Cố Nhân Từ - Tam Điểm Thủy Đích Thất

Chương 3

“Hôm nay sao Vân tiên sinh lại đến đây, bản tướng quân hình như không phái người đi đón cậu thì phải?” Trong thư phòng, Trương Nguyên Lễ ngồi trên chiếc ghế gỗ chạm trổ, vẻ mặt không rõ vui giận.

“Tiểu nhân đã hứa sẽ hát cho tướng quân nghe đương nhiên phải giữ lời hứa, nếu tướng quân không muốn nghe nữa, tiểu nhân cũng sẽ không đến, cũng xem như không phụ ý tốt của tướng quân đã chiếu cố đến Cố Viên chúng tôi.” Vân Kinh Nguyệt trời sinh đã có một dung mạo tựa đóa đào hoa, khóe miệng đượm cười, giờ phút này ánh mắt lại càng long lanh, mang một vẻ phong tình khác lạ.

Trương Nguyên Lễ lại không thể nhìn thấu Vân Kinh Nguyệt. Ông ta biết rõ ý đồ của anh, người khác đều nói ông ta muốn Cố Viên phải đóng cửa, thực ra ông ta chỉ để mắt đến con người này mà thôi. Ông ta cũng biết, chỉ cần là nam nhi chân chính thì sẽ không muốn khuất thân phục tùng kẻ khác, huống hồ kẻ đó lại còn là một người đàn ông, vậy nên ông ta đã cho anh một cơ hội.

Mà Vân Kinh Nguyệt cũng đủ thông minh, đã nắm bắt được cơ hội này. Ông ta thích nghe hát là thật, vừa hay Vân Kinh Nguyệt cũng có thực lực đó, tiếng “tiên sinh” kia đã khiến ông ta hoàn toàn từ bỏ ý định bắt Vân Kinh Nguyệt phải khuất thân phục tùng mình, đây cũng chính là chỗ thông minh của anh. Nếu Vân Kinh Nguyệt có thực lực, ông ta cũng quý trọng tài hoa của anh, không nỡ để anh bị mai một, chuyện này coi như cũng đã cho qua. Sau đó, anh là kép hát, còn ông ta, cũng chỉ là một vị tướng quân thích nghe hát mà thôi. Nhưng nào ngờ, hôm nay anh lại tự mình đến đây.

Phía trước chiến sự căng thẳng. Mặc dù nói là phục vị, nhưng thực ra Trương Nguyên Lễ cũng hiểu, cuộc phục vị này sẽ không kéo dài được bao lâu, đại thế đã mất, lúc đó bản thân ông ta mượn mâu thuẫn giữa phe phái của Đoàn và Lê để khởi xướng phục vị, nhưng người ta cũng đâu phải kẻ ngốc, sớm muộn gì cũng sẽ phản ứng lại, mà thời gian này cũng chỉ cần vài ngày. Thế lực của “quân Thảo nghịch” ngày một lớn mạnh, hôm nay, cũng là lúc phải rút lui rồi.

“Thưa tướng quân, đại sứ quán Hà Lan đã cử người sang trao đổi xong rồi ạ, mọi việc đã chuẩn bị ổn thỏa, có thể rời đi ngay lập tức.” Đã có binh lính tiến vào truyền lời. Trương Nguyên Lễ liếc nhìn Vân Kinh Nguyệt một cái: “Cậu cũng thấy rồi đấy, tôi đã thất thế, cậu cứ tự mình rời đi đi.” Vân Kinh Nguyệt nghe thấy tiếng súng từ xa vọng lại, biết rằng “quân Thảo nghịch” chẳng bao lâu nữa sẽ tấn công vào đây, nếu còn không đi, ngay cả anh cũng sẽ bị xem là nghịch tặc.

Thế nhưng Trương Nguyên Lễ đã chẳng còn lòng dạ nào để ý đến anh nữa, ông ta vớ lấy chiếc mũ quân đội đặt trên bàn sách, sải bước lớn đi ra ngoài. Thân hình Vân Kinh Nguyệt không hề nhúc nhích, anh đứng quay lưng về phía Trương Nguyên Lễ. Ngay khi Trương Nguyên Lễ sắp bước ra khỏi thư phòng, không ai nhìn thấy đầu ngón tay của Vân Kinh Nguyệt đang ẩn dưới tay áo kẹp một cây ngân châm nhỏ như sợi lông, trong thoáng chốc đã bắn vào trong cổ tay trái của Trương Nguyên Lễ.

Bước chân vừa bước ra khỏi cửa phòng của Trương Nguyên Lễ khựng lại, ông ta dường như vừa cảm thấy cổ tay trái hơi nhói đau, nhưng thời gian cấp bách, tiếng súng bên ngoài ngày một gần hơn, ông ta nghĩ có lẽ vừa rồi thần kinh mình quá căng thẳng, bèn không nghĩ nhiều nữa, lại tiếp tục sải bước lớn tiến về phía trước.

Còn về phần Vân Kinh Nguyệt, trong giờ phút sinh tử, có lẽ ông ta quả thực thưởng thức con người này, nhưng vào lúc này, so với tính mạng của chính mình thì cũng chỉ là hạt bụi không đáng kể.

Cùng với bước chân của Trương Nguyên Lễ rời khỏi thư phòng, cánh cửa gỗ cũ kỹ kêu lên một tiếng kẽo kẹt rồi đóng sập lại, tia sáng cuối cùng trong thư phòng cũng hoàn toàn tan biến. Đường cong quyến rũ nơi đuôi mắt của Vân Kinh Nguyệt cũng bị cánh cửa đóng lại che khuất. Anh cứ thế đứng trong bóng tối, đầu cúi xuống, để lộ ra một đoạn cổ cao như thiên nga.

Hồi lâu sau, anh ngẩng đầu, ánh mắt lập lòe sáng tối, nhìn thẳng vào cánh cửa gỗ đã bị đóng chặt. “Lần này ông cũng không thoát được nữa rồi”, tựa như viên kẹo ngọt ngào tan ra nơi khóe miệng, rõ ràng nên là thứ làm say đắm lòng người, nhưng không hiểu tại sao lại khiến người ta cảm thấy rùng mình.

Cuối cùng, Vân Kinh Nguyệt vẫn trở về Cố Viên. Còn Trương Nguyên Lễ kia, vốn đã sắp xếp xong xuôi mọi kế hoạch bỏ trốn, nhưng chẳng biết vì sao lại bị bắt, xử bắn ngay tại chỗ. Nghe nói giây cuối cùng trước khi chết dường như còn hét lên một tiếng “Vân”, nhưng cũng chẳng có ai để tâm nữa.

Lần này, Vân Kinh Nguyệt đã hoàn toàn trở thành một người nổi tiếng. Không phải trước đây anh không có danh tiếng, mà là trước kia những người biết đến anh đều là các tao nhân mặc khách thích nghe hát, hoặc những người hâm mộ kịch cũ. Còn bây giờ, chỉ cần ai đến Kinh thành cũng sẽ đến Cố Viên nghe một vở tuồng.

Nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, việc này bề ngoài là đi nghe hát, tuy nhiên lại có dụng ý khác, lấy danh nghĩa xem kịch, thực chất là để chiêm ngưỡng phong thái của Vân Kinh Nguyệt, thậm chí, còn truyền tai nhau câu nói “Nếu đến Kinh thành, nhất định phải ghé Cố Viên”.

Kể từ cuộc phục vị hoang đường của Trương Nguyên Lễ, thoáng chốc đã ba năm trôi qua. Danh tiếng của Vân Kinh Nguyệt không những không lắng xuống như mọi người vẫn nghĩ, ngược lại còn vang xa hơn nữa, nhưng gần một năm nay anh đã rất ít khi lên sân khấu. Lần cuối cùng anh lên sân khấu là vào mùa đông năm ngoái, mà năm nay, cành liễu cũng đã nảy mầm rồi.

Mà ở Kinh thành này, có một tửu lầu nổi danh ngang với Cố Viên, được đặt tên là Chức Vân Lâu. Nghe tên cứ ngỡ là hoa lâu, thực chất là một nhà hàng, cũng gọi là nhà hàng Chức Vân, chẳng qua mấy năm gần đây mới đổi từ Chức Vân Lâu thành nhà hàng Chức Vân mà thôi. Chức Vân này đã có thể nổi danh ngang với Cố Viên thì thực lực của nó cũng thuộc hàng nhất nhì trong số các nhà hàng ở Kinh thành.

Chủ của nhà hàng này cũng vô cùng thần bí, chẳng mấy ai từng gặp mặt cô ấy, nhưng chỉ dựa vào việc cô ấy không chỉ giúp nhà hàng Chức Vân tồn tại được giữa thời loạn lạc, mà còn có thể kinh doanh tốt đến vậy, đủ thấy con người này không hề đơn giản. Hơn nữa, nghe nói chủ nhân này còn là một phụ nữ. Phụ nữ, sinh vật yếu đuối nhất trong thời loạn lạc này, có thể kinh doanh một nhà hàng tốt đến như vậy, quả thực khiến người ta phải suy ngẫm sâu xa.

Huống hồ, trong tên của nhà hàng này còn có một chữ “Vân”, điều này cũng không thể không khiến người ta liên tưởng đến nhân vật đang nổi danh khắp Kinh thành – Vân Kinh Nguyệt. Đương nhiên, mọi người cũng chỉ nghĩ vậy thôi, chẳng ai thật sự liên kết hai điều này lại với nhau, bởi vì – Sự khác biệt thực sự là quá lớn.

Bình Luận (0)
Comment