Ngày hôm sau, sau khi Hề Ngọc Nhữ ý thức được chuyện đó, anh nghênh đón một câu hỏi đã bị trì hoãn khá lâu.
Lê Phụng nói: “Hề Ngọc Nhữ, lúc đó rõ ràng anh đã nói sẽ chờ tôi.”
Lê Phụng nói, nhưng thực chất là một câu hỏi.
Vậy nên Hề Ngọc Nhữ trả lời: “Tôi vội đi báo danh.”
Kỳ thật không phải, anh nói dối. Nói dối là kỹ năng sinh tồn phổ biến nhất, nói nhiều rồi, mặt sẽ không đổi sắc.
Rất nhiều người hiểu sai về Hề Ngọc Nhữ, cho rằng anh đáng tin cậy, bao dung, ôn hòa, lương thiện, rộng rãi, không bao giờ phản bội, không bao giờ lừa gạt. Nhưng thật ra, anh ti tiện hơn mọi người nghĩ nhiều.
Anh không thể chờ nổi, anh nóng lòng muốn rời khỏi nơi đó, bởi vì anh muốn cắt đứt với tất cả mọi thứ ở châu D: những mối quan hệ ở châu D, quá khứ ở châu D, bí mật ở châu D… Anh vội đến mức cả căn nhà ba mẹ để lại cũng có thể dứt khoát từ bỏ, bởi vì chỉ cần không nhìn thấy, thì sẽ không phải nhớ lại vào bất cứ lúc nào, ở bất kỳ đâu.
Anh biết trong này có vài phần tự lừa mình dối người, nhưng mấy năm qua Hề Ngọc Nhữ thật sự đã quá mệt mỏi, mệt đến mức ngay khi có đường lui, anh không muốn gắng gượng thêm một phút giây nào nữa.
Trước 10 tuổi, Hề Ngọc Nhữ xem như có một tuổi thơ tương đối vui vẻ, cha mẹ vẫn còn, có nhà để ở, có cơm để ăn, có trường để học, luôn tràn đầy lạc quan và kỳ vọng về tương lai, đôi khi còn ảo tưởng sau này mình sẽ trở thành một nhà khoa học vĩ đại, một phi hành gia, hay một vận động viên.
Nhưng sau 10 tuổi, anh không còn sức để mà mong đợi điều gì nữa. Ba mẹ bất ngờ gặp tai tạn giao thông, bị thương nặng, bọn họ giãy giụa một thời gian rất dài trong ICU, cuối cùng đều không thể qua khỏi. Không chỉ có họ, mà người tài xế mệt nhọc gây tai nạn kia cũng chết.
Hàng xóm láng giềng nói tài xế kia phải chịu trách nhiệm hoàn toàn cho vụ tai nạn, nhưng lúc ấy, Hề Ngọc Nhữ không hiểu hết những từ ngữ phức tạp đó. Cậu chỉ biết, khi ba mẹ thần trí không tỉnh táo đã bị bệnh viện lừa gạt ký những khoản vay y tế lãi suất cao ngất ngưỡng, phần lớn sẽ do bên phía tài xế gây tai nạn trả thay.
Nhưng sau đó, ở cửa bệnh viện, cậu thấy người nhà của tài xế —— một người cha già gầy yếu, một người vợ hiền lành ít nói, một đứa con ngây ngô nhút nhát. Bọn họ dùng khăn trải giường bọc thi thể của con trai, người chồng, người cha, đặt vào thùng xe ba gác gỉ sét. Người cha già thành thục đạp lên bàn đạp, người phụ nữ vẻ mặt chết lặng ôm chặt đứa con đang thất thần trong lòng.
Nửa tiếng sau, khu ổ chuột lại đổ mưa.
Lúc đó Hề Ngọc Nhữ tránh dưới mái hiên, nghĩ rằng khăn trải giường ngấm nước sẽ nặng hơn, ông cụ kia đạp xe có lẽ sẽ càng vất vả hơn.
Sau đó, Hề Ngọc Nhữ mang tro cốt của ba mẹ mình chôn vùi xuống đất. Từ lúc đó, thời thơ ấu mơ hồ và ngắn ngủi của cậu cũng kết thúc.
Hàng xóm đã giúp cậu rất nhiều, cho một miếng ăn trước khi cậu chết đói, đưa một chén nước trước khi chết khát, cho một chiếc áo cũ trước khi chết rét, nhưng đưa than ngày tuyết cũng không thể giúp cậu vượt qua những mùa đông giá rét. Cậu chỉ có thể dựa vào chính mình.
Chỉ có chính bản thân mình mà thôi.
Cậu bắt đầu làm đủ thứ việc vặt, xỏ một cái nhãn mác kiếm vài xu, bới bãi rác tìm phế liệu, hái nấm mọc hoang vào mùa xuân… Việc gì có thể giúp cậu sống sót, cậu đều thử qua.
Những kẻ cho vay ở khu bần cùng sẽ không vì chủ nghĩa nhân đạo mà tha cho một đứa trẻ đã mất cả cha lẫn mẹ. Tiền ba mẹ nợ, cậu phải trả. Nếu muốn sống tiếp, cậu phải trả.
Lúc còn nhỏ, Hề Ngọc Nhữ thường viết sáu ký tự ngay ngắn trên trang giấy, là tên ba mẹ. Sau này, sáu ký tự kia thường xuyên xuất hiện trên rất nhiều loại giấy tờ, cứ thế mà trở thành cơn ác mộng của cậu. Mấy năm đầu cậu còn đi thăm ba mẹ, sau này khu đất ấy bị san bằng, cậu không đến nữa.
Có đôi khi, Hề Ngọc Nhữ nghĩ nếu ba mẹ cậu là những kẻ nghiện cờ bạc, là những kẻ xấu xa tệ hại thì tốt biết bao, như vậy cậu có thể hận bọn họ, hận bọn họ đã chết rồi còn để lại một khoản nợ khổng lồ, không trả chỉ có chết. Nhưng bọn họ không phải, số tiền đó chỉ là cái giá phải trả để họ được sống thêm vài ngày. Vậy nên Hề Ngọc Nhữ thương không được, hận cũng không xong, mọi cảm xúc đều như quả đắng mà nuốt xuống.
Kỳ thật, gia đình người tài xế đã đến tìm cậu một lần. Hề Ngọc Nhữ nhìn thấy họ lấy ra một bọc gì đó trong người, từng lớp từng lớp nilon màu đỏ, trắng, đen quấn chặt được mở ra, cậu mới biết trong đó là tiền. Là đồng xu và tiền giấy, nhăn nheo thấm mồ hôi. Lúc ấy, Hề Ngọc Nhữ nghĩ sao cuộc đời này lại khó khăn đến vậy? Thế giới này sao lại có quá nhiều người không thể sống vui vẻ như vậy?
Sống quá khó, nhưng vẫn phải sống. Cậu không phải thánh nhân, vậy nên cậu nhận tiền.
Nhưng cũng chỉ có lần đó, sau này bọn họ không bao giờ đến nữa. Có lẽ đã chết, có lẽ đã chạy, có lẽ chính họ cũng ăn không no, không lo nổi. Không biết, Hề Ngọc Nhữ không hỏi.
Tóm lại, từ nhỏ, cuộc đời Hề Ngọc Nhữ chỉ xoay quanh hai chữ “kiếm tiền”. Lúc quẫn bách nhất, cậu thật sự nghĩ đến chuyện đi bán thân. Nhưng ai lại bỏ qua những omega mềm mại yêu kiều mà chọn một beta có cơ bắp hơn cả alpha, vô duyên vô cớ tốn tiền chỉ để ăn đau? Ít nhất ở khu ổ chuột không ai có h.am m.uốn đó. Nghề không chọn người, cậu chỉ có thể sống tiếp từng ngày theo cách thấp hèn nhất.
Sống một cách thấp hèn như thế suốt mười năm.
Vậy nên, khi biết có một cơ hội để rời khỏi nơi này, rời khỏi cơn ác mộng nhơ nhớp này, hơn nữa chỉ phải trả một cái giá rất nhỏ, cậu không hề do dự mà giành lấy. Vì cơ hội đó, cậu nỗ lực vẫy vùng trong rất nhiều năm, may mà cuối cùng đã thành công.
Tuy cuộc sống ở châu A cũng không thật sự hào nhoáng hay sung sướng gì, nhưng tối thiểu Hề Ngọc Nhữ ở châu A thật sự được làm một con người.
Lê Phụng có thể xem như là một ngoại lệ, cũng là một bất ngờ to lớn trong cuộc đời Hề Ngọc Nhữ.
Kỳ thật cậu không hề chí công vô tư, hiền lành bao dung như thế, làm bạn với Lê Phụng cũng không phải là hoàn toàn không vụ lợi. Hắn có thứ mà Hề Ngọc Nhữ khao khát nhất – sự tôn nghiêm. Ăn uống có tôn nghiêm, ăn mặc có thể diện, sắc vóc cũng có thể ngẩng cao đầu, vậy nên sự kiêu căng của hắn cũng trở thành một loại ưu điểm.
Nhưng sâu xa hơn, ở nơi không ai biết, còn có một nguyên nhân dơ bẩn khác: Lê Phụng có tôn nghiêm nhưng cũng bị người khác đối xử như một thứ rác rưởi. Chuyện này có thể khiến Hề Ngọc Nhữ sinh ra một chút đồng cảm méo mó và hư vinh —— Nhìn xem, đại thiếu gia nhà giàu kỳ thật cũng chẳng sung sướng gì; nhìn xem, đại thiếu gia nhà giàu lại phải dựa dẫm vào kẻ như mình.
Nhưng quan trọng nhất là, khi ôm nhau, khi nằm chung một gối, khi ngồi cùng bàn ăn cơm, Hề Ngọc Nhữ cảm thấy cái nơi tối tăm khốn nạn này rốt cuộc có một chút hơi ấm của con người, cảm thấy cuộc đời rách nát, sống dở chết dở, xấu xí tàn tạ này của mình có được một món trang trí đẹp đẽ.
Có lẽ bởi vì Lê Phụng không hề che giấu sự ỷ lại, gần gũi mà không hề có mục đích riêng, tin tưởng cậu vô điều kiện, vậy nên khi ôm Lê Phụng, Hề Ngọc Nhữ cảm thấy mình đang ôm lấy một niềm hy vọng về thế gian này. Cậu không hề muốn vứt bỏ Lê Phụng, chỉ là Lê Phụng trở về quá muộn.
Nửa năm trước khi rời đi, Hề Ngọc Nhữ vẫn giữ sim điện thoại cũ. Tuy đã chặn rất nhiều số điện thoại, trong thâm tâm cậu vẫn âm thầm chờ mong có ai đó sẽ gọi đến, nhưng không có. Cho đến một ngày, cậu đánh mất chiếc di động đó, Hề Ngọc Nhữ mới dần dần học cách chấp nhận.
Đại thiếu gia nhà giàu, dù sao cũng sẽ sống tốt. Suy cho cùng, tiền có thể giải quyết được rất nhiều phiền não trên đời.
Hoặc cũng có thể, Lê Phụng… không cần cậu nữa.
–
Duyên phận giữa người với người vốn hữu hạn, nhưng ngày đầu tiên trở lại châu A anh đã gặp được Lê Phụng xa cách gần hai năm, khó mà không xem đó là một đoạn duyên phận. Ít nhất là anh nghĩ vậy.
Ban đầu, anh cho rằng mình có thể thản nhiên, có thể không để tâm, nhưng thật ra không phải, mọi chuyện không nhẹ nhàng như anh nghĩ. Khi ôm lấy Lê Phụng, anh mới một lần nữa cảm thấy mình cần phải ôm lấy thế giới này.
Hề Ngọc Nhữ là khách ngoại lai ở châu A, là một kẻ tha hương, chỉ khi chạm vào Lê Phụng, anh mới có cảm giác thuộc về. Vậy nên anh rung động với Lê Phụng cũng không có gì là lạ, nhưng muốn tiếp tục yêu Lê Phụng thì rất khó.
Anh chăm một đóa hoa cũng đã dốc hết sức lực, làm sao có thể kiến tạo cả khu vườn? Nếu cái giá của tình yêu là khiến đoá hoa vốn nên được sống trong nhà kính kia phải hứng chịu gió táp mưa sa, vậy tình yêu đó chẳng có ý nghĩa gì. Dù Lê Phụng ở nhà họ Lê không hoàn toàn sung sướng, nhưng so với việc đi theo Hề Ngọc Nhữ hai bàn tay trắng thì vẫn tốt hơn nhiều.
Tình yêu không phải là đơn phương trả giá, không phải là phụ thuộc đến mức đánh mất bản thân, không phải tự lừa mình cảm động. Không môn đăng hộ đối, không xứng đôi vừa lứa, nói gì đi nữa cũng vô nghĩa. Tóm lại, khi Hề Ngọc Nhữ còn chưa xác định được Lê Phụng có yêu mình hay không, anh cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý để từ bỏ.
Đây là cân nhắc thiệt hơn. Anh đã học được điều này từ năm 10 tuổi.
– Tối hôm đó, bọn họ ăn sủi cảo. Sau khi đút viên sủi cảo cuối cùng cho Lê Phụng, anh nhìn cái tay bó thạch cao của hắn, hỏi: “Lê Phụng, tay cậu khi nào mới khỏi đây?”