"Nhưng A Thất, em có biết bọn anh làm gì không? Em đã tìm hiểu chưa? Anh hy vọng em có thể sống một cuộc đời vui vẻ, không cần phải đối mặt với thế giới phức tạp này. Em vốn dĩ như một tờ giấy trắng, anh hy vọng trên đó sẽ là những sắc màu rực rỡ do chính em tô vẽ lên, chứ không phải bị ép buộc phải chấp nhận những điều này."
Vân Kinh Nguyệt đưa tay lên, v**t v* khóe mắt đỏ hoe của Vân Thất, trong mắt là một vẻ mờ mịt không rõ.
"Vậy thì em cũng có thể học mà. Em biết những việc các anh làm đều vì đất nước này, em cũng hiểu trách nhiệm phải đối mặt sau khi tham gia. Vân tiên sinh, em mất trí nhớ, chứ không phải ngốc, những điều này em đều hiểu. Từ lúc quyết định tham gia, em sẽ không hối hận."
Vân Thất thuận thế nắm lấy tay Vân Kinh Nguyệt, dùng gò má cọ cọ vào bàn tay trắng trẻo thon dài như ngọc ấy tựa một chú mèo con, trên mặt tràn đầy sự ỷ lại.
Vân Kinh Nguyệt cụp mắt xuống, mặc cho cô cọ vào, cánh tay đang nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ của cô gái vô thức siết chặt lại. Hồi lâu sau, anh mới khàn giọng nói: "Nếu đây là lựa chọn của em, anh hy vọng em hiểu rõ phần trách nhiệm này rốt cuộc là gì. Nó có thể nặng hơn núi Thái Sơn, cũng có thể nhẹ hơn lông hồng. Kẻ vô tri không biết nặng, người có hiểu biết xem nó còn nặng hơn cả sinh mệnh. Một khi đã lựa chọn, sẽ không còn đường lui nữa."
Ở sân khấu phía trước, tiếng hí khúc réo rắt du dương, sơn gỗ màu chu sa ánh lên vẻ lạnh lẽo, tiếng người huyên náo, thỉnh thoảng lại có người hét lớn một tiếng "Hay!".
Bên trong Cố Viên này vẫn náo nhiệt như cũ, trong khoảnh khắc nghe kịch này, người ta tạm rời xa những nhiễu nhương trần thế, những đại nghĩa quốc gia, những bôn ba sinh kế. Bọn họ cùng nhân vật trong vở kịch đắm chìm vào câu chuyện hư ảo, lại không biết rằng chính mình cũng đang ở trong một vở kịch. Bọn họ có vẻ mang tấm lòng trung nghĩa báo quốc, lại không biết rằng quốc gia ngày nay đang lâm nạn.
Vân Thất được dắt tay ngồi trên lầu cao, nhìn xuống bên dưới ồn ào như chợ búa đầu đường, không hiểu Vân Kinh Nguyệt muốn mình xem cái gì. Cô mông lung ngơ ngác tựa một đứa trẻ thơ, Vân Kinh Nguyệt lại không nỡ nhìn cô rơi vào cõi phàm trần. Anh vốn căm ghét những kẻ xem kịch này, nhưng bây giờ, anh lại muốn cô cũng làm một người xem kịch, không hiểu, có lẽ cũng là một điều tốt.
Vân Thất không hiểu rốt cuộc anh muốn cô xem cái gì. Xem kịch ư? Hát đi hát lại chẳng qua cũng là tình thù quốc gia, có gì hay để xem đâu, còn không hay bằng truyện của cô. Xem người ư? Người đến người đi mỗi ngày chẳng qua cũng là những người xem kịch, có gì đặc biệt sao? Việc xem cái này thì có liên quan gì đến trách nhiệm? Trách nhiệm không phải chính là làm việc cho đất nước sao. Cô vắt óc suy nghĩ, nhưng lại không nghĩ ra được mối liên hệ trong đó.
Vân Kinh Nguyệt thấy gương mặt nhỏ của cô nhăn lại, trông rất khổ não, bèn gõ nhẹ lên trán cô: "Đừng nghĩ nữa, không phải em muốn được huấn luyện sao? Đúng lúc nhìn cánh tay cẳng chân khẳng khiu này của em, cũng có thể rèn luyện một chút."
"Thật ạ! Sẽ huấn luyện em sao!" Vân Thất lập tức vứt bỏ nỗi khổ não vừa rồi, nở một nụ cười rạng rỡ.
"Anh còn lừa em sao?"
Ánh mặt trời nóng bỏng nung đốt mặt đất, chỉ cần đứng xa một chút là có thể nhìn thấy những luồng khí nóng bốc lên. Vân Thất không thể nào ngờ được cái gọi là huấn luyện lại chính là chạy bộ, mà còn là chạy ba vòng quanh Cố Viên! Cố Viên đâu có nhỏ, cả sân trước và sân sau bao quanh lại. Vân Thất mới chạy được một vòng, cả người đã như vừa được vớt từ dưới nước lên, mồ hôi ướt đẫm.
Tầm nhìn trước mắt đã bị mồ hôi làm nhoè đi, cô tuỳ ý đưa tay áo lên lau, cảm giác hai chân như bị buộc chì, ngay cả việc nhấc lên cũng thấy khó khăn. Nhưng cô nghĩ đến những lời Vân tiên sinh nói, nếu ngay cả cái này cũng không kiên trì được thì những thứ sau đó đừng nghĩ nữa. Cô cứ thế dựa vào một luồng khí phách, lại nhấc đôi chân lên, từ từ chạy. Không có quy định về tốc độ, cô không nhất thiết phải chạy rất nhanh, chỉ cần kiên trì đủ ba vòng là được.
"Hộc, hộc…" Vân Thất chống hai tay lên đầu gối, cảm giác như đôi chân không còn là của mình nữa, chỉ có thể chống gối cúi người th* d*c. "Đừng th* d*c, từ từ thôi, có thể đi bộ một chút trước, cũng đừng ngồi xuống." Vân Kinh Nguyệt đỡ cô đứng dậy, anh biết đây là lần đầu tiên cô chạy như vậy, bèn từ từ chỉ dạy cho cô.