Cố Nhân Từ - Tam Điểm Thủy Đích Thất

Chương 14

“A Thất, ăn xong chưa? Anh đưa em đến một nơi.” Vân Kinh Nguyệt nói.

“Vâng vâng.” Vân Thất xoa xoa cái bụng nhỏ đã căng tròn của mình, cảm thấy không có lúc nào hạnh phúc hơn lúc này.

“Vân tiên sinh muốn đưa em đi đâu ạ?” Vân Thất nhìn tấm lưng thanh tú của người đang nắm tay cô đi ở phía trước, có chút tò mò.

Xung quanh dần dần xa rời phố thị ồn ào, trở nên có phần tiêu điều, nhưng cảnh sắc lại trong lành dễ chịu. Nơi này gần hồ, ven bờ liễu rũ cành, lộc non đang nhú. Vân Thất càng đi càng cảm thấy quen thuộc, cho đến khi đến gần, cô nhìn thấy tòa lương đình giữa hồ.

“Em đã đến đây rồi, hôm đó chưởng quỹ mời chúng em đến xem kịch, em xem không hiểu, lại thấy buồn chán nên ra ngoài đi dạo đến đây.” Vân Thất không khỏi nghĩ đến người trong đình giữa hồ đêm đó.

“Có phải A Thất đã gặp ai đó ở đây không?” Vân Kinh Nguyệt mỉm cười.

“!” Vân Thất sững sờ: “Sao anh biết ạ?” Trong nháy mắt, dường như có thứ gì đó lóe lên trong đầu cô. Đúng rồi, là giọng nói. Bây giờ nghĩ kỹ lại, giọng nói của hai người bọn họ rất giống nhau, chỉ là hôm đó cô đứng hơi xa lương đình, âm thanh nghe mơ hồ, vì vậy không liên kết hai người lại với nhau. Bây giờ xem ra, hai người chính là một người.

“Anh chính là người trong lương đình hôm đó, đúng không?” Vân Thất chớp chớp mắt, mặc dù hỏi có đúng không, nhưng giọng điệu đã khẳng định rồi.

“A Thất cũng thông minh đấy, anh chỉ hỏi một câu mà em đã biết rồi à?” Vân Kinh Nguyệt xoa đầu cô, ngoài miệng đang khen cô nhưng trong ánh mắt chỉ có ý cười, không hề có vẻ gì là bị đoán trúng.

“A Thất phán đoán thế nào vậy? Ngoài những lời anh vừa nói ra?”

“Là giọng nói ạ, em nhớ lại giọng nói lúc đó, rõ ràng chính là anh.” Vẻ mặt Vân Thất như thể đang nói tại sao anh còn phải hỏi chuyện này nữa vậy.

“Nhưng khoảng cách từ bờ này đến lương đình không gần, hơn nữa tối hôm đó gió còn hơi lớn, mặc dù lúc hét lớn có thể loáng thoáng nghe được, nhưng khó tránh khỏi bị lạc giọng, vả lại đã qua một thời gian rồi, A Thất vẫn có thể nhớ được giọng nói, quả thực khiến anh kinh ngạc.” Vân Kinh Nguyệt nhìn về phía tòa lương đình cách bờ một khoảng, hỏi.

“Có thể lỗ tai em thính hơn người khác một chút? Hơn nữa trí nhớ của em rất tốt đấy!” Vân Thất kiêu ngạo vênh mặt.

“Vậy có phải anh đã sớm nhận ra em rồi không? Cho nên hôm qua…” Vân Thất hơi muốn hỏi chuyện hôm qua anh mang súng vào tửu lầu, nhưng lại nghĩ đây là chuyện riêng của anh, hơn nữa chắc chắn không đơn giản, anh cũng chưa chắc sẽ nói cho mình biết.

“A Thất ngoan, sau này anh sẽ từ từ kể hết cho em.” Vân Kinh Nguyệt vén lọn tóc trước trán bị gió thổi của cô bay ra sau tai, mỉm cười dịu dàng.

Mặt trời ngả về tây, ánh tà dương còn sót lại rải khắp mặt đất. Sóng nước lấp lánh trên mặt hồ được ráng chiều màu máu chiếu rọi, những gợn sóng hình vảy cá biến thành màu vàng, lấp lánh một thứ ánh sáng huy hoàng khác lạ.

Hai người tay trong tay đi trên con đê, Vân Thất nói rất nhiều, líu ríu suốt cả chặng đường. Cô vốn là một người nói nhiều, trước kia ở trong tửu lầu nhỏ, luôn có việc làm không xuể, cô chỉ có thể tự nói chuyện với chính mình lúc nghỉ ngơi, vì vậy, biểu hiện ra ngoài là cô không giỏi ăn nói.

Nhưng hôm nay, tất cả mọi thứ của cô đã thay đổi, cô đã có một vị hôn phu, sau này hai người sẽ cùng nhau nắm tay đi hết cuộc đời.

“Về thôi, nếu thích nơi này, hôm khác chúng ta có thể lại đến.”

“Vâng.”

Sau khi trở về ăn tối xong, Vân Kinh Nguyệt đưa cô đến cửa phòng, đôi mắt của Vân Thất sáng long lanh nhìn anh.

Vân Kinh Nguyệt không chịu nổi ánh mắt này của cô: “Sao thế?”

“Vân tiên sinh, em cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy. Em chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có được ngày hôm nay, em cứ nghĩ mình sẽ ở lại tửu lầu nhỏ đó làm việc cho đến khi trả hết tiền công, sau đó hoàn toàn không biết gì về tương lai của mình.” Vân Thất đưa hai tay nắm lấy một tay của anh, khẽ lắc lư.

Vân Kinh Nguyệt sững người một chút, anh cũng chưa bao giờ nghĩ rằng, mình có thể ở gần cô đến thế, anh cũng cho rằng mình sẽ không bao giờ tìm được cô. Anh đưa tay lên: “A Thất ngoan, ngủ một giấc đi, ngày mai thức dậy sẽ chứng minh đây không phải là một giấc mơ.”

“Vậy Vân tiên sinh, chúc ngủ ngon.” Vân Thất bĩu môi, có chút không nỡ buông tay Vân Kinh Nguyệt ra, rồi bước vào phòng.

Giữa tiếng ve kêu râm ran, hai người tạm biệt nhau.

Bình Luận (0)
Comment