“Hôm nay sao Vân tiên sinh lại có thời gian rảnh rỗi đến nhà hàng nhỏ bé này của tôi thế?” Trong căn phòng mờ tối, một người phụ nữ mặc một bộ sườn xám màu đỏ ngồi ở ghế chủ vị, mái tóc đen được búi cao trên đầu, chỉ dùng một cây bộ diêu tua rua đỏ sợi vàng cài hờ.
Người phụ nữ ngồi nghiêng, vắt chéo chân, đôi chân đẹp tựa ngọc trắng cứ thế lộ ra từ tà sườn xám xẻ cao, trên nền sắc đỏ ấy lại càng trở nên diễm lệ hơn, mang theo một nét ý vị không nói rõ thành lời. Nhưng trong tay cô ấy lại cầm một tẩu thuốc, giữa đôi môi đỏ hé mở, làn khói trắng theo đó phả ra từ khuôn miệng nhỏ nhắn.
Đây là một người phụ nữ toát ra vẻ phong tình từ tận trong xương tủy.
Ở phía dưới là một chiếc bàn tròn, những ngón tay thon dài tựa ngọc của người đàn ông nâng chén trà bằng sứ men xanh lên, tự mình nhấp một ngụm, thở dài khen “Trà ngon”, rồi mới khoan thai đặt chén trà xuống nói: “Kế hoạch có thay đổi rồi, người của chúng ta khoảng thời gian trước đã bị bắt một người, e rằng kế hoạch trước đó phải hủy bỏ thôi.”
Bàn tay đang cầm tẩu thuốc của người phụ nữ khựng lại, nhưng rồi lập tức khôi phục như cũ: “Chậc, đám lão già đó, chuyện của mình còn chưa xử lý xong, lại còn rảnh rỗi sinh nông nổi đi nghi thần nghi quỷ quản chúng ta.”
“Vấn đề là cấp trên đã bắt tay vào chuẩn bị cho việc thành lập chính đảng rồi, đây là thời điểm mấu chốt, cấp dưới chúng ta không thể xảy ra bất cứ chuyện gì, phải đảm bảo việc thành lập chính đảng thành công.”
Vân Kinh Nguyệt dùng tay xoa nhẹ miệng chén, gương mặt yêu dị phi giới tính ấy bị làn khói bốc lên làm cho mơ hồ, chỉ có đôi mắt đen như vực thẳm kia có thể khiến người ta rùng mình vô cớ, khắc sâu vào tận sâu linh hồn.
“Vậy theo Vân tiên sinh phải làm sao? Lớp vỏ bọc che giấu cho chúng ta một khi bị phát hiện, thì tiếp theo sẽ đến lượt chúng ta. Nhưng cho dù chúng ta có chết cũng không khai, điều đó cũng có nghĩa là các trạm công tác ngầm mà chúng ta đã vất vả gây dựng bao năm qua đều sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, đến lúc đó, việc xây dựng công tác chính đảng cũng chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.”
Trên gương mặt người phụ nữ, cũng chính là bà chủ của nhà hàng Chức Vân, Lý Chi Vân, lúc này mới hiện lên vẻ nghiêm túc. Điều cô ấy hình dung không phải là nói bừa, mà hoàn toàn có khả năng trở thành hiện thực.
Vân Kinh Nguyệt đứng dậy, hôm nay anh ăn mặc khá giản dị, chỉ một bộ trường sam bằng vải đen, nhưng cũng làm nổi bật lên dáng người cao thẳng như cây tùng bách trên ngọn núi lạnh lẽo, thanh tuyệt tựa tiên nhânl: “Vậy nên, vẫn cần phải có một lớp vỏ bọc khác để phòng ngừa bất trắc, nhưng lớp vỏ bọc này quả thực không dễ tìm.”
Lý Chi Vân trầm tư, cũng bước xuống khỏi giường: “Đúng vậy, chuyện này quả thực rất khó, ít nhất không phải có thể tìm được trong một sớm một chiều.”
Vân Kinh Nguyệt khẽ nhắm mắt, nói: “Chuyện này cô không cần lo, để tôi tìm. Hí viên của tôi người đến người đi rất đông, thế nào cũng sẽ tìm được một người thôi.”
“Vậy thì phải vất vả cho đồng chí Tạ rồi.” Lý Chi Vân lại trở về chiếc giường quý phi, nói một cách bông đùa, cũng không biết “đồng chí Tạ” này rốt cuộc là ai.
Ánh mắt Vân Kinh Nguyệt tối lại: “Cứ vậy đi, tôi đi đây.”
Lý Chi Vân mỉm cười: “Vậy, Vân tiên sinh, đi thong thả không tiễn.”
Vân Kinh Nguyệt mở cửa ra, lúc này ánh trăng vừa lên đến ngọn cây, soi rọi hành lang hẻo lánh này sáng như ban ngày. Vân Kinh Nguyệt vô thức đưa tay lên che mắt, trong lúc ngẩng đầu lên, lại vô tình nhìn thấy căn phòng đối diện hành lang vốn luôn tối đen kia lại đang le lói một đốm lửa nhỏ như hạt đậu.
Đây không phải là chuyện gì tốt đẹp, xem ra nơi gặp mặt với Lý Chi Vân cũng phải đổi rồi.
Anh đang nghĩ ngợi thì cửa sổ đối diện bỗng nhiên xuất hiện một khuôn mặt người. Tình cờ hay là định mệnh, ánh mắt của anh và người đó đã giao nhau.
Hiển nhiên, người sở hữu đôi mắt ấy nhất định là một người thuần khiết, đôi mắt ấy tràn ngập sự ngây thơ trước những hiểm ác của thế gian, chỉ có sự ngây thơ và đáng yêu thuần túy. Vân Kinh Nguyệt nhướng mày, thầm nghĩ, giữa thời buổi này quả là hiếm có được một người như vậy.
Người đối diện lại như một chú nai con hoảng sợ, lập tức rụt người xuống khỏi cửa sổ. Vân Kinh Nguyệt sững người một chút, rồi khẽ bật cười. Anh tự nhận mình trời sinh phong lưu, gương mặt này cũng được xem là công tử như ngọc, nào ngờ lại có người nhìn thấy anh như một chú mèo con hoảng sợ, tránh còn không kịp.
Lại nói về phía A Thất, cô vốn chỉ đọc sách thấy hơi mệt, thoáng chợp mắt một lát, nhưng bên tai vẫn luôn giống như có con muỗi vo ve, quấy nhiễu đến mức khiến người ta sinh lòng chán ghét.
Cô trời sinh thính lực hơn người, lúc trước chọn căn phòng này cũng là mang trong lòng suy nghĩ muốn tránh xa chốn ồn ào. Nhưng nơi này cũng có mấy ngày rất phiền phức. Trước kia khi cơn buồn ngủ kéo đến, âm thanh đó cũng không lớn, cô bịt tai lại cũng có thể qua được một đêm. Nhưng hôm nay cô chỉ chợp mắt một lát, âm thanh này, trong tai cô dường như lớn hơn mọi khi.
“Ai vậy?” A Thất mở mắt lẩm bẩm một câu. Cô lăn qua lộn lại mấy lần, lúc đầu mang theo hy vọng lát nữa âm thanh đó sẽ hết, nhưng trong lòng cứ như có con mèo con cào cấu, lại nghĩ đến giọng nói hay như rót mật vào tai mà mình từng nghe trước đó, cô bèn rón rén ló cái đầu nhỏ ra ngoài cửa sổ bên giường. Nhưng không ló ra thì thôi, nào ngờ vừa ló đầu ra đã nhìn thấy một yêu tinh.
Còn không phải là yêu tinh sao! Dưới ánh trăng trong trẻo như nước, hai hàng lông mày xinh đẹp của người đó hơi nhíu lại, khí chất nồng đậm, thanh tú lại yêu diễm. Nhưng đó mới chỉ là đôi mắt và chân mày, nếu thêm cả sống mũi cao thẳng và đôi môi son nữa, A Thất nghĩ, vậy thì đúng là chẳng khác nào yêu tinh cả.
Thế nhưng, thật trùng hợp, tên yêu tinh đó và cô lại nhìn thẳng vào mắt nhau. Á! A Thất kinh ngạc thốt lên một tiếng trong lòng. Đôi mắt thâm trầm màu mực ấy lại tựa như có vòng xoáy, A Thất cảm thấy hồn mình có lẽ sắp bị hút đi mất rồi, cô lập tức ngồi thụp xuống, vỗ vỗ ngực, càng lúc càng cảm thấy mình đã gặp phải một yêu tinh.
Cô định thần lại một chút, sau đó ló đầu ra ngoài cửa sổ. Nhưng phía đối diện nào có bóng người nào, chỉ có ánh trăng như nước tràn vào khung cửa, in xuống một bóng cửa sổ. A Thất mở to mắt, cảm thấy những chuyện mình từng đọc trong mấy cuốn sách kỳ dị chí quái đã trở thành sự thật rồi.
Hôm nay, cô đã gặp ma, à không, là gặp yêu tinh rồi. Có lẽ, trong lòng cô, ma quỷ luôn xấu xí, chỉ có yêu tinh này mới là kẻ làm say đắm lòng người, dung mạo diễm lệ.