mức không sống nổi, chứng kiến con cái gầy rộc vì đói, cũng chỉ khóc một lần rồi nén lại. Đến tiết Thanh Minh, bà cụ có lúc nghẹn ngào, khóc thét vài tiếng, hay những đêm Giao Thừa, bà cụ dẫn con cái ôn lại quá khứ, cũng dễ rơi nước mắt. Khi Vệ Nhị Nha mắc bệnh nặng, bà cụ cũng khóc, nhưng chưa bao giờ khóc như hôm nay.
Tiếng khóc của bà cụ làm tim mọi người rung lên từng hồi. Vệ Đại Trụ cùng các anh chị em khóc đến không thể kìm nén, lớp con cháu như Vệ Đông Chinh cũng đỏ hoe mắt, ngay cả các chắt nhỏ cũng bị tiếng khóc của bà cụ làm hoảng sợ, nức nở lau nước mắt.
Một nhóm người ăn mặc chỉnh tề quỳ giữa đồng ruộng, tiếng khóc đầy đau thương. Đợi khi khóc đủ, bà cụ Vệ mới đứng dậy, đi vòng quanh nấm mồ hai lần rồi nói với Vệ Đại Trụ:
“Đại Trụ, chúng ta ở lại đây vài ngày. Sửa sang lại mộ cha con đi. Năm đó nhà mình nghèo, không có tiền dựng bia, lần này dựng luôn một cái.”
Giọng điệu không phải là bàn bạc, mà là ra lệnh.
Vệ Đại Trụ gật đầu lia lịa, không cần lên tiếng, Vệ Đông Chinh – người có quan hệ rộng và năng lực nhất nhà – đã nhận ngay việc:
“Bà nội, việc này để cháu lo. Tối nay chúng ta nghỉ lại trong huyện, cháu đã đặt sẵn phòng ở nhà khách. Muốn ở bao lâu cũng được.”
“Được, bà tin cháu làm việc đâu ra đó.”
Bà cụ Vệ phủi lớp đất bám trên đầu gối, quay sang Vệ Tứ Trụ:
“Tứ Trụ, bảo người mang đồ mã với giấy tiền ra đốt đi. Cha con dưới kia đang chờ.”
Vừa nghe lời, mấy tài xế xe tải mang theo hộp diêm, bật lửa châm đốt đống đồ mã. Lửa bùng lên, sáng đỏ cả một góc trời.
Dân làng lúc này mới thấy rõ, nhà họ Vệ chuẩn bị đồ mã cho ông Vệ nhiều đến mức nào, chất thành cả một ngọn đồi nhỏ.