Cố Nhân Từ - Tam Điểm Thủy Đích Thất

Chương 15

Từ đó, Vân Thất ở lại nơi này. Cô luôn cảm thấy sau ngày hôm đó, Vân Kinh Nguyệt thường xuyên trầm tư nhìn chằm chằm vào cô, dường như đang suy tư điều gì đó, nhưng khi ở bên cô lại chẳng có gì bất thường.

Trái lại, cô vẫn luôn cho rằng Vân tiên sinh là một người rất dịu dàng, kết quả hôm đó nhìn thấy anh dạy dỗ các tiểu đệ tử ở Cố Viên mới phát hiện anh cũng có lúc nghiêm khắc, hơn nữa còn khá đáng sợ.

Ở đây, Vân Thất cũng không có việc gì để làm, mỗi ngày chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, đến mức chính bản thân cô cũng cảm thấy ngại ngùng, bèn chủ động giúp người trong viện làm một số việc vặt, việc này cô đã quá quen thuộc.

Trời trong gió nhẹ, mùa hè thoáng chốc đã trôi qua, tiếng ve dứt hẳn, gió thu đã về.

"Anh có thấy Vân tiên sinh không?" Vân Thất vừa giúp người ở sân trước dọn dẹp trà nước điểm tâm xong. Mấy hôm nay, thật khó để gặp được Vân tiên sinh, thỉnh thoảng nhìn thấy thì anh cũng vội vã, dường như có việc quan trọng cần giải quyết. Cô không dám tiến lên quấy rầy, sợ làm lỡ việc của anh, nhưng, cô cũng nhớ anh lắm chứ...

Bị cô chặn lại, Sanh Ca lắc đầu một cái, anh ấy cũng không rõ hành tung của Vân tiên sinh. Nếu nói hiểu rõ, sự thân thiết và thấu hiểu của anh ấy còn kém xa cô Vân tiểu thư đây.

"Vậy ạ, thôi được rồi, cảm ơn anh." Sanh Ca đang chuẩn bị cho buổi biểu diễn tiếp theo, trong lòng Vân Thất trĩu nặng, chắp tay sau lưng, chân đá một hòn sỏi nhỏ.

Cô chẳng mấy khi gặp được Vân tiên sinh. Cô biết anh có rất nhiều bí mật, tình hình Thượng Kinh biến động, cô đã nghe các vị khách đến Cố Viên bàn tán rất nhiều, vì vậy cô đoán thân phận của anh chắc chắn cũng không hề đơn giản. Chỉ là, cô và Vân tiên sinh dường như không phải là người ở cùng một thế giới, ngăn cách bởi một lớp màng vô hình không thể chạm tới, cô chỉ có thể bất lực nhìn anh ngày một rời xa mình.

Cô cũng muốn nỗ lực đuổi theo anh, nhưng bây giờ cô đang ăn của anh, mặc của anh, lại chẳng có tay nghề gì, còn bị mất trí nhớ nữa, thế giới của Vân tiên sinh, cô vĩnh viễn không thể nào chạm tới được. Chẳng biết tự lúc nào, Vân Thất đã đi đến cửa sau, đây cũng là lối đi tắt ra hồ nước phía sau. Haizz, dù sao cũng không tìm được người, vậy thì đi dạo một chút vậy.

"Người đó đã huấn luyện gần xong rồi, chỉ là..."

!

Là giọng nói của Vân tiên sinh, không ngờ anh lại ở đây, uổng công cô hỏi bao nhiêu người, tìm kiếm cả một buổi.

"Tôi nghe nói cậu mua một cô gái về? Thoạt nhìn còn có vẻ rất thân mật, cậu phải biết, thân phận của cậu không thể bại lộ." Đây là một giọng nữ, rất hay, là chất giọng có chút khàn khàn sau khi hút thuốc, lười biếng mà phóng túng.

Vân Thất lập tức ngây người. Thính giác của cô rất tốt, cách xa như vậy vẫn có thể nghe thấy, cho nên hai người đang nói chuyện sau cánh cửa cũng không phát hiện ra cô.

Hai người vẫn đang nói: "Cô đang nói Vân Thất à? Giữa chúng tôi vốn dĩ có hôn ước, trước đây nhà cô ấy xảy ra chút chuyện, bây giờ tôi đã tìm lại được cô ấy, cũng xem như hoàn thành tâm nguyện của bác trai bác gái Vân gia." Đây là giọng nói của Vân Kinh Nguyệt, trong như suối nguồn róc rách, nhưng lại khiến cô như rơi xuống vực sâu, toàn thân lạnh buốt.

Cô cứ ngỡ, ít nhất bọn họ cũng có chút thích nhau, chứ không phải vì cái gọi là hôn ước kia. Nhưng, cô cứ ngỡ cũng chỉ là cô cứ ngữ. Người như Vân tiên sinh làm sao có thể thích một người mất đi ký ức, cái gì cũng không biết cơ chứ?

Vân Thất muốn chạy, nhưng đôi chân như mọc rễ, không thể nhúc nhích. Âm thanh phía sau cánh cửa vẫn tiếp tục:

"Cậu biết chừng mực là được rồi. Việc chúng ta làm đã định sẵn không thể kết giao sâu sắc với người khác, nói không chừng lúc nào đó…" Giọng nữ kia không nói tiếp, chỉ còn lại tiếng thở dài và sự im lặng tưởng chừng như vô tận.

"Mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa, tháng sau đại diện các khu vực sẽ đến Tĩnh Lâm, nhất định phải theo dõi sát sao những người đó, chúng ta tuyệt đối không được phép sai sót." Giọng nữ tiếp tục, âm lượng còn hạ thấp hơn lúc nãy, trong giọng điệu tràn đầy sự nghiêm túc và kiên định.

"Hiểu rồi, cô mau về đi, nơi này không thích hợp ở lại lâu." Vân Thất đã nghe thấy âm thanh Vân Kinh Nguyệt đặt tay lên vòng cửa, cô muốn trốn, nhưng càng những lúc thế này, đôi chân cô lại càng cứng đờ. Mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương, cô biết, nếu để bọn họ phát hiện cô đã nghe được cuộc đối thoại cơ mật này, hậu quả của cô sẽ ra sao.

Bình Luận (0)
Comment