Có Người Thích Bài Hát Này

Chương 63

Trong suốt cuộc hành trình điều mà Tôn Tâm Nghiên chờ mong nhất chính là Cửu Trại Câu. Nhưng cô không ngờ rằng, cuối cùng bọn họ lại không đi được.

Ngày hôm sau trên đường đến bảo tàng Kim Sa, ánh mặt trời trong trẻo, Hà Tân lái xe, Trần Ngạn Kỳ ngồi phó lái. Khi đang chờ đèn đỏ, một chiếc BMW từ phía sau đi áp lên trên, đầu xe lướt qua xe bọn họ.

Hà Tân không nhường, nhấn chân ga chậm rãi kề sát chiếc BMW, BMW tí nữa thì cọ vào đầu xe bọn họ. Trần Ngạn Kỳ hạ cửa sổ xuống nhìn ra bên ngoài, cười cười.

Ai ngờ chiếc BMW này cũng không có ý muốn nhường, khi đèn xanh bỗng nhiên chạy lên phía trước, phanh lại trước xe bọn họ.

Đột nhiên phanh gấp, hai cô gái ngồi sau theo quán tính ngã về trước, thở hắt ra. Hà Tân và Trần Ngạn Kỳ buột miệng chửi tục.

Hai chiếc xe cứ như vậy dừng lại, phía sau xe vang lên tiếng rít chói tai.

Ngay từ đầu Tôn Tâm Nghiên không biết sao lại thế này, cảm giác không đúng lắm, vươn đầu lên phía trước nói: “Được rồi, kệ hắn đi, an toàn là trên hết.”

Hà Tân đeo kính râm, tay xoa đầu cô bên cạnh, “Không sao đâu, em ngồi xuống đi.”

Ngoài miệng là như vậy, nhưng hành động của cậu lại khác, vừa dứt lời liền đạp chân ga phóng lên phía trước, rồi phanh lại ngay trước chiếc BMW.

Đường cái trong nội thành, xe qua lại không ít, lao đi vun vút bên cạnh.

Đầu Trần Ngạn Kỳ vươn ra ngoài cửa sổ, nhìn chiếc xe phía sau cười cười, giơ ngón giữa. Rồi quay mặt lại cười nói với Hà Tân: “Cậu nhớ kỹ biển số xe đi, lúc về nhớ mua một chiếc Maserati, lần sau đua cho sướng.”

Hà Tân: “GL8 cũng đủ chỉnh chết hắn rồi.”

Tôn Tâm Nghiên: “Ngạn Kỳ, cậu còn dám kích anh ấy. Hà Tân anh lái xe đã giỏi chưa, nếu không chúng ta đừng đi chơi nữa, về khách sạn đi.”

Chiếc BMW như chơi đến nghiện, nháy mắt lại vòng đến phía trước làm lại trò cũ.

Tính hiếu thắng của thiếu niên bị thích thích, trên đường cái đông đúc, đầu óc Hà Tân nóng lên, xác định phương hướng, trực tiếp tăng tốc lấn sang làn ngược chiều, định phóng đến phía trước chiếc xe kia lần nữa.

Đường ngược chiều, một chiếc xe taxi lao thẳng đến……

“A!” Hai cô gái kêu lên sợ hãi.

Hà Tân đánh mạnh tay lái, xe xoay nửa vòng tròn ngay giữa đường cái, lốp xe ma sát với mặt đường phát ra âm thanh chói tai. Nháy mắt, một lực lớn va đập, Tôn Tâm Nghiên không biết mình đụng vào chỗ nào, đầu váng mắt hoa, cả người đau nhức, các loại âm thanh như sóng vỗ tràn ngập xung quanh.

Chỉ biết là mình bị lôi từ trong xe ra, rồi lại lên xe…… Sau đó thì mơ mơ hồ hồ, cái gì cũng không biết.

Lúc tỉnh lại, Tôn Tâm Nghiên đã nằm trên giường bệnh.

Ánh sáng trong phòng bệnh rất sáng, cả người cô đau nhức, mới hoảng hốt nhớ tới xảy ra chuyện gì, phát hiện trên đầu mình quấn băng gạc, đang chuyền dịch.

Ngồi bên mép giường là bố Tôn. Ông nhìn cô, khuôn mặt tiều tụy.

“Cảm thấy thế nào, chỗ nào không thoải mái?”

“Sao bố lại ở đây?” Tôn Tâm Nghiên nói.

“Bố không ở đây thì ai ở đây,” bố Tôn nắm lấy tay cô, “Đừng sợ, không có việc gì, trên đầu khâu bốn mũi thôi.”

“Bạn con đâu?”

“Cũng không bị gì nghiêm trọng, người trong nhà đã tới cả rồi, con yên tâm đi.”

Tôn Tâm Nghiên cuối cùng cũng thoáng yên tâm.

Thứ bây giờ cô muốn biết nhất chính là Hà Tân thế nào, nhưng lại không dám hỏi ra miệng. Bố cũng đã biết rồi, cô đoán.

Bác sĩ tới kiểm tra, đo nhiệt độ cơ thể cho cô, rồi phát thuốc.

Du lịch Thành Đô, Tôn Tâm Nghiên sâu sắc hiểu được hàm nghĩa của câu “Vui quá hóa buồn”.

Thuốc tê chưa hết tác dụng, tỉnh một lát, đầu óc cô lại mơ màng. Bình truyền dịch chậm rãi nhỏ từng giọt, mí mắt Tôn Tâm Nghiên nhanh chóng khép lại, ngủ đến chạng vạng mới tỉnh.

Trong lúc mơ ngủ, có người nhẹ nhàng cầm tay cô, cô mở mắt ra.

Trên người Hà Tân cũng mặc bộ đồ bệnh nhân giống cô, nhìn qua không bị tổn thương gì, nhưng cũng khá mỏi mệt.

“Đầu còn đau không?” Cậu hỏi cô.

Tôn Tâm Nghiên nói: “Không sao, còn anh? Bị thương ở đâu?”

Hà Tân nhìn cô cười, “Anh không sao, không cần lo lắng.”

“Hai người kia có bị gì không?”

“Ngạn Kỳ bị thương khá nghiêm trọng, gãy xương đùi phải, bạn gái cậu ấy thì không sao. Bố mẹ Ngạn Kỳ cũng đã đến đây rồi.” Hà Tân trầm mặc, “Anh xin lỗi.”

“Không sao, người nhà anh cũng tới rồi sao?”

“Ừm, bố anh tới rồi.”

Ngày hôm qua tinh lực dư thừa, người trẻ tuổi còn cùng nhau thảo luận đi những đâu chơi, hôm nay gặp lại trong phòng bệnh, cả hai đều mệt mỏi, có cảm giác dường như đã qua mấy đời.

Vết thương của Hà Tân chỉ là những vết thương nhẹ, trên ngực, chân phải, đều nằm ở phần mềm. Cậu và cô không ở cùng tầng, ban ngày xuống dưới tìm cô hai lần, cô đang ngủ, bố Tôn lạnh mặt không cho cậu vào. Từ lúc học cấp ba trong lòng Hà Tân đã hơi sợ bố cô, nên chờ đến khi ông không ở đây mới tới.

“Buổi chiều tới thăm em, bị bố em đuổi đi. Thành kiến của ông đối với anh rất lớn.”

Nếu lúc này có thể cười được, Tôn Tâm Nghiên nhất định sẽ cười.

“Vậy anh chạy nhanh đi, bố em sắp về rồi.”

“Em có giữ điện thoại không?”

“Không giữ.”

“Nói tốt về anh với bố em nhé.” Cậu nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

“Ừm.”

“Anh đi trước đây, nếu không bố em về thấy anh lại tức giận.”

“Vâng.”

Thật ra miệng vết thương của Tôn Tâm Nghiên đã bắt đầu đau, không có sức nói chuyện với cậu nữa.

Lúc Hà Tân đi cô mới phát hiện, chân phải cậu bị sưng, một chân mang dép lê, khi đi phải bước một bước dừng một bước, giống người bị què.

Sau này Tôn Tâm Nghiên mới biết được, xe bọn họ không đụng phải chiếc taxi đó, mà đụng vào chiếc ô tô bên cạnh. Va chạm ngay ghế phó lái, Trần Ngạn Kỳ bị thương nặng nhất, đùi phải bị gãy xương, ít nhất phải nằm viện ba tháng, rồi còn phải xem khôi phục thế nào. Bạn gái Trần Ngạn Kỳ bị thương nhẹ nhất, kiểm tra xong không có vấn đề gì, bị bố mẹ trực tiếp đưa về nhà.

Chuyện lần này bố Hà Tân ra mặt xử lý, ông muốn chịu tiền thuốc men của Tôn Tâm Nghiên, nhưng bố Tôn nhất quyết cự tuyệt. Thực ra theo lý mà nói, việc lần này Hà gia phải chịu toàn bộ trách nhiệm, nhưng thái độ bố Tôn rất kiên quyết, cũng không cho bố Hà Tân tới phòng bệnh thăm Tôn Tâm Nghiên. Tôn Tâm Nghiên không biết giữa ông và bố Hà Tân đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe cô hộ lý chăm sóc cô nói, hôm đó ở trên hành lang bọn họ suýt nữa đã đánh nhau.

Nằm viện đến ngày thứ tư, không biết bố Tôn dùng cách gì mà lấy được hành lý của Tôn Tâm Nghiên trong khách sạn đem tới đây. Tôn Tâm Nghiên xấu hổ không chỗ trốn.

Bố Tôn cực kỳ bảo thủ, con người ông rất truyền thống, Tôn Tâm Nghiên nghĩ ông nhất định cảm thấy rất thất vọng, cũng rất đau lòng. Lúc còn học cấp ba, trong lòng ông đã có khúc mắc với Hà Tân, vốn dĩ Tôn Tâm Nghiên tưởng rằng sau này chính thức gặp mặt sẽ làm cho bọn họ không còn hiềm khích nữa, hiện tại lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, kế hoạch đã hoàn toàn bị rối loạn.

Một tuần sau, Tôn Tâm Nghiên cắt chỉ. Sợ có sơ xuất gì, bố Tôn không vội vã đưa cô trở về trường học, mà để cô ở lại bệnh viện thêm hai ngày.

Tháng năm ở Thành Đô không lạnh chút nào, vườn hoa trong bệnh viện nở rất nhiều hoa, trong không khí tràn ngập hương thơm.

Bố Tôn đưa Tôn Tâm Nghiên đi tản bộ, cùng ngồi xuống ghế với cô. Trầm mặc, bố con hai người đều biết đối phương có một bụng lời cần nói, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.

“Là cậu ta bảo con tới Cáp Nhĩ Tân học?”

Tôn Tâm Nghiên nhanh chóng phủ nhận, “Không phải, con muốn học y là suy nghĩ của riêng mình.”

Bố Tôn không bực, nói ngắn gọn: “Bố cảm thấy con và cậu ta không thích hợp.”

Sau khi cắt chỉ, đầu Tôn Tâm Nghiên phải băng bó lại một lần nữa, đầu quấn một lớp băng trắng, thoạt nhìn rất yếu ớt. Ánh mắt cô rũ xuống, trên mặt đất lá cây bị gió thổi, nhẹ nhàng đung đưa trước mặt.

“Bố, bố không hiểu, thật ra anh ấy là người tốt.”

“Không phải tốt hay không tốt, bố cũng không phải là kiên quyết không cho các con qua lại, mà bố đang cho con lời khuyên. Bậc làm cha làm mẹ đều hy vọng con cái sống tốt, con sống tốt thì bố mới hạnh phúc.”

Tôn Hạ Mẫn nhìn lòng bàn tay mình, lại nhìn phong cảnh phía trước.

“Bố là người từng trải, gia đình bọn họ không thích hợp với gia đình chúng ta, nhìn bên ngoài thì có vẻ giàu sang phú quý, thực chất là phải dãi nắng dầm mưa, không có lấy một lời bảo đảm, một ngày nào đó nói bỏ liền bỏ. Bố cậu ta là người làm ăn, ông ta cũng coi như là bạn thơ ấu của bố, ba tuổi xem lão (*), từ nhỏ ông ta đã hiếu thắng, bốc đồng. Bố không đỏ mắt nhìn tiền của trong nhà cậu ta, cũng không mong muốn con sẽ trải qua những ngày sóng to gió lớn, chỉ mong cả đời con gái bố được sống yên ổn, bây giờ đối tốt với con, cũng chẳng nói được gì, con đừng để lòng tốt nhất thời lừa gạt, từ nhỏ đến lớn trong nhà có cho con thiếu cái gì chưa? Con phải biết nhìn xa trông rộng.”

(*) đại ý là nhìn tính tình hồi nhỏ mà đoán được lớn lên người này sẽ sống như nào, nó tựa câu này bên VN: nhìn tướng biết tâm, nhìn tâm biết mệnh.

Nghe lời nói minh bạch cùng ý tứ rõ ràng của bố Tôn, trong lòng Tôn Tâm Nghiên đã hiểu.

Lại trầm mặc, cô bình tĩnh nói, “Con không để ý đến tài sản của nhà anh ấy, cũng không dễ dàng bị người khác lừa như vậy. Con cảm thấy bố thật sự không hiểu anh ấy, hiện tại anh ấy đã có kế hoạch cho tương lai, không dựa vào bố anh ấy.”

“Không dựa vào bố cậu ta, vậy chuyện lần này ai đã xử lý thay cậu ta? Bản thân cậu ta đã có năng lực gì?”

Bố Tôn nhìn Tôn Tâm Nghiên, vẫn luôn áp chế lửa giận, “Con là con gái, rất nhiều chuyện phải tự mình chú ý, không còn nhỏ nữa, cũng không cần bố phải tới nhắc nhở con, phải tự chịu trách nhiệm với chính bản thân mình. Con thiếu tiền à, sao đi du lịch cũng không thuê nổi phòng riêng, hay muốn cùng một phòng với cậu ta.” Ông định nói tiếp “Con làm mặt mũi bố mẹ không biết để đâu”, nhưng câu này lại rất tổn thương nên rốt cuộc ông không nói nữa.

Tôn Tâm Nghiên rơi nước mắt. Đầu cúi thấp, nước mắt chảy trên mặt cô, lành lạnh.

Tôn Hạ Mẫn vừa đau lòng vừa hận rèn sắt không thành thép, vốn dĩ ông không định làm tổn thương sự tự tôn của cô, nhưng cô là con gái, một mình đi học xa nhà, không biết bảo vệ bản thân, ông làm cha thật sự sợ xảy ra chuyện gì, rồi lại không kịp trở tay.

Bình tĩnh lại, bố Tôn nói: “Được rồi, đừng khóc, tự mình ngẫm lại cho rõ ràng, bố cũng không ép con, con còn nhỏ, đừng chọn sai đường, về sau lại giống như bố.”

Tuy bố Tôn không nói tới cùng, nhưng thái độ của ông lại rất rõ ràng— ông không đồng ý.

Phải về trường trước, Tôn Tâm Nghiên tới từ biệt Trần Ngạn Kỳ, đi vào thì nhìn thấy Hà Tân ngồi ở mép giường.

Trần Ngạn Kỳ là người thảm nhất, còn phải ở lại đây mấy tháng. Mẹ cậu ta đã bay tới đây chăm sóc cậu ta.

Chân Trần Ngạn Kỳ bó thạch cao treo ở giường, người thì vẫn vừa nói vừa cười, dáng vẻ rất vô vị cợt nhả.

“Thật bội phục cậu, đã bị như vậy rồi mà còn cười được.” Tôn Tâm Nghiên nhìn cậu ta.

Trần Ngạn Kỳ nói: “Khóc cũng không kịp nữa, không thấy bạn gái tôi cũng chạy rồi sao.”

Một câu đã chọc cho Tôn Tâm Nghiên phải bật cười.

“Tôi về trường trước. Cậu ở lại đây tĩnh dưỡng cho tốt.”

Trần Ngạn Kỳ: “Tôi cũng không nhất thiết phải ở đây, bác sĩ nói sau này có thể về nhà tĩnh dưỡng.”

Tôn Tâm Nghiên nói từ biệt với Trần Ngạn Kỳ xong, liếc mắt nhìn Hà Tân một cái, Hà Tân liền đi theo cô ra ngoài.

Hai người đến một góc khuất của cầu thang, ánh sáng ảm đạm hơn so với bên ngoài.

Hà Tân nhẹ nâng mặt cô lên, nhìn chỗ bị thương ở mép tóc của cô.

Trên trán Tôn Tâm Nghiên quấn một lớp băng trắng, nhìn không rõ cái gì.

“Hơn mười ngày không gội đầu, hôi lắm.”

“Tháo băng xong anh gội cho em.” Hà Tân nhìn cô nói, “Ngày hôm qua bố anh hỏi đến em, anh nói qua với ông, nghỉ hè sẽ dẫn em về cho ông chính thức gặp mặt.”

Ánh mắt Tôn Tâm Nghiên bỗng nhiên tối sầm xuống.

“Đã nói rồi mà. Không phải sang năm hai sao.” Cô hàm hồ nói.

“Nói cái gì, qua nghỉ hè không phải là năm hai rồi sao.” Hà Tân cầm tay cô, khóe miệng nhếch lên, “Ông ấy rất thích em. Không giống như bố em, nhìn như muốn giết chết anh.”

Tôn Tâm Nghiên miễn cưỡng cười một cái, “Xem ra anh cũng biết mình biết người.”

Hà Tân lười nhác dựa vào tay vịn cầu thang, cũng cười một cái, thần sắc bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, “Phải biết chứ, em là hòn ngọc quý trên tay ông mà.” 

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment