Cố Nhân Từ - Tam Điểm Thủy Đích Thất

Chương 11

Lúc rạng đông vừa ló dạng, căn gác xép quanh năm không được ánh mặt trời chiếu tới cũng lờ mờ sáng.

A Thất ngồi dậy dụi dụi mắt, đầu óc khó khăn lắm mới dần nhớ lại chuyện xảy ra tối qua.

Trong phòng đã không còn bóng dáng của Vân tiên sinh, chỉ còn lại những hạt bụi nhảy múa trong vệt nắng lọt vào. Nhất thời, cô có chút ngẩn người.

Mãi cho đến khi có tiếng gõ cửa vang lên: “Này, sao cô còn chưa dậy hả, khách sắp đến nơi rồi!”. Lúc này A Thất mới vội vàng vỗ vỗ lên má, gạt chuyện này sang một bên, sửa sang lại bản thân rồi bước ra ngoài. Dù sao thì, việc vẫn phải làm.

Cứ thế, lại vài ngày nữa trôi qua.

A Thất không hề gặp lại Vân Kinh Nguyệt tiên sinh nữa. Chuyện đêm hôm đó giống như một giấc mơ của cô, sau khi tỉnh mộng, cô vẫn ở lại trà lâu của mình, tuần tự làm những công việc thường ngày.

Sáng hôm ấy, lượng khách trong quán không quá đông, chỉ có vài vị lão gia thảnh thơi mặc mã quái* ghé qua, gọi một bát trà canh và một bát hoành thánh. Làm xong việc trong tay, A Thất lại đứng ngẩn người ở quầy hàng. Thi thoảng, cô cũng làm những việc như thu chi sổ sách. Mặc dù không hề nhớ được chuyện trước kia, nhưng cô lại biết chữ, điều này quả thực rất hiếm thấy.

*Một loại áo ngắn mặc bên ngoài của nam giới trong lúc cưỡi ngựa, thường là màu đen.

Chẳng mấy chốc, trời đã quá trưa, trước cửa có một người đàn ông mặc trường sam, đội một chiếc mũ lễ kiểu Tây bước vào, vành mũ được kéo xuống rất thấp. A Thất không hề nhìn người đó, vẫn mải mê với những suy nghĩ của riêng mình. Những “vị khách quý” trông có vẻ sang trọng thế này thường không đến lượt cô tiếp đón, quả nhiên, ông chủ tiệm đang tính sổ ở bên cạnh đã vội vã tiến lên.

Không biết người đàn ông đó đã nói gì mà ông chủ tiệm vô cùng cung kính mời người đó vào sương phòng phía sau.

Khi đi ngang qua quầy hàng, A Thất vô tình ngước lên nhìn một cái rồi sững sờ. Đôi mày và ánh mắt diễm lệ kia, là anh! Người đàn ông mỉm cười với cô rồi đi về phía sau. A Thất cũng không còn uể oải tựa người nữa, cô đột ngột đứng thẳng người dậy, nhìn theo bóng hình thanh tú ấy khuất dần sau tấm rèm.

Anh đến đây để làm gì nhỉ? A Thất không biết, nhưng trái tim cô lại đập loạn nhịp. Một niềm vui vô danh bất chợt ập đến, dường như sắp sửa đè ép khiến cô không thể thở nổi.

Trong lúc A Thất còn đang thấp thỏm chờ đợi ở bên này, thì ở phía bên kia, Vân Kinh Nguyệt cũng đã bàn bạc xong với ông chủ. Ông ấy đang đưa cho Vân Kinh Nguyệt bản khế ước bán thân ba năm do chính tay A Thất điểm chỉ. Đúng vậy, Vân Kinh Nguyệt đến chính là để “mua” A Thất đi.

A Thất vẫn luôn dõi mắt về phía tấm rèm. Một lát sau, Vân Kinh Nguyệt bước ra, ông chủ theo sát phía sau anh, giống như Vân Kinh Nguyệt mới là chủ nhân của cửa hàng này vậy. A Thất ngây ngẩn cả người nhìn anh, mãi cho đến khi Vân Kinh Nguyệt bước đến dịu dàng xoa nhẹ lên cái đầu nhỏ của cô: "Em có đồ gì cần mang theo không?"

"À?" Vẫn là dáng vẻ ngây ngẩn đó, trông có vẻ không được thông minh cho lắm, Vân Kinh Nguyệt không khỏi buồn cười.

"Kể từ hôm nay, em không cần ở lại đây làm việc nữa, em được tự do rồi." Anh lấy bản khế ước bán thân đó ra, kéo lấy bàn tay nhỏ nhắn của A Thất, rồi giao cho cô.

Bị ép nhét một tờ giấy vào tay, A Thất nhìn một chút, nhất thời không phản ứng kịp. Cứ vậy thôi sao? Cô được tự do rồi? Vốn tưởng rằng còn phải ở lại một năm, A Thất thật không ngờ lại có thể dễ dàng trở thành người tự do như thế. Nhưng sau khi tự do rồi thì sao, cô có thể đi đâu chứ, cô không có ký ức về quá khứ, cũng không có tay nghề gì. Trong thời buổi này, có lẽ, còn không bằng sống dưới sự che chở của người khác. Nghĩ đến đây, ánh mắt của A Thất không khỏi trở nên ảm đạm.

"Em có muốn đi cùng anh không?" Dường như biết được suy nghĩ của cô, Vân Kinh Nguyệt đột nhiên đưa ra câu hỏi này.

"!" A Thất đột ngột ngẩng đầu lên, đôi mắt mở to, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã bầu bĩnh nay lại càng trông giống một chiếc bánh bao trắng phau.

"Được ạ? Em... Em em, em đồng ý!" A Thất có phần kích động, thậm chí còn vội vàng nắm lấy đôi tay trắng như ngọc của Vân Kinh Nguyệt. Tuy rằng không biết vì sao anh lại tốt với cô đến thế, nhưng trên người anh lại có một khí chất khó tả khiến cô vô thức muốn đến gần, vì vậy hiển nhiên cô bằng lòng đi theo anh.

Cứ thế, A Thất được dẫn đến Cố Viên.

Khi đến Cố Viên, cuối cùng cô mới biết được cảm giác quen thuộc mà cái tên Vân Kinh Nguyệt mang lại cho mình đến từ đâu, hóa ra, anh chính là ngài Vân Kinh Nguyệt nổi danh lừng lẫy kia.

A Thất được dẫn ra sân sau, Vân Kinh Nguyệt thậm chí còn chuẩn bị sẵn phòng cho cô, điều này khiến trong lòng A Thất có chút thấp thỏm, cô không hiểu tại sao Vân Kinh Nguyệt lại đối xử tốt với mình như vậy.

"Đây là căn phòng chuẩn bị cho em, nhưng thời gian quá gấp, vẫn còn nhiều thứ chưa sắm sửa, nếu có thiếu gì, cứ nói với anh là được."

Vân Thất tò mò đánh giá nơi này, căn phòng là kiểu sương phòng của Trung Hoa, nhưng lại mang vẻ cổ kính và toát lên một vẻ sang trọng khó có thể diễn tả thành lời. Vòng qua tấm bình phong vẽ tranh sơn thủy phía sau, là một chiếc giường khắc gỗ lê hoa, ở cuối giường, còn có một lư hương đang tỏa ra từng làn khói xanh lượn lờ.

"Có thích không? Anh không bài trí cho em kiểu phòng phương Tây đang thịnh hành bây giờ, nhưng nếu em thích thì cũng có thể bài trí lại."

"Vâng! Thích ạ."

Từ lời nói và hành động của anh, A Thất thoáng nhận ra một tia bất thường.

"Vân tiên sinh." Cô gọi Vân Kinh Nguyệt một tiếng, mang theo một chút cảm giác bất an.

"Ừm?" Anh cũng đang có chuyện muốn bàn với A Thất, không ngờ cô lại gọi anh trước.

Bình Luận (0)
Comment