Lửa cháy ngùn ngụt, có người thì thào:
“Nhà họ Vệ sống sung túc thế, chắc ông Vệ dưới đó cũng hưởng thụ lắm. Bao nhiêu tiền âm thế này, tiêu đến bao giờ mới hết?”
Bà cụ Vệ đứng thẳng trước mộ ông cụ, giọng đầy khí lực:
“Ông Vệ, sợ ông không nghe rõ, nên tôi nói lớn hơn chút. Ông nghe đây. Nếu ông không hài lòng, thì tối nay báo mộng cho tôi. Ông có trách tôi hai mươi năm không về thăm ông, thì cứ trách tôi. Nhưng đừng trách lũ trẻ. Con cái ông ngày một khá giả, tổ tiên nhà họ Vệ chúng ta giờ được thơm lây, nên đừng lèm bèm vô lý.”
“Hôm nay mang về bao nhiêu thứ, chỉ mong ông vui vẻ. Nhưng sau này đừng mong nữa. Có muốn thì mang cái ảnh về thủ đô, Thanh Minh hay mồng Một tháng Mười chúng nó còn thắp hương được. Lũ trẻ bận rộn công việc, không thể năm nào cũng về đây. Tôi bảo ông này, nếu thấy chán thì đi đầu thai đi, đừng vướng bận gì nữa.”
“Lần này tôi về còn đứng đây nói chuyện với ông, lần sau không chừng tôi cũng nằm trong hòm, xuống dưới đó cùng ông rồi. Nếu ông muốn đợi, thì chờ tôi mười năm, hai mươi năm nữa. Đến lúc đó vợ chồng mình cùng đi đầu thai. Còn nếu không muốn đợi, thì ông đi trước. Tôi cái tính dữ dằn, sống chẳng ai dám ăn hiếp, xuống đó cũng chẳng ma nào dám làm gì tôi đâu, ông đừng lo cho tôi.”
Bà cụ Vệ vẫn tự nói chuyện một mình, còn Vệ Thiêm Hỉ thì không kìm được mà dụi mắt không dưới mười lần.
Bởi vì, Vệ Thiêm Hỉ rõ ràng nhìn thấy trên gò đất thấp nơi ngôi mộ có một cánh cửa đen xen lẫn sắc xanh hiện lên. Một bóng người mờ mờ ảo ảo, không rõ ràng, bước ra từ cánh cửa đó và đi về phía bà cụ Vệ.
Vệ Thiêm Hỉ có chút lo lắng bóng người kia sẽ làm hại bà cụ Vệ, định tìm cách ngăn cản. Nhưng rồi cô nhìn thấy giữa bà cụ và bóng người xuất hiện một tấm màn ánh sáng màu vàng đất. Dù bóng người kia có cố gắng thế nào, cũng không thể tiến gần bà cụ Vệ thêm chút nào. Lúc này, Vệ Thiêm Hỉ mới thở phào nhẹ nhõm.
Vệ Thiêm Hỉ dụi mắt thêm một lần nữa, cuối cùng cô cũng thấy rõ dáng vẻ của bóng người kia.
Người này cao khoảng một mét tám mấy, gương mặt vuông vắn, ở khóe mắt trái có một nốt ruồi nhỏ, trông rất thật thà chất phác.
Lạc Thư Văn cau mày, đến sát bên Vệ Thiêm Hỉ, hạ giọng nói với cô:
“Trước mặt bà nội cô có một linh thể… Nói theo cách của các cô, là một linh hồn.”
Vệ Thiêm Hỉ kinh ngạc nhìn Lạc Thư Văn:
“Ngay cả chuyện này mà anh cũng nhìn ra được?”
Lạc Thư Văn gật đầu:
“Linh hồn cũng là một dạng sóng não. Nhưng sóng não của người sống và người c.h.ế.t khác nhau. Tôi có thể giám sát mọi thay đổi của sóng não. Sóng não của người c.h.ế.t hơi khác thường, nhưng nếu để ý kỹ thì cũng không khó phát hiện.”
Vệ Thiêm Hỉ gật đầu, bước đến bên bà cụ Vệ, hạ giọng hỏi:
“Nội, ông nội con có phải ở khóe mắt trái có một nốt ruồi không?”
Tiếng khóc của bà cụ Vệ lập tức ngừng lại, như thể bị ai đó ấn nút tạm dừng. Bà cụ quay đầu khó nhọc, hỏi Vệ Thiêm Hỉ: “Nhóc Hỉ, sao cháu biết?” Giọng bà cụ hơi run rẩy.
Vệ Thiêm Hỉ liếc nhìn bóng người kia, người đang ngẩn ngơ đứng yên, thì thầm:
“Vì cháu đã nhìn thấy rồi.”
Bà cụ Vệ: “!!!”
May
Chủ nghĩa xã hội không cho phép có ma!
Những người khác cũng bị câu nói của Vệ Thiêm Hỉ làm cho hoảng sợ. Vệ Thiêm Hỉ hít một hơi thật sâu, nhìn về phía đám đông đang đứng xem, nở nụ cười xa cách:
“Hôm nay là ngày nhà chúng tôi cúng bái tổ tiên. Mọi người về lo việc của mình đi, chuyện như thế này tốt nhất đừng đứng lại xem.”
Những người kia nghe Vệ Thiêm Hỉ không chút che giấu ý định đuổi người, trên mặt lộ vẻ lúng túng, lục tục tản ra từng nhóm nhỏ.