Cố Nhân Từ - Tam Điểm Thủy Đích Thất

Chương 16

Nhưng từ lúc nghe thấy những lời chỉ mang tính "trách nhiệm" kia của Vân Kinh Nguyệt, một ý nghĩ đã mơ hồ hiện lên trong lòng cô, khiến cô cảm thấy mình điên rồi. Trong những ký ức ít ỏi của mình, cô luôn là một người cần cù chăm chỉ, miễn cưỡng được xem là thật thà an phận. Nhưng, là Vân Kinh Nguyệt, chính anh đã xông vào thế giới của cô, mang đến một gợn sóng cho cuộc sống vốn là một vũng nước tù này. Cô muốn nắm lấy tay anh, khuấy động con sóng này lớn hơn nữa, lớn hơn nữa, cô không cho phép anh rút tay về.

Vì vậy, cô sẽ điên rồ một lần này, dựa vào chút vốn liếng yếu ớt kia của mình.

Hai người không nói thêm gì nhiều nữa, Vân Kinh Nguyệt bèn kéo vành mũ thấp xuống rồi đẩy cửa ra. Chỉ là, "A Thất?" Anh kinh ngạc. Lý Vân Chi còn chưa rời đi ở bên ngoài mở to hai mắt, đẩy cánh cửa ra rộng hơn, vẻ sắc lạnh lướt qua đáy mắt cô ấy.

"Cô đã nghe thấy cả rồi?" Lý Vân Chi cũng không đi nữa, cô ấy bước vào, âm thầm ước lượng khoảng cách từ chỗ Vân Thất đến cửa sau, có chút xa, nếu là cô ấy thì chưa chắc đã nghe thấy, tuy nhiên, cô ấy cũng không dám chắc rốt cuộc Vân Thất đã đứng đó bao lâu.

"A Thất, có phải em đến tìm anh không?" Vân Kinh Nguyệt bước vào, đóng cửa lại, ngăn chặn Lý Vân Chi ở phía sau. Anh nhìn chằm chằm vào Vân Thất, trong đôi mắt đen sâu thẳm là sự lo lắng và ra hiệu.

Vân Thất biết, với khoảng cách này thì thực ra người bình thường không thể nào nghe được cuộc đối thoại sau cánh cửa. Cô cũng biết Vân Kinh Nguyệt đang bảo vệ mình, nhưng, một khi đã quyết định rồi.

"Đúng vậy, em vừa nghe thấy hết rồi, những chuyện các anh nói." Vân Thất thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh đứng đó nhìn thẳng vào Lý Vân Chi, chỉ có cô tự biết sau lưng mình đã sớm ướt đẫm mồ hôi, lòng bàn tay cũng toàn là mồ hôi lạnh, nhưng cô vẫn cố gắng ưỡn thẳng lưng, không để mình bị lép vế.

"A Thất!" Vân Kinh Nguyệt gọi cô một tiếng, hai hàng lông mày nhíu chặt, bước đến trước mặt cô.

"Cô muốn nói gì?" Lý Vân Chi híp mắt, nhìn cô chằm chằm. Cô rõ ràng có thể phủ nhận, có Vân Kinh Nguyệt ở đây, tuyệt đối có thể bảo vệ được cô. Vậy mà cô lại chọn nói ra, chắc chắn là có mục đích gì đó.

"Thính giác của tôi rất tốt, khoảng cách vừa rồi người bình thường không nghe thấy được." Vân Thất nắm chặt lòng bàn tay, cắn chặt môi dưới.

"Vậy thì sao?" Lý Vân Chi ngược lại có chút hứng thú, Vân Kinh Nguyệt nhìn cô với ánh mắt phức tạp. Lời đã nói đến nước này, bọn họ đều biết ý của cô. Nhưng, chính vì biết nên mới không dám tin. Cô có biết mình đang nói gì không?

"Vân Kinh Nguyệt, vị hôn thê nhỏ của cậu cũng thú vị đấy. Nhưng em gái nhỏ à, em phải biết rốt cuộc mình đang nói gì." Lý Vân Chi ngược lại có chút tán thưởng cô gái nhỏ này, tuy nhiên bọn họ quả thực không phải là nơi ai muốn vào là vào được.

"Các người có thể khảo nghiệm tôi, cũng có thể huấn luyện tôi, tôi sẽ chứng minh bản thân mình." Vân Thất giữ vững khí thế thua người không thua trận, sống lưng thẳng tắp.

"Vậy nếu không qua được khảo nghiệm thì sao? Cô đừng nghĩ có Vân Kinh Nguyệt che chở, mình có chỗ dựa thì không biết sợ gì." Lý Vân Chi nhếch môi cười, đôi môi đỏ rực của cô ấy thật chói mắt.

"Tôi có thể để mặc chị xử trí, hơn nữa đây là quyết định của tôi, không liên quan gì đến Vân tiên sinh." Vân Thất liếc nhìn dáng vẻ lo lắng của Vân Kinh Nguyệt, trong lòng có chút được an ủi.

"Được! Tôi đồng ý với cô." Lý Vân Chi cũng rất sảng khoái, cô ấy không dám coi thường vị hôn thê nhỏ này của Vân Kinh Nguyệt, khí thế cũng không phải dạng vừa.

"Lý Vân Chi, A Thất cô ấy…" Vân Kinh Nguyệt vừa định nói gì đó thì Vân Thất đã níu lấy tay anh, lắc đầu, trong ánh mắt là sự kiên định mà anh chưa từng thấy qua.

"Vậy tôi đi trước đây, nơi này không nên ở lâu." Lý Vân Chi mặc chiếc áo khoác trong tay vào, rồi rời đi từ cửa sau.

"A Thất, em có biết mình vừa làm gì không?" Vân Kinh Nguyệt rõ ràng đã tức giận. "Anh đừng mắng em vội, đỡ em một chút đi, chân em mềm nhũn cả rồi." Giọng nói có phần tủi thân của Vân Thất vang lên, nghe kỹ còn có chút khàn khàn.

"Em đó! Vừa nãy còn ra vẻ trời không sợ đất không sợ, bây giờ thì biết run chân rồi à." Ngoài miệng thì nói cô như vậy, nhưng anh vẫn vòng tay qua eo, nhẹ nhàng đỡ cô vào lòng.

"Em không hối hận, Vân tiên sinh." Vân Thất nắm lấy tay anh, cắn môi, vành mắt vẫn còn đỏ hoe, đôi mắt nai lúc này ngập tràn sắc nước khiến người ta thương tiếc.

Bình Luận (0)
Comment