“Mấy hôm trước, A Thất, cô có từng đến Cố Viên không?” Vân Kinh Nguyệt chợt nghĩ đến người mà đêm đó anh không gặp được, nhất thời nhận ra giọng nói ấy chính là của cô bé trước mắt.
“Hả?” Đôi mắt nai của A Thất mở to tròn, mặc dù bên ngoài cửa sổ không còn ánh đèn đối diện chiếu vào nên quả thực có hơi tối, nhưng vì đã quen với bóng đêm nên cô vẫn có thể nhìn thấy gương mặt của anh.
Cô càng lúc càng cảm thấy anh giống một con yêu quái.
Trong lòng Vân Kinh Nguyệt đã hiểu rõ.
Anh giống như thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy thật khó hiểu.
“A Thất, có lẽ tôi phải ở lại đây đến sáng mai rồi.” Không biết từ lúc nào, giọng điệu của anh đã không còn cảnh giác như trước nữa.
Nhà hàng Chức Vân vừa mới bị lục soát xong, nếu đi ra ngoài từ đây vào lúc này, khó tránh khỏi sẽ bị những kẻ có ý đồ xem như người tình nghi mà bắt giữ, để tránh nảy sinh thêm rắc rối, vẫn nên thận trọng thì hơn.
A Thất gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, thậm chí còn nhích người sang một bên, chừa ra một khoảng trống nhỏ trên chiếc giường vốn không lớn.
Cô vỗ vỗ lên giường ra hiệu, nhưng lại bất ngờ chạm phải đôi mắt long lanh sâu thẳm của Vân Kinh Nguyệt, nơi ấy như đang nổi gió, một cảm giác mà cô không thể diễn tả thành lời, tuy nhiên vẫn vô thức run rẩy.
“A Thất, nếu tối nay là người khác, cô cũng sẽ làm vậy sao?” Anh thật không ngờ cô bé này lại ngây thơ đến thế.
A Thất lắc đầu, nhưng lại không dám nhìn anh, cô cúi đầu, giọng lí nhí: “Bởi vì đã gặp anh nên tôi mới làm vậy. Tôi biết rồi, người ở đình giữa hồ hôm đó chính là anh.”
Cô vốn nhạy cảm với giọng nói, cho nên khi Vân Kinh Nguyệt hỏi cô có từng đến Cố Viên không, cô cũng đã nhận ra ngay.
Vân Kinh Nguyệt hát kịch, giọng nói của anh mang một nét quyến rũ mà người thường không có, âm cuối ngân dài hơn một chút, nghe cũng du dương hơn, giống như một tách trà đọng lại dư vị dài lâu.
Vân Kinh Nguyệt hoàn toàn bó tay với người trước mặt. Anh không biết nên vui hay nên buồn, cũng chẳng biết nên tiến lên hay nên rời đi.
Nệm giường lún xuống, tầm mắt A Thất thoáng chốc trời đất quay cuồng, cô bị anh đè lên giường, chóp mũi ngập tràn hương trà dễ chịu của anh. A Thất chưa từng uống loại trà này, nhưng sau khi ngửi thấy vị chát đắng ban đầu, dần dần cũng sẽ cảm nhận được một chút ngọt ngào lan tỏa, điều này khiến cô rất thích.
“Vân tiên sinh?" Vẻ mặt của cô ngây thơ như trẻ con, ánh mắt nhìn anh chỉ tràn đầy nghi hoặc.
Vân Kinh Nguyệt nắm lấy cánh tay cô đặt l*n đ*nh đầu, một tay lại cởi bỏ dải buộc trên áo vải của cô. Anh tưởng rằng cô sẽ phản kháng, nhưng không ngờ từ đầu đến cuối cô không hề có bất kỳ động tác nào, bên tai chỉ còn lại tiếng gọi thanh thúy lại mang theo vẻ kiều mị, ba chữ "Vân tiên sinh".
Động tác của anh rất chậm rãi, tựa như đang chờ đợi điều gì đó, nhưng cuối cùng làn da trắng như tuyết ấy vẫn xuất hiện trước mắt anh. Thân hình cô gái được quần áo bao bọc, dáng dấp uyển chuyển mà thuần khiết, điều khiến anh càng khó tiếp tục là đôi g* b*ng đ** non nớt lộ ra vì không mặc áo lót, tựa như đóa sen nhỏ mới hé nhụy. Mãi cho đến lúc này, A Thất mới có một chút ngượng ngùng, hơi thở của cô trở nên có phần gấp gáp, thế nhưng cô vẫn không hề ngăn cản hành động của anh.
Vì phản ứng của A Thất, không hiểu tại sao, anh lại có chút hờn giận.
Những ngón tay tựa đốt trúc không chút khách khí nắm lấy b** ng*c mềm mại kia nhào nặn trong lòng bàn tay, hy vọng hành động có phần thô bạo này có thể khiến cô hiểu ra điều gì đó. Thế nhưng khi đỉnh ngực cọ xát qua lòng bàn tay chai sần, vòng eo thon của cô lại ưỡn lên, giữa kẽ môi bật ra một hai tiếng r*n r* yêu kiều.
A Thất không hiểu vì sao anh đột nhiên lại như vậy, cũng giống như việc cô vốn dĩ chẳng hề hiểu những hành động thế này rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Phản ứng của cô khiến anh thích thú, đôi mắt cô nhìn anh vẫn sáng ngời và có thần, chỉ là lúc này lại ngân ngấn một làn hơi nước, tựa như một hồ nước trong vắt. Anh cảm thấy có điều gì đó đang vượt khỏi tầm kiểm soát.
Đỉnh ngực bị hơi thở nóng ẩm bao phủ, cánh tay đang bị anh giữ lấy của A Thất cũng buông thõng xuống, vòng qua ôm lấy anh.
Đỉnh ngực mềm như đậu hũ bị anh m*t đến vểnh lên, và bên dưới lớp chăn mỏng, bàn tay của Vân Kinh Nguyệt đã tìm thấy chốn u tịch g*** h** ch*n cô, được cô ngầm cho phép, anh day nhẹ lên *m đ* đang run rẩy.
Cô đã tiết ra mật dịch, cho dù cách một lớp vải, anh vẫn có thể cảm nhận được một mảng ẩm ướt.
Nơi chưa từng có ai ghé thăm bị môi lưỡi của Vân Kinh Nguyệt ngậm m*t, anh rời khỏi đỉnh ngực non mềm, men theo đường eo xinh xắn của cô đi xuống.
A Thất có chút mê đắm, đầu óc cô trở nên trống rỗng. Cô không biết anh đang làm gì, nhưng những động tác ấy lại khiến cô vô cùng dễ chịu, cơ thể tựa như hóa thành một áng mây, chỉ có thể để anh nâng niu trong lòng bàn tay.
Khi nụ hôn rơi xuống vị trí cách rốn một tấc thì dừng lại, A Thất đột nhiên bị tấm chăn bông trùm kín người, che khuất cả đôi mắt. Cô muốn kéo chăn xuống, không hiểu vì sao anh lại đột ngột dừng lại như vậy.
Nhưng cô đã được anh ôm vào lòng, không thể nào kéo tấm chăn đang che mắt ra được nữa.
Bên tai là tiếng th* d*c trầm thấp của anh. Cô không biết anh đang làm gì, nhưng trong thanh âm ấy lại ẩn chứa sự kìm nén, rõ ràng là tiếng r*n r* mà anh không muốn phát ra, tuy nhiên lại không thể không bật ra qua kẽ môi.
Còn có cả thứ âm thanh ma sát ẩm ướt kia nữa. Thính giác của cô rất tốt, cho dù cách một lớp chăn vẫn có thể nghe rõ mồn một.
Cô không biết điều đó có nghĩa là gì, nhưng lại nghe đến mức mặt đỏ tai hồng, thậm chí còn cảm thấy nóng ran hơn cả lúc anh b* m*t bầu ng*c cô trước đó.
Không biết đã qua bao lâu, đầu óc cô mơ màng, rồi thiếp đi trong hương trà phảng phất nơi chóp mũi.