Cố Nhân Từ - Tam Điểm Thủy Đích Thất

Chương 13

Dường như nhìn ra vẻ ngại ngùng của Vân Thất, Vân Kinh Nguyệt lại gắp một miếng gà vào trong bát Vân Thất: "Ăn nhiều một chút, gầy quá rồi, không cần lo sẽ ăn đến anh nghèo đi đâu."

Mặt Vân Thất đỏ bừng, cô cúi đầu cắm cúi ăn, quả thực không còn nghĩ ngợi gì khác nữa.

Qua giữa trưa, ánh nắng gay gắt, tiếng ve kêu không ngớt.

"A Thất có muốn đi dạo một vòng không?" Hôm nay Vân Kinh Nguyệt không lên sân khấu, bèn nghĩ đến chuyện sẽ đi cùng Vân Thất.

"Được ạ được ạ, trước đây em có đến một lần, nhưng chỉ xem kịch ở đại sảnh, rồi đi dạo xung quanh thôi." Vân Thất đột nhiên nghĩ đến người trong lương đình giữa hồ đêm đó, hôm ấy cô cũng có chút kỳ lạ, dường như rất muốn gặp người đó.

"Vậy thì đi thôi." Vân Kinh Nguyệt đưa tay ra, Vân Thất tự giác đặt tay mình lên.

"Vân tiên sinh, anh ở đây bao lâu rồi ạ?"

"Tính ra cũng được năm sáu năm rồi, xung quanh đây anh đều rất quen thuộc, có thể dẫn em đi dạo một vòng thật kỹ." Vân Kinh Nguyệt quay đầu lại, ánh mắt tựa sóng nước long lanh, vẻ đẹp vô ngần.

Vân Thất thậm chí còn không nghe rõ anh nói gì, chỉ mải mê nhìn khuôn mặt ấy đến ngẩn ngơ. Vân tiên sinh, thật sự đẹp quá đi, tại sao lại có người đẹp trai đến vậy, cứ như trong tranh vẽ.

"Ái da…" Vân Thất đưa bàn tay rảnh rỗi che trán lại.

"Cẩn thận nhìn đường, đừng thất thần." Vân Kinh Nguyệt buồn cười, hạ ngón trỏ vừa gõ lên trán cô xuống.

"Là do anh đẹp quá mà, có phải lỗi của em đâu." Vân Thất bĩu môi, có chút không phục.

"Em nói cũng có lý." Anh đương nhiên biết gương mặt này ưa nhìn, cũng chính vì gương mặt này đã rước về không ít tai họa.

Sân sau cũng không có gì đẹp để ngắm, vốn dĩ chỉ là một hí viên kiếm cơm qua ngày, chỉ trồng vài bụi hoa và một cây hoa, thoạt nhìn có chút trơ trụi. Phía trước là sân khấu chính, Vân Thất đã đi qua rồi nên cũng không đến đó nữa.

Bọn họ đi ra từ cửa hông ở sân sau. Vân Kinh Nguyệt đội lên đầu một chiếc mũ, kéo sụp xuống, dù sao anh cũng là "người nổi tiếng", che đi một chút vẫn tốt hơn.

Trước đây Vân Thất làm việc trong tửu lầu, đừng nói lúc công việc bận rộn không có thời gian ra ngoài, mà dù có ra ngoài, cũng là làm mấy việc mua sắm, căn bản không có bao nhiêu thời gian để đi dạo.

Vì vậy, bây giờ cô rất tò mò với mọi thứ xung quanh, nhìn chỗ này một chút, ngó chỗ kia một chút.

"Muốn gì thì cứ mua, anh nuôi nổi em." Vân Kinh Nguyệt nhìn cô gái nhỏ với đôi mắt nai tò mò, véo nhẹ vào bàn tay nhỏ nhắn của cô.

"Thật ạ! Vân tiên sinh anh tốt quá." Vân Thất nhìn về phía một quán cà phê, có chút do dự.

Cô chưa bao giờ đến những nơi như vậy. Trước đây cô chỉ là một tạp dịch trong tửu lầu, mỗi lần đi ngang qua những cửa hàng kiểu Tây này đều rất tò mò, nhưng cô biết bên trong đều là những nhân vật có máu mặt, cô không có tiền, cũng không dám đến đó.

Vân Kinh Nguyệt lập tức hiểu, anh dắt cô đi về phía quán cà phê, trong lòng có chút thương xót cho cô. Rõ ràng người ở ngay kinh thành, thậm chí ngay cạnh nhà hàng Chức Vân, thế mà anh lại chậm chạp không tìm thấy cô, để Vân Thất bị mất trí nhớ phải chịu nhiều khổ cực như vậy, đáng lẽ ra cô phải được sống những ngày tháng vô lo vô nghĩ mới đúng.

"Ting ling ling", cách trang trí bên trong vừa cổ điển vừa trang nhã, khăn trải bàn viền ren được trải ngay ngắn trên bàn, những người phục vụ mặc lễ phục đuôi tôm đi đi lại lại ở giữa.

Vân Kinh Nguyệt kéo Vân Thất chọn một chiếc bàn cạnh cửa sổ, ánh nắng rất đẹp. "A Thất, thấy thích gì thì cứ gọi, xem như là trà chiều nhé."

"Vâng vâng." Vân Thất vốn dĩ đã thích ăn, cô nhìn những món điểm tâm kiểu Tây này, gọi là bánh ngọt đúng không, mỗi một thứ đều khiến cô vô cùng yêu thích, cái nào cũng muốn gọi, thật là khó xử.

"Vậy thì mỗi loại một cái nhé." Vân Kinh Nguyệt cười nói.

"Hả? Nhưng như vậy chắc chắn không ăn hết được đâu." Vân Thất sờ sờ bụng, buổi trưa cô đã ăn rất nhiều, còn chưa tiêu hóa hết, bây giờ mua nhiều thế chắc chắn không thể ăn hết được.

"Không sao, ăn không hết anh ăn giúp em, anh ăn không hết nữa thì có thể chia cho mấy đứa trẻ ở Cố Viên, chúng nó cũng rất thích mấy cái bánh ngọt nhỏ này." Vân Kinh Nguyệt đưa tay qua xoa cái đầu nhỏ của cô, rồi nói với người phục vụ bên cạnh: "Vậy thì mỗi loại một phần, Tiramisu socola mang qua đây, những thứ khác gói lại gửi đến Cố Viên, thêm một ấm hồng trà nữa."

"Vân tiên sinh có thường đến đây không ạ? Trông anh có vẻ quen thuộc quá." Vân Thất chống tay lên má, nhìn anh.

"Cũng không hẳn, chỉ là thỉnh thoảng đến đây thư giãn một chút, uống trà chiều, hồng trà ở đây rất ngon, lát nữa em có thể thử xem."

Nghe thấy hai từ “rất ngon”, đôi mắt Vân Thất lập tức sáng rực lên, cô gật đầu thật mạnh: “Vâng vâng.”

“Oa, Vân tiên sinh, cái này gọi là gì ạ, thật sự rất ngon, hoàn toàn khác với những món điểm tâm em thường ăn, nhưng mà ngon thật sự!” Vân Thất đã bắt đầu ăn, trong đôi mắt cô lấp lánh ánh sao, giống như đã bị mỹ thực hoàn toàn chinh phục.

“Tiramisu, sau này anh nhất định sẽ mua thật nhiều đồ ngon cho em ăn.” Vân Kinh Nguyệt cầm khăn tay lau đi vết sốt sô cô la bên mép Vân Thất.

Trước đây có lẽ cô cũng đã từng ăn những thứ này, nhưng đều đã quên mất vì mất trí nhớ.

Bình Luận (0)
Comment