Cố Nhân Từ - Tam Điểm Thủy Đích Thất

Chương 12

Hôm đó khi anh chuẩn bị rời đi, lại tình cờ mượn một chút ánh trăng nhìn thấy một nốt ruồi nhỏ trên lưng A Thất. Nó không có gì đặc biệt, chỉ là mấy nốt ruồi nhỏ nối liền nhau, nếu không phải anh tình cờ nhìn thấy, e rằng cũng sẽ không để ý.

Kể từ lúc đó, trong lòng anh đã dấy lên nghi ngờ. Sau khi trở về, anh bèn vội vã rời khỏi kinh thành để về nhà chính.

Sau khi tìm hiểu được thân phận của A Thất, trái tim anh đột nhiên bắt đầu đập loạn xạ. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ gặp lại cô trong hoàn cảnh này, nhưng hai chữ duyên phận có lẽ chính là sự trùng hợp như vậy.

"A Thất, em có muốn biết thân thế của mình không?" Vân Kinh Nguyệt dịu dàng nói.

Thân thế?

A Thất giật mình, trước đây cô cũng từng nghĩ rốt cuộc thân thế của mình như thế nào, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng ngày này lại đến đột ngột như vậy.

Cô ngơ ngác gật đầu, vẫn có chút chưa phản ứng kịp.

Vân Kinh Nguyệt nắm tay cô đi dạo trên con đường nhỏ ở sân sau, vừa đi vừa từ từ kể lại thân thế của cô.

Cái gọi là hôn ước…

Hóa ra, lại là như vậy sao?

Nhà cô vốn là một gia tộc họ Vân có tiếng ở vùng Giang Nam, chỉ là sau này thời thế ép buộc, sản nghiệp gia tộc sa sút không phanh, thậm chí còn dính dáng đến quân phiệt địa phương, nên mới bất đắc dĩ phải lên phía Bắc. Không ngờ giữa đường lại gặp phải biến cố, mới bỏ lại A Thất đã mất đi trí nhớ.

"Vậy cha mẹ của em, bây giờ họ còn không ạ?" A Thất im lặng rất lâu, nhưng vẫn mang theo một tia hy vọng hỏi.

Vẻ mặt Vân Kinh Nguyệt trầm xuống, anh chậm rãi lắc đầu một cái.

Có lẽ A Thất cũng đã đoán được, nếu còn sống khỏe mạnh, sao lại không đến tìm cô, để mặc cô ở bên ngoài suốt ba năm.

Nhưng vì mất trí nhớ, cô cũng không chìm đắm trong đau buồn quá lâu, ngược lại là Vân Kinh Nguyệt, trông anh có vẻ còn đau buồn hơn cả cô.

"Vân tiên sinh, anh quen em từ trước sao?" Cô có chút tò mò không biết tại sao Vân tiên sinh lại nhận ra mình.

"Giữa anh và em, vốn dĩ đã có hôn ước." Anh ngẩng đầu nhìn cô một cách nghiêm túc, nhưng lại mang đến cho A Thất một sự chấn động không nhỏ.

Hôn ước?

Vân Kinh Nguyệt thấy cô bị hàng loạt thông tin này làm cho choáng váng chưa thể hoàn hồn, đành phải dắt cô đi dạo trong vườn một lần nữa.

Dù sao cũng phải cho cô một chút thời gian.

"Trước kia em vốn họ Vân, cũng tên là Vân Thất, chỉ không ngờ bây giờ em cũng tên A Thất, xem như là trùng hợp ngẫu nhiên."

"Hóa ra là vậy, thế Vân tiên sinh, sao anh lại đến đây?" Vân Thất ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh, ngẩng đầu nhìn anh.

"Anh họ Tạ. Vốn dĩ hai nhà chúng ta đã có hôn ước, năm đó nhà anh xảy ra chuyện, là nhà họ Vân không chê bai anh, vẫn thừa nhận cuộc hôn nhân này, nhưng dù sao anh cũng phải thành gia lập nghiệp, nên mới nghĩ đến việc lên Thượng Kinh học nghề, ít nhất cũng không để em phải theo anh chịu khổ." Vân Kinh Nguyệt ngừng lại một chút, rồi nói tiếp.

"Chỉ là không ngờ sau khi anh đi lại xảy ra chuyện như vậy, lúc anh quay về mới biết mọi người bị quân phiệt truy sát không biết đã trốn đi đâu. Mấy năm nay, anh cũng chưa từng ngừng tìm kiếm mọi người. Bây giờ, thật không ngờ em lại ở ngay trong Thượng Kinh, nếu không phải lần tình cờ này, anh cũng không biết đến khi nào mới có thể tìm được em."

Thật ra Vân Thất vẫn còn rất nhiều nghi vấn, ví dụ như tại sao anh lại có súng? Tại sao trước đó lại xuất hiện ở nơi ấy rồi tối hôm qua quan binh lại đến đó tra xét người, nhưng cô đều không hỏi.

"Đã đến giờ trưa rồi, đi ăn cơm thôi." Vân Kinh Nguyệt biết cô còn rất nhiều câu hỏi, nhưng những chuyện đó anh không muốn để Vân Thất tiếp xúc, chúng quá mức đen tối, cô chỉ cần mỗi ngày đều sống vui vẻ là được rồi.

"Vâng!" Nghe đến ăn cơm, Vân Thất lập tức phấn chấn hẳn lên.

Vân Kinh Nguyệt đứng dậy, rất tự nhiên đưa một tay về phía Vân Thất. Vân Thất ngẩn ra một chút, sau đó hơi dè dặt đặt tay mình lên.

Trong lòng cô vẫn còn chút căng thẳng, nhưng Vân tiên sinh đi ở phía trước lại rất bình tĩnh.

Giữa bọn họ vốn dĩ đã có hôn ước mà, không có gì lạ cả, Vân Thất tự cổ vũ bản thân trong lòng.

"Ăn từ từ thôi, cẩn thận kẻo sặc, không ai tranh với em đâu." Vân Kinh Nguyệt rót một tách trà mang qua, nhìn Vân Thất ăn cơm bên cạnh, có chút đau lòng nghĩ đến những ngày tháng trước đây của cô. Sớm biết vậy, chi bằng sớm khôi phục lại trí nhớ một chút, như thế có thể giúp cô không phải chịu khổ sớm hơn, nhưng anh lại hiểu rằng đây đều là những gì Vân Thất phải trải qua.

Vân Thất uống một ngụm trà, có chút ngại ngùng. Vốn dĩ phải giữ kẽ một chút, nhưng đều tại những món này ngon quá huhu, cô không nhịn được. Có phải hình tượng của cô trong lòng Vân tiên sinh bây giờ đã là một người chỉ biết ăn rồi không.

Bình Luận (0)
Comment