Nửa tháng sau đó, cô quả thực không hề gặp lại tên yêu tinh kia nữa. A Thất tỏ ra thấu hiểu, dù sao thì anh cũng là yêu tinh mà, lúc nào cũng thần bí. Nhưng trong lòng cô lại có một chút mất mát, không rõ ràng, tuy nhiên mỗi khi đêm về nằm trên giường, cô luôn phải trằn trọc mấy lần mới ngủ được.
“Sao gần đây Vân Kinh Nguyệt tiên sinh lại bắt đầu lên sân khấu hát tuồng rồi, dạo trước một thời gian dài không thấy lên, còn tưởng anh ấy không hát nữa chứ.” Đúng vào giờ cơm, người trong khách đ**m Vận Lai cũng không ít, gần đây chuyện mọi người bàn tán nhiều nhất chính là về Vân Kinh Nguyệt tiên sinh này. Nhưng A Thất chẳng quan tâm, cô vẫn đang nghĩ về tên yêu tinh kia, giá mà có thể gặp lại một lần nữa thì tốt biết mấy.
“Này này, tin tức của anh hơi lạc hậu rồi đấy, sáng hôm nay, Vân tiên sinh đã tung tin rằng muốn nhận đồ đệ đó! Nếu được Vân tiên sinh nhận làm đồ đệ thì đúng là tiền đồ vô lượng.” Lại có một người khác ở bên cạnh nói tiếp.
Nói về chuyện Vân tiên sinh nhận đồ đệ, việc này quả thực đã gây xôn xao dư luận. Tin tức này vừa được tung ra chưa đầy nửa ngày, đã có rất nhiều gia đình có con nhỏ chưa đầy mười tuổi mang con đến Cố Viên, chỉ hy vọng Vân Kinh Nguyệt tiên sinh có thể nhận làm đồ đệ, sau này nói không chừng có thể một bước lên mây.
Mặc dù trong thời đại này, nghề kép hát quả thực không được người ta kính trọng, thậm chí có thể nói là ti tiện, nhưng Vân Kinh Nguyệt lại khác. Danh tiếng của anh là do ngày tháng tích lũy tạo thành, nếu có thể trở thành đồ đệ của anh, sau này quả thực không cần phải lo lắng nữa.
“A Thất à, hôm nay ông chủ định mời chúng ta đến Cố Viên nghe hát đấy. Tôi chưa từng đến đó bao giờ, nghe nói nếu may mắn thì gần đây còn có thể gặp được Vân Kinh Nguyệt tiên sinh nữa.” Người nói là anh chàng phục vụ trong quán, khuôn mặt khờ khạo của anh ấy lúc này đang tràn ngập sự mong chờ về buổi tối đến Cố Viên.
A Thất lại thường xuyên nghe đến cái tên Vân Kinh Nguyệt tiên sinh này, phần lớn là qua lời truyền miệng của thực khách trong quán, nhưng cũng biết được đôi chút về anh. A Thất chưa nghe tuồng kịch bao giờ, có lẽ hiểu biết duy nhất của cô là khi một vài vị khách đến ăn cơm đã ngân nga vài câu, nhưng cũng vì trình độ có hạn, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy không được hay cho lắm.
Hơn nữa, trong quán có nhiều tạp âm, nếu không tập trung tinh thần để nghe cũng nghe không được rõ ràng, vì vậy, A Thất cảm thấy tuồng kịch này cũng chỉ vậy thôi, chẳng có gì hay ho cả.
“Hôm nay đóng cửa rồi đi ạ?” A Thất dừng công việc trong tay, nghiêng đầu hỏi.
“Không phải, nếu đợi đến khi chúng ta đóng cửa thì Cố Viên đã hát từ lâu rồi, cho nên ông chủ nói hôm nay chúng ta đóng cửa sớm hơn.” Anh chàng phục vụ rõ ràng rất phấn khích, khuôn mặt tràn ngập niềm vui.
“Ồ, vậy ạ.” A Thất đáp lời, hiển nhiên, cô chẳng có hứng thú gì với việc đến Cố Viên nghe hát, thậm chí trong lòng còn đang tính toán xem tối nay có thể chạy ra ngoài xem một chút không.
Cô cũng từng ra ngoài, nhưng ngoài việc đi đến những nơi gần đây để giúp quán mua sắm đồ đạc, cô chưa từng đi nơi nào khác. Kinh thành này vẫn còn rất lớn, cô luôn biết điều đó, nhưng vì không có tiền cùng một loạt nguyên nhân khác, cô vẫn chưa từng ra ngoài mấy.
Trong lúc cô còn đang tính toán, sắc trời cũng dần dần tối lại, những đám mây đỏ rực như lửa trải rộng ra, soi rọi lên khuôn mặt của những người trên mặt đất cũng trở nên ửng hồng. Ông chủ và các nhân viên của khách đ**m Vận Lai liền rầm rộ kéo nhau về phía Cố Viên.
A Thất mưu trí không hề nói rõ mình không muốn đi nghe hát, mà đi cùng với bọn họ. Nếu không bây giờ cô chắc chắn sẽ bị ông chủ bỏ lại trong quán. Cô cũng muốn đi nơi khác xem sao.
Đi cũng đã một lúc lâu rồi, dù sao những nơi xung quanh đều không phải là nơi A Thất quen thuộc, rất xa lạ, nhưng cũng không thể kìm nén được trái tim đang rộn ràng trong lồng ngực cô, tựa như sắp bay lên vậy. Cô quả thực là lần đầu tiên đến đây!
Thấp thoáng thấy hai chiếc đèn lồng đỏ to treo trên cánh cổng lớn sơn son thếp đỏ, phối hợp với ánh ráng chiều rực rỡ hôm nay, càng làm cho cánh cổng ấy thêm phần lộng lẫy. Đây, chính là Cố Viên.
A Thất cảm thấy mặt tiền này quả là lộng lẫy và bề thế, lại cảm thấy cánh cổng son đỏ này có chút quen mắt. Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, liền đi theo ông chủ vào trong.
Bên trong cánh cổng quả thực rất rộng rãi, đối diện với cổng chính chính là sân khấu hí kịch. Trên sân khấu trải một tấm thảm đỏ kiểu phương Tây, hơi cao, nhưng độ cao này lại rất vừa phải, sẽ không khiến các vị khách ở dưới phải ngẩng đầu đến mỏi cả cổ.
Phía dưới sân khấu là nơi dành cho khách nghe hát, toàn bộ đều là bàn ghế màu son đỏ, trên bàn bày vài chén trà và những món ăn vặt như hạt dưa, lạc rang. Phía trên còn có tầng hai, là một vòng tròn bao quanh sân khấu và khu ghế ngồi tầng một. Từ cổng lớn đi vào có cầu thang để đi lên.
Ông chủ thấy tầng một đã chật kín khách bèn dẫn A Thất và mọi người lên tầng hai. Cầu thang cũng được sơn màu son đỏ, khiến người ta không khỏi nghĩ rằng ông chủ của Cố Viên này quả thực rất thích màu đỏ, đặc biệt là màu son. Phần phía trên sân khấu và khu vực ngồi của khách tầng một được thiết kế rỗng, giúp cho khách ở tầng hai cũng có thể nhìn rõ sân khấu.
A Thất đưa mắt nhìn xung quanh, trong lòng bỗng nảy ra suy nghĩ cũng chỉ có vậy mà thôi. Cô lắc lắc đầu, đi về phía ông chủ, cô nghĩ có lẽ mình có thể đi dạo một vòng quanh Cố Viên, cô chưa từng đến nơi này bao giờ, vừa rồi lúc đến đây có thấy một nơi phong cảnh rất đẹp.