Có Người Thích Bài Hát Này

Chương 64

Tôn Tâm Nghiên về trường trước Hà Tân.

Trường học quản lý nghiêm, sau khi bố Tôn đưa cô đến, cùng cô đi tìm phụ đạo viên bổ sung giấy xin phép nghỉ học xong mới đi. Sau đó, Tôn Tâm Nghiên mượn vở ghi bài mấy môn của Đàm Á Lôi, rồi tự mình chép bù những chỗ cần thiết.

Hà Tân ở Thành Đô với Trần Ngạn Kỳ một tuần, đến khi trường gửi thông báo thúc giục mới trở về. Sau khi trở về, tinh thần Hà Tân sa sút hẳn, Tôn Tâm Nghiên biết, cậu áy náy với Trần Ngạn Kỳ. Bọn họ đều trở về đi học, Ngạn Kỳ một mình ở Thành Đô, trong lòng cậu rất bối rối. Trần Ngạn Kỳ học trường quân đội, khôi phục không tốt có khả năng sẽ chậm trễ tiền đồ tương lai.

Mỗi ngày Hà Tân đều gọi điện thoại cho Trần Ngạn Kỳ, có đôi khi cũng bảo Tôn Tâm Nghiên nói chuyện vài câu với cậu ta. Cũng may Trần Ngạn Kỳ là người trời sập cũng không sợ, ở đầu bên kia vừa nói vừa cười, trấn an bọn họ không ít.

Sự cố lần này tuy không có thương vong, nhưng cũng đã để lại một bài học lớn. Tôn Tâm Nghiên nói chuyện nghiêm túc với Hà Tân một lần, thái độ nhận sai của Hà Tân rất thành khẩn, bảo đảm sau này không đua xe trên đường nữa.

Khi thảo luận việc này, bọn họ đang đi dạo trong một công viên nhỏ. Cuối tháng năm, thời tiết Cáp Nhĩ Tân đã không còn lạnh nữa, ánh mặt trời xuyên qua khe hở của lá cây rơi xuống, nhảy nhót xung quanh.

Tôn Tâm Nghiên thấy thái độ cậu như vậy, vẻ mặt không hề thay đổi.

Cô còn không hiểu cậu sao? Mỗi lần nhận sai đều như vậy, kết quả nói một đằng làm một nẻo. Lời đó cũng chỉ là dỗ ngọt mà thôi.

Bây giờ, Hà Tân đã rất tinh ý, đã biết nhìn sắc mặt cô.

Để làm cho Tôn Tâm Nghiên vui vẻ, cậu lại nói: “Hai ngày nay anh vẫn cắm đầu vào chép bù bài vở mấy ngày nghỉ, năm nay nhất định sẽ dành được học bổng, đến lúc đó, anh sẽ lấy tiền thưởng dắt em đi mua sắm.”

Nhìn cậu một cái, Tôn Tâm Nghiên nói, “Đừng khoác lác, khoa các anh cạnh tranh gay gắt vậy mà…”

Ngoài miệng thì hất bát nước lạnh, nhưng thật ra cô rất thích dáng vẻ tự tin, chí khí này của cậu.

“Trước hết em cứ nghĩ xem muốn mua cái gì.”

“Có thật là anh sẽ lấy được học bổng không?”

Hà Tân cười hừ một tiếng.

“Anh đây đã nghĩ kỹ rồi.”

“Nhanh vậy?”

Tôn Tâm Nghiên rốt cuộc cũng cười, “Nếu anh thật sự có thể lấy được học bổng, thì sẽ mua túi xách cho em.”

Hà Tân nhếch khóe môi, cầm tay cô, “Còn tưởng em không thích chứ, lần trước em còn nói anh mà đưa thì em sẽ vứt đi.”

“Không giống nhau, học bổng anh tự mình giành được, em đương nhiên yên tâm thoải mái xài rồi. Lần này anh kiếm được bao nhiêu thì em sẽ tiêu bấy nhiêu, thế nào?”

“Được rồi,” Cậu xoa nắn tay cô, có điều ám chỉ, “Vậy giờ em ít đến tìm anh thôi, để anh tập trung cho tốt.”

“Đừng có nói bậy, ai đến tìm anh.”

Tháng năm trôi qua, Hà Tân không nuốt lời, bắt đầu nỗ lực gặm sách, chủ yếu là bổ sung chương trình học lúc nghỉ.

Tôn Tâm Nghiên cũng tập trung ôn tập, tranh thủ để cuối kỳ có được thành tích tốt.

Học kỳ 1 đã chịu ảnh hưởng của mối quan hệ trong ký túc xá, nên toàn bộ sinh hoạt của cô đều rối loạn, kiểm tra cuối kì cũng không như mong đợi, xếp hạng tầm trung trong lớp. Cô và học bổng năm nay khẳng định không có duyên, nhưng 7 năm ngành y của các cô có một điều đáng sợ là nếu thi trượt một môn thì sẽ phải học lại 5 năm, bởi vậy tất cả mọi người đều không dám lơ là.

Sau tiết cuối buổi sáng hôm nay, Tôn Tâm Nghiên ôm sách, nói chuyện với Đàm Á Lôi rồi rời khỏi phòng học.

Phía sau có người gọi cô. Là Trình Dao.

“Tôi có việc tìm cậu, có thể gặp riêng nói vài câu không?”

Đàm Á Lôi nhìn các cô, “Cậu đi đi, tớ chờ cậu ở nhà ăn.”

Sinh viên tốp năm tốp ba xuống cầu thang.

Trình Dao khách sáo nói: “Vết thương của cậu có vấn đề gì không?”

Tôn Tâm Nghiên lắc đầu.

Chờ sinh viên trên hành lang đi hết, bốn phía yên tĩnh, Trình Dao yên lặng đưa cho cô một tấm card màu đỏ.

“Cái gì vậy?” Tôn Tâm Nghiên khó hiểu hỏi.

Đôi mắt cô gái sáng ngời nhìn cô, mang theo sự hổ thẹn, “Lúc trước bạn trai cậu đưa chúng tôi đi siêu thị. Tôi vẫn luôn nghĩ sẽ trả lại cho cậu ấy, nhưng không gặp được, nghĩ lại thì vẫn nên đưa cho cậu… Thực ra tôi rất xấu hổ, chuyện lúc trước hy vọng cậu không để trong lòng. Tôi biết cậu rất giận, nếu có thể thì trở lại làm bạn bè bình thường cũng được.”

Lúc trước Tôn Tâm Nghiên có hỏi qua Hà Tân rất nhiều lần, chuyện bạn cùng phòng của cô cậu đã xử lý như thế nào. Sau đó Trình Dao nói cô mới biết được, cậu tặng các cô mỗi người một ngàn tệ đi siêu thị mua sắm.

Đây gọi là, cách cậu làm các cô cúi đầu. Cũng chỉ có cậu nghĩ ra.

Vì thế, khi Tôn Tâm Nghiên ném tấm thẻ này tới trước mặt Hà Tân, Hà Tân rất sửng sốt.

Họ đang ở trong quán cơm, đồ ăn còn chưa dọn lên, không khí xung quanh đã dần trở nên lạnh lẽo.

Hà Tân hỏi: “Lấy từ chỗ nào?”

“Trình Dao trả cho em.”

Hà Tân liền “Ừm” một tiếng, đưa thực đơn tới trước mặt cô, “Nhìn xem còn muốn ăn cái gì.”

Tôn Tâm Nghiên cho rằng cậu sẽ giải thích vài câu, kết quả cậu đúng lý hợp tình mà “Ừm” một tiếng, như gần như xa.

“Hà Tân, anh không cảm thấy cách làm của anh có vấn đề sao?”

“Có vấn đề gì, em nói xem.” Đóng thực đơn lại, ngữ khí Hà Tân bình tĩnh.

“Chuyện này rõ ràng có rất nhiều cách giải quyết, thậm chí không giải quyết cũng được, anh đưa tiền, tính chất sự tình đều thay đổi.” Tôn Tâm Nghiên nói, “Sao lại cho các cô ấy tiền, họ hành xử như thế mà đáng được vậy sao, anh cho rằng làm như vậy là có thể mua chuộc được người ta sao, còn không biết sau lưng họ sẽ nói chúng ta như thế nào. Sao không chịu nói trước với em một tiếng?”

Mặt Hà Tân không thay đổi: “Nói với em cũng chẳng giải quyết được gì. Có rất nhiều cách để xử lý vấn đề, dùng tiền cũng là một loại trong số đó, vốn dĩ là một công cụ, sao lại không thể dùng? Em quản các cô ấy nói sau lưng làm gì, đã cầm tiền của anh sẽ phải cố kỵ. Cả ngày sợ người khác nói vớ vẩn, em cứ để ý ánh mắt người khác như vậy làm gì. Chuyện này chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi, không phải đã qua rồi sao, sao em cứ vạch lá tìm sâu thế?”

Hà Tân đối với bạn bè của Tôn Tâm Nghiên đều rất hào phóng, nhưng cậu cũng không ngốc đi khoe khoang nhà mình giàu có. Ngược lại, cậu đi theo bố đã mưa dầm thấm lâu, tích lũy không ít kinh nghiệm, đồng thời cũng biết giá trị của đồng tiền, nên sẽ sử dụng nó. Nếu không phải chuyện dính dáng đến mình, một cắc cậu cũng không chi cho họ.

Bố Hà Tân có một câu nói, buộc Hà Tân phải thừa nhận sâu sắc —— tiền là phương tiện của người thông minh. (*)

(*) đại ý giống với câu: Tiền không chân xa gần đi khắp, Đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn,…

Thu nhập của gia đình Tôn Tâm Nghiên không cho phép cô hiểu được điều này.

Bởi vậy, bữa cơm kia kết thúc trong không vui.

Ngày đó Hà Tân vốn dĩ tính cùng cô ôn lại chuyện tình cảm, kết quả Tôn Tâm Nghiên không muốn đi với cậu, nói phải về ký túc xá đọc sách. Trên đường đưa cô về trường học, Hà Tân đi theo cô một đoạn, vẫn chịu cúi đầu trước, kéo cô dừng lại rồi ôm lấy, “Được rồi, đừng giận anh nữa, được chưa.”

Cô muốn tránh thoát khỏi cậu, cậu càng dùng sức. Giãy giụa một lúc, Hà Tân cúi đầu xuống, Tôn Tâm Nghiên cảm giác miệng mình bị cậu bít kín. Một bàn tay cậu cố định mặt cô, hôn cô thật sâu, đến khi cô không né tránh nữa.

Chung quanh có người qua đường nhìn bọn họ, Tôn Tâm Nghiên ôm lấy thân hình cao lớn của cậu, không dám ngẩng đầu lên.

Mấy tháng trôi qua, tóc Tôn Tâm Nghiên đã dài ra, Hà Tân không cho cắt, vì thế ngọn tóc rốt cuộc cũng đã dài quá vai, lại có mấy sợi tóc dài phiêu phiêu. Chỗ thái dương bị thương, lúc ấy tóc bị cạo hết, bây giờ đã mọc ra ít tóc con. Hà Tân dừng lại, hôn khóe môi cô rồi lại hôn chỗ miệng vết thương của cô.

“Lúc đó bận nhiều chuyện, thái độ vừa rồi của anh không tốt, em thông cảm cho anh.”

“Em còn chưa đủ thông cảm cho anh sao…”

Tôn Tâm Nghiên không biết nên thông cảm cho cậu như thế nào nữa.

Hà Tân nhìn quang cảnh, cằm cọ cọ vào thái dương cô, lại hôn cô: “Anh sai rồi, về sau không như vậy nữa. Đừng so đo với anh nữa, được không?”

Sống chung với nhau thì phải biết nhường nhịn. Gia cảnh của Hà Tân cho cậu sự sung túc đầy đủ, cũng đồng thời khiến cậu tự phụ kiêu căng. Cậu ngay thẳng, chí hướng rõ ràng. Tôn Tâm Nghiên biết, tựa như bố Tôn nói, trên người cậu còn thiếu rất nhiều điều.

Nhưng cô cũng biết rõ, cậu yêu cô bằng tính cách trước nay của cậu, không chứa một tia tạp chất.

Tình yêu của cậu là thủy tinh, trong suốt, trân quý, không một cô gái nào không động tâm.

Khi học kỳ kết thúc, Trần Ngạn Kỳ cuối cùng cũng bình phục sau thời gian nghỉ dài hạn, nhưng đùi không thể dùng sức quá mạnh. Từ trường học về nhà, Hà Tân dẫn Tôn Tâm Nghiên tới nhà thăm cậu ta. Ba người nhớ lại vụ tai nạn xe cộ ấy, họ đều may mắn sống sót sau tai nạn, cũng có một loại tình cảm chiến hữu. Bọn họ cũng coi như “đại nạn không chết, tất có hậu phúc”.

Trần Ngạn Kỳ không thể ra cửa, mỗi ngày Hà Tân đều đến nhà chơi với cậu ta.

Có hôm Trần Ngạn Kỳ hỏi: “Nghe nói lúc ở bệnh viện bố cô ấy không thích cậu?”

Hà Tân dựa vào sô pha: “Nghe ai nói?”

“Hộ lý nói. Bố vợ cậu chướng mắt cậu à?” Hộ lý trong bệnh viện thích nhất là nhiều chuyện.

Hà Tân nhớ đến khuôn mặt của bố Tôn Tâm Nghiên, trong lòng lạnh lẽo, “Từ hồi cấp 3 ông ấy đã khó chịu với tớ rồi.”

Kỳ thật Hà Tân rất buồn bực, thời điểm làm hàng xóm trước kia bố cậu với bố cô quan hệ cũng tốt, theo lý mà nói điều kiện của cậu cũng không kém, không biết cậu đã làm gì khiến ông không vừa mắt.

Cái chân bó bột được đặt trên bàn trà, Trần Ngạn Kỳ theo thói quen xoa bóp: “Ai có con gái trong nhà đều như vậy, cứ lo ngay ngáy ấy. Cậu cứ từ từ thôi.”

Hà Tân: “Qua mấy ngày nữa tớ chuẩn bị dắt cô ấy đến ra mắt bố trước.”

Trần Ngạn Kỳ cười cười: “Bố cậu có tỏ thái độ gì không?”

Hà Tân bâng quơ nói, “Ông ấy thì có thể có thái độ gì.”

Thật ra Tôn Tâm Nghiên chưa định sẽ đến nhà Hà Tân.

Cô cảm thấy nhà mình bên này còn chưa đồng ý, bây giờ đã đi về cùng cậu thì có hơi kỳ cục. Nhưng cô lại không chịu nổi Hà Tân năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng vẫn đồng ý, lừa bố Tôn nói là cùng bạn đi du lịch Bắc Kinh.

Khi còn nhỏ Tôn Tâm Nghiên đã đến Bắc Kinh hai lần, trong ấn tượng cô đã từng dạo quá cố cung, tường thành rất dài, không cảm giác gì đặc biệt. Hà Tân ở Bắc Kinh sinh sống mấy năm, ngồi máy bay một lát là tới, không giống lúc bình thường, quen cửa quen nẻo, giọng cũng đổi thành giọng Bắc Kinh.

Hà Tân đẩy hành lý của hai người: “Theo sát anh, nhiều người lắm, đừng để bị lạc.”

Tôn Tâm Nghiên nhìn cậu, “Anh cứ nói chuyện như bình thường đi, sao cứ uốn lưỡi âm cuối thế.”

Cậu nghiêng nghiêng liếc nhìn cô một cái, duỗi tay xoa tóc cô.

Đám đông trong sân bay bắt đầu di chuyển, Tôn Tâm Nghiên đi theo bên cạnh Hà Tân. Qua một lát cậu rất tự nhiên duỗi tay tới dắt cô, hai người nắm tay nhau chậm rãi đi ra ngoài.

Đi ra khỏi sân bay, sóng nhiệt đánh úp tới, trong nháy mắt Tôn Tâm Nghiên đã chảy mồ hôi ròng ròng. Một chiếc Cadillac màu đen ở ven đường tiến lên, một người đàn ông trung niên gầy gầy từ ghế lái đi ra. Là nhân viên ở công ty của bố Hà Tân.

Hà Tân cũng coi như quen biết người đàn ông kia, nhanh chóng chào hỏi, móc một điếu thuốc ra đưa cho ông ấy.

Người đàn ông nhận điếu thuốc, nhìn cậu cười, lại nhìn Tôn Tâm Nghiên gật đầu cười nói, “Đi đường vất vả.”

Hà Tân gật đầu: “Phiền cho chú rồi.”

“Khách sáo cái gì.” Người đàn ông nhìn hành lý trên mặt đất, “Hành lý này để đó đi, để chú lái xe tới.”

Xe một đường thẳng tiến.

Tôn Tâm Nghiên nhìn ra ngoài cửa sổ, bị ánh sáng loá mắt chiếu vào, cô hơi híp mắt. Sau khi Hà Tân lên xe vẫn luôn nói chuyện điện thoại, là bạn bè của cậu gọi tới, biết cậu trở về lập tức kêu cậu tổ chức ra ngoài chơi.

Ấn tượng của một người với một thành phố, rất nhiều khoảnh khắc được quyết định bởi con người và câu chuyện liên quan đến thành phố.

Tôn Tâm Nghiên nhớ rõ, mùa hè năm nhất rất nóng, tháng tám oi bức, cô theo Hà Tân đến nhà cậu ở Bắc Kinh. Đó là một căn biệt thự hai tầng nằm biệt lập, còn lớn hơn nhà cậu ở Giang Tô, phía trước có một khoảng sân lớn. Sau đó Tôn Tâm Nghiên hồi tưởng lại, nhưng lại không thể nhớ nổi căn nhà kia cụ thể ở trên đoạn đường nào, khu phố nào.

Tựa như chuyến đi đến Bắc Kinh này, trong suốt cuộc hành trình cô đều ngây ngốc, mơ màng.

Tại nơi đây, Tôn Tâm Nghiên đã có ấn tượng sâu sắc với thành phố Bắc Kinh này.

Cả cuộc đời này, cô không nghĩ sẽ lại đến đây lần hai.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment