Nhà hàng Chức Vân.
Vẫn còn là buổi sớm, thời gian ăn sáng đã qua, giờ cơm trưa còn chưa tới, nhân viên phục vụ trong nhà hàng đang tuần tự trải khăn trải bàn trong các phòng riêng, bày biện đĩa ăn, dao nĩa. Đúng vậy, nhà hàng này lại cực kỳ không tương xứng với cái tên của nó, đây là một nhà hàng kiểu Tây, cách bài trí vô cùng xa hoa lộng lẫy.
Ngay sát bên cạnh nó là một tửu lầu kiểu cũ. Vì nằm cạnh nhà hàng Chức Vân nên khách hàng phần lớn đều bị thu hút sang bên đó cả rồi. Hiện giờ tửu lầu vẫn chưa đóng cửa cũng chỉ là đang lay lắt cầm cự nhờ sự ủng hộ của những khách quen mà thôi, e rằng chẳng bao lâu nữa sẽ phải đối mặt với cảnh đóng cửa.
“A Thất, còn đang lười biếng à, mau đi rửa bát đi!” Một giọng nam mang theo ý quở trách vang lên. “Vâng ạ,” cô gái đang ghé vào bên cửa sổ với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ nhìn nhân viên phục vụ của nhà hàng Chức Vân bên cạnh trải khăn bàn đáp lại một tiếng, luyến tiếc đứng dậy.
Cô lại liếc nhìn cách bài trí hoa lệ của nhà hàng Chức Vân một lần nữa, sau đó chỉ có thể miễn cưỡng đi về phía bếp sau, thầm nghĩ không biết đến bao giờ mình mới có thể trả hết nợ để đến nhà hàng Chức Vân làm một nhân viên phục vụ.
A Thất là cô gái duy nhất trong quán này. Hai năm trước, cô mới đến đây. Khi đó, cô một mình đứng trước cửa quán, trên người mặc chiếc váy Tây mà chỉ những tiểu thư nhà giàu mới có tiền mua nổi, trông rất xinh đẹp, người lại vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu.
Anh chàng phục vụ trong quán còn tưởng là một vị khách lớn, bèn kéo cô vào ăn uống một bữa no nê, lại còn gọi toàn những món đặc trưng, đắt vô cùng. Nào ngờ đến lúc tính tiền, cô lại không có một xu, bảo người nhà đến trả tiền giúp thì cô lại nói mình không nhớ ra được gì cả. Hỏi tên cô là gì, cô cũng nói không biết.
Việc này khiến anh chàng phục vụ sốt ruột, tưởng rằng đây là một kẻ đến ăn quỵt, thầm nghĩ một cô gái xinh xắn đáng yêu như vậy mà lại đi làm chuyện này. Sau đó vẫn là ông chủ đến, nói chuyện với cô một lúc, cuối cùng thấy bộ dạng của cô quả thực không giống đang nói dối, liền giữ cô lại làm công không lương.
Cũng là do ông chủ tốt bụng, giữa thời loạn lạc này, ai lại có lòng tốt đến mức cung cấp cho người khác một nơi ăn chốn ở như vậy, thế là cô được ông chủ giữ lại. Vì cô là nhân viên thứ bảy trong quán, cô lại không nhớ tên của mình nên ông chủ gọi cô là A Thất, lỡ như ngày nào đó cô nhớ ra cũng không tính là đã đổi tên của cô.
Công việc này kéo dài đã hai năm, nhưng cô vẫn chưa nhớ ra được gì. Lúc đó, A Thất và ông chủ đã giao ước sẽ ở đây ba năm, cô làm một vài việc lặt vặt, nếu thiếu nhân lực thì lên phụ giúp, không có lương, nhưng bao ăn bao ở. Ba năm này vừa để trả tiền bữa cơm hôm đó, cũng vừa là trả tiền ăn ở.
“Sao thế? Muốn sang bên cạnh à?” Một người cũng là nhân viên trong quán thấy bộ dạng không tình nguyện của cô khi vào bếp sau liền buông lời chế giễu: “Cũng phải thôi, nếu là tôi thì tôi cũng muốn đi. Nhưng quán này là của cậu tôi, haiz, cũng chẳng đi được. Vả lại, nhà hàng Chức Vân kia hiếm khi thiếu người, người bình thường cũng không vào được đâu.” Anh ta không đợi A Thất trả lời đã tự mình nói tiếp.
Ngồi xuống chiếc ghế đẩu bên cạnh, A Thất không nói tiếng nào. Suy nghĩ của mình bị người khác nói huỵch toẹt ra, lại còn là trong lúc cô chưa làm xong việc cũng không phải là chuyện gì vui vẻ cho lắm. Huống hồ, người này còn là cháu của ông chủ. Thế nên, cô cũng không đáp lại nữa, mặc cho anh ta tự nói một mình.
Thấy cô không bắt chuyện, anh ta bĩu môi một cái rồi đi ra sảnh trước.
Màn đêm lặng lẽ buông xuống, ban đêm ở Kinh thành không hề buồn tẻ như vậy, ngược lại, dù đang ở trong thời kỳ này, nơi đây vẫn là một chốn ca múa thái bình, đèn đuốc sáng trưng. Nhưng điều này lại không hề liên quan đến quán rượu nhỏ Hảo Lai nằm cạnh nhà hàng Chức Vân, nó đã sớm đóng cửa ngay khi màn đêm vừa buông xuống.
Chỉ có một cô gái cô độc không nơi nương tựa sống trong một căn phòng chứa đồ lặt vặt đã được sửa lại thành phòng ngủ, nằm sát nhà hàng Chức Vân, căn phòng rất đơn sơ, nhưng lại là ngôi nhà duy nhất của A Thất.
A Thất cũng từng nghĩ, liệu có phải cô là đứa trẻ đi lạc của một gia tộc lớn nào đó, hoặc bị người ta hãm hại hay không. Chẳng phải những cuốn tiểu thuyết diễm tình thịnh hành thời nay đều viết như vậy sao?
Dù sao thì chiếc váy Tây nhỏ mà cô mặc lúc đó cũng rất có giá trị, đến nay vẫn được cô cất giữ cẩn thận. Cô không mấy khi mặc chiếc váy này, ngày thường đều mặc lại quần áo cũ của nhân viên trong quán cho cô, cô vá vá víu víu một chút là có thể mặc được.
Cô không có lương, có lẽ trong lời nói của ông chủ về việc làm không công ba năm có phần lừa gạt cô, thế nhưng, dẫu cho cô biết, cô cũng không có dũng khí để lao vào giữa thời loạn lạc này khi thân thế trống rỗng trong ký ức. Cô cũng có tâm lý của một người bình thường, nói cô nhát gan cũng được, yếu đuối cũng được, từ những lời nói rời rạc của thực khách trong quán rượu, cô cũng đủ để hiểu về thế giới bên ngoài kia, cô, không dám.
Vậy nên, cô cũng dập tắt đi ý nghĩ này. Đôi lúc cô nghĩ, cứ sống một đời như thế này trong quán rượu nhỏ cũng rất tốt. Nhưng có lúc, cô lại cảm thấy không cam lòng. Có lẽ, đây cũng là lý do vì sao cô nhất quyết chọn một căn phòng chứa đồ nằm sát bên nhà hàng Chức Vân.
Cô cũng ao ước có thể bước vào thế giới vàng son lộng lẫy ở bên cạnh. Nơi đây còn có một khung cửa sổ nho nhỏ nhìn thẳng ra hành lang của nhà hàng Chức Vân. Nhưng hành lang bên đó, cô lại rất ít khi thấy có người đi lại, có lẽ do nó nằm ở nơi hẻo lánh chăng? Cô nghĩ, căn phòng chứa đồ mà cô chọn cũng đủ kín đáo rồi, nói không chừng hành lang đối diện cũng vậy.
Nhưng ở chỗ hành lang đó lại có một cánh cửa. Qua khung cửa sổ ở chỗ cô, nhìn thẳng tới chính là cánh cửa ấy. Sau cánh cửa đó là gì nhỉ?
Cô chưa từng thấy ai mở cánh cửa đó ra, nó giống như sự tồn tại của chiếc hộp Pandora được nói đến trong một cuốn sách cô từng đọc? Có lẽ là vậy nhỉ. Cho đến hôm nay, cô cuối cùng đã có thể khẳng định được suy đoán này. Người đó, cũng giống như những thứ bên trong chiếc hộp Pandora, khiến người ta rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.