Có Nơi Mưa To - Econgee

Chương 17

Lê Phụng cảm thấy rất chán ngán đám người họ Lê ngu xuẩn kia.

Một tuần trước, Lê Khắc lái xe chở Lê Ân đụng trúng hắn ở gần trường học, gây tai nạn xong bỏ trốn, chỉ để lại thằng đần Lê Ân gọi xe cấp cứu cho hắn.

Phải nói thêm là, việc thông minh nhất, thức thời nhất Lê Ân từng làm trong cả cuộc đời của nó, chính là vào lúc hắn nửa mê nửa tỉnh, nó lén lấy di động của hắn gọi cho Hề Ngọc Nhữ.

Lê Khắc, con trai của em họ Lê Thu Lâm. Xét quan hệ huyết thống, Lê Khắc là em họ của hắn. Lê Thu Lâm đối xử khá tốt với ông em họ này, ít nhất thì cũng tốt hơn nhiều so với đứa con trai là hắn, vậy nên Lê Khắc cũng được hưởng sái. Chính vì thái độ như vậy, vụ tai nạn xảy ra cả tuần rồi cũng không có ai đứng ra giải quyết đàng hoàng.

Kỳ thật, với hắn thì gãy tay cũng không mang ý nghĩa gì, bởi đây là một sự kiện khách quan, hơn nữa điều kiện y tế của Liên bang rất tốt, chỉ cần đập đủ tiền thì tay hắn có thể hoàn toàn hồi phục như cũ, cũng sẽ không để lại di chứng gì. Nhưng nó còn thành công khiến Hề Ngọc Nhữ đến ở nhà riêng của hắn, xem như cũng khá tốt. Tối thiểu thì ban đầu hắn nghĩ như vậy.

Cho đến hôm nay, Hề Ngọc Nhữ nhìn tay hắn, lộ ra vẻ mặt khó xử, giống như đang đối mặt với một vấn đề mình không cách nào giải quyết được. Bấy giờ, Lê Phụng có chút khó chịu với lỗi lầm của Lê Khắc. Nếu Lê Thu Lâm không xử lý, vậy hắn chỉ có thể tự xử lý.

Vào một buổi chiều Hề Ngọc Nhữ có tiết học, Lê Phụng vô tình biết Lê Khắc và cha gã đến tìm Lê Thu Lâm, vậy nên hắn lập tức gọi xe quay về trang viên nhà họ Lê ở vùng ngoại ô châu A.

Trang viên của họ Lê có diện tích khổng lồ, dấu vết kiến trúc trải dài từ chân núi đến đỉnh núi, tòa nhà chính là một biệt thự với hoa viên cực kỳ rộng lớn. Lê Phụng, Lê Ân, Lê Thu Lâm, Tần Khiết, cùng vài gia nhân phụ trách phục vụ sinh hoạt thường ngày đều sống ở đây, nhánh khác của họ Lê thì sống ở khu nhà khác. Hàng rào sắt khắc hoa vây quanh bên ngoài biệt thự, phủ đầy hoa đồng damask mà Tần Khiết tốn rất nhiều công sức mang từ nơi khác về.

Hồng damask có hương thơm nồng đậm, dáng hoa diễm lệ, nhưng khi bị ánh hoàng hôn đỏ thẫm phủ lên, chúng giống những vệt máu nhòe nhoẹt trên tường, ghê rợn và xấu xí. Lê Phụng nhìn mảng màu đỏ rực đó, liên tục bật tắt vòng bánh răng trên bật lửa, tiếng lạch cạch vang lên theo một quy luật.

Nhưng sự yên tĩnh trước khi bước vào biệt thự cũng không kéo dài được bao lâu. Lê Ân không biết từ lối nhỏ nào nhảy ra, giọng điệu cực kỳ khoa trương: “Lê Phụng, anh khùng hả! Anh dám đốt cái này, không sợ ba đánh chết sao?”

Ồn ào.

Thế nên Lê Phụng giơ bật lửa lên, lắc lắc trước mặt nó.

Lê Ân tái mặt, theo bản năng s.ờ s.oạng trên người mình: “Anh lấy hồi nào? Thảo nào mấy ngày nay không thấy đâu, nhất định là hôm ở bệnh viện. Tôi tốt bụng đưa anh đi bệnh viện, anh còn lén trộm đồ của tôi, đúng là hết thuốc chữa!”

Lê Phụng không đáp lời, bật lửa trong tay hắn vẫn liên tục tắt mở, ngọn lửa nóng rực không ngừng nảy lên, hun nóng lớp vỏ kim loại. Nhưng hắn không nói gì thì Lê Ân cũng không ngại tự mình lải nhải.

“Này, hỏi anh một chuyện.” Lê Ân nhích đến gần một chút, “Anh với người kia… Hề Ngọc Nhữ, làm sao biết nhau? Cái người lần trước đến bệnh viện tìm anh ấy.”

Nó tiện tay ngắt một bông hồng trên tường xuống, nhận ra mình vừa làm gì, chột dạ nhìn quanh quất một vòng, lại vội nhét hoa trở về: “Kỳ thật tôi vẫn luôn muốn làm quen với anh ta, hồi đó…”

Lê Ân còn chưa nói xong, Lê Phụng đột nhiên giơ tay ném bật lửa về phía nó. Ngọn lửa giữ không trung đã tắt, nhưng khi Lê Ân nhận lấy vẫn bị nóng đến ré lên thảm thiết. Lê Phụng phì cười, không thèm quan tâm đến thằng đần lắm lời này nữa, nhấc chân đi thẳng vào biệt thự chính của trang viên.

Khi vào trong, hắn vừa khéo thấy một hầu gái đang lau chùi gậy đánh golf của Lê Thu Lâm, liền tiện tay cầm lấy.

“Đại thiếu gia…” Hầu gái đuổi theo vài bước, bị Lê Phụng nhàn nhạt liếc qua, đành ngậm miệng.

Lê Ân đi phía sau thấp giọng trấn an: “Đừng sợ, chị không sao đâu.”

Nếu là người khác, cô hầu gái này có lẽ bị vạ lây, nhưng nếu người gây chuyện là Lê Phụng, vậy mọi tội lỗi đều sẽ đổ lên đầu hắn, chỉ một mình hắn, không cần bàn đến đúng sai. Tất cả mọi người đều biết điều này.

Hôm nay Tần Khiết cũng không có ở trang viên, Lê Thu Lâm quanh năm ru rú ở thư phòng trên lầu, vậy nên lúc này đại sảnh biệt thự trống trải và yên tĩnh.

Lê Phụng đoán hai cha con kia cũng đang ở thư phòng, nhưng hắn không có ý định lên đó. Trong một không gian kín nhỏ hẹp, một mình chọi với ba alpha cao cấp, đây là chuyện chỉ có những kẻ ngu xuẩn, hữu dũng vô mưu mới làm.

Hắn nhìn đại sảnh một lượt, cuối cùng ánh mắt đặt ở một bình hoa lớn, cao ngang tai. Đó là món đồ Lê Thu Lâm mua được từ một cuộc đấu giá mấy tháng trước, dạo gần đây rất yêu thích nó. Lê Phụng vừa tiến đến gần vừa xoay cổ tay, vung vẩy cây gậy đánh golf mạ vàng. Đến cạnh bình hoa, hắn nhắm vị trí, xác định góc độ, sau đó giơ cao gây golf lên. Giây tiếp theo, hắn không chút do dự đánh vào chiếc bình hoa tinh xảo hàng thật giá thật đó.

Một tiếng “xoảng” vang vọng, món đồ sứ mong manh tan tành dưới cú vung gậy của hắn.

“Má nó!” Lê Ân lao thẳng đến hiện trường, sợ hãi kêu lên một tiếng, đột nhiên lùi lại mấy bước, “Lê Phụng, anh chết chắc rồi, anh toi đời rồi.”

Tiếng đổ vỡ từ đại sảnh quấy nhiễu những người trong thư phòng, bọn họ lập tức ùa ra. Người đàn ông dẫn đầu mặc áo khoác dài đến gối với hai hàng khuy, bên trong là vest đen cổ rộng. Cả áo khoác lẫn áo vest đều không cài nút, vậy nên dây xích vàng của chiếc đồng hồ quả quýt nạm kim cương treo bên áo ghi-lê lộ rõ ra ngoài.

Gia chủ đương nhiệm của họ Lê – Lê Thu Lâm. Dù thời tiết đầu thu vẫn còn chưa hết nóng, lão ta vẫn luôn ăn mặc như thế.

Thời trẻ Lê Thu Lâm là công tử ăn chơi khét tiếng trong xã hội thượng lưu ở châu A, rong ruổi khắp các bữa tiệc. Nhờ vào cái mã ngoài xuất sắc, đôi mắt đa tình, cùng hương pheromone khiến người ta say đắm, thậm chí không cần dùng đến thân phận, lão vẫn dễ dàng chinh phục vô số trái tim. Hiện tại, dù đã gần 50, khí chất lẫn dung mạo của lão ta vẫn không thua kém bất kỳ ai.

Lê Thu Lâm đứng ở lan can lầu hai, từ trên cao nhìn xuống Lê Phụng, nhìn phòng khách một mảnh hỗn độn, sau đó nhíu mày, trầm giọng quát: “Lê Phụng!” Sau đó cho Lê Khắc một ánh mắt.

Lê Khắc nhận được chỉ thị, đi xuống lầu. Chỉ là đi chưa được nửa đường, Lê Phụng đã chủ động tiến lên đón đầu. Đến khi hai người chỉ còn cách nhau mấy bậc thang, gã mới chậm chạp nhận ra có gì đó không ổn, vội lui trở về. Nhưng Lê Phụng đã hai ba bước phóng đến cạnh gã, sau đó, không chút do dự mà nhấc chân đá vào bụng gã.

“Đồ khốn ——” Lê Khắc không kịp nói hết câu, tiếng gào thét đã vang vọng khắp biệt thự, thân thể đập xuống những bậc thang, phát ra âm thanh trầm đục, tiếng sau nặng nề hơn tiếng trước.

Lê Phụng thản nhiên bước xuống theo hướng lăn lốc của gã, trước khi đối phương kịp bò dậy, hắn đã dẫm lên gương mặt có vài phần giống với Lê Thu Lâm kia.

Hắn cũng không vội, đầu tiên là ngước mắt nhìn Lê Thu Lâm phía đối diện, sau đó chậm rãi lộ ra một ý cười không rõ. Tiếp theo, trước mặt mọi người, hắn lại lần nữa giơ gậy đánh golf lên.

Môi làm khẩu hình “bộp”, gậy golf vung xuống.

“AAA ——”

Lê Khắc hét lên đau đớn, tay phải co quắp, vặn vẹo giãy giụa dưới chân Lê Phụng, pheromone không khống chế được mà phát tán bừa bãi. Mùi da thuộc rẻ tiền, khó ngửi, buồn nôn, có thể khiến người ta có cảm giác say xe ngay lập tức.

Vậy nên Lê Phụng thả hương tuyết lan ra ngoài.

Cuộc chiến giữa alpha và alpha không phải lúc nào cũng dùng đến nắm đấm, pheromone cũng là một trong những vũ khí đối kháng. Thậm khí, áp chế bằng pheromone cũng kí.ch th.ích bản năng chiến đấu của alpha.

Không đến một phút, Lê Khắc đã hoàn toàn sụp đổ: “Bác! Bác ơi!”

Gã bất chấp cánh tay vặn vẹo bất thường của mình, dùng cái tay lành lặn điên cuồng cào cấu tuyến thể sau gáy.

“Bác ơi cứu, cứu cháu! Đau, đau quá…” Tuyến thể yếu ớt bị gã cào đến đổ máu, trên mặt nước mắt nước mũi tèm lem.

“Đủ rồi!” Lê Thu Lâm tức giận quát một tiếng, bước nhanh xuống cầu thang, pheromone mùi whisky tràn ra, “Lê Phụng, tao khuyên mày nên biết một vừa hai phải. Nên nhớ hiện tại tao vẫn là chủ nhân họ Lê, mày cho rằng tao thật sự sẽ không làm gì mày sao?”

Lê Phụng thu chân lại, vứt gậy đánh golf xuống đất: “Ồ, vậy ông định làm gì?”

“Gia pháp, giam cầm, cắt thẻ ngân hàng… quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy trò cũ rích, thật sự có thể làm gì đây?”

Gia tộc này là của Lê Thu Lâm, nhưng cũng không phải của một mình ông ta. Ông ta đã có tuổi, chẳng còn bao nhiêu năm, sẽ đến lúc họ Lê cần chọn ra người thừa kế. Với một con sư tử già nua, ngay cả linh cẩu cũng trở thành một mối đe dọa.

Quyền uy bị thách thức, Lê Thu Lâm hơi nheo mắt. Trong khoảnh khắc, hương whisky càng nồng hơn gấp trăm lần, bao trùm lên từng ngóc ngách của biệt thự, cơ hồ muốn dìm chết người ta trong đó. Nhưng hương tuyết lan không hề suy yếu, đón lấy men say ngập trời kia.

Hai người không ai nói gì, cứ như thế cách không đối mắt, dùng pheromone giằng co nhau. Lê Ngọc Thụ và Lê Ân không dám nhúc nhích, ngay cả tiếng rên rỉ của Lê Khắc cũng nhỏ đi một chút.

“Lê Phụng, mày quá tự tin.” Hồi lâu sau, Lê Thu Lâm ném xuống một câu như vậy, chậm rãi thu hồi pheromone của mình.

Lê Phụng cụp mắt, nhìn cái tên đang mồ hôi lạnh ròng ròng, nằm vặn vẹo trên mặt đất vì đau, lại dùng mũi chân đá đá: “Là do nó quá ngu xuẩn.”

Tự cho mình là đúng, cao ngạo tự phụ, ti tiện ích kỷ.

Là Lê Thu Lâm, Lê Ngọc Thụ, Lê Ân, cũng là Lê Phụng hắn.

Bản tính những kẻ họ Lê đều là như vậy, chẳng ai khác ai, chỉ là xem ai liều mạng hơn, ai ra tay tàn nhẫn hơn thôi. Vậy nên hắn chẳng thích ai, cũng chẳng ghét ai.

Im lặng hơn một phút, Lê Thu Lâm rốt cuộc lên tiếng: “Lê Khắc, xin lỗi anh cả đi.”

Lê Khắc mặt mày trắng bệch, hoang mang nhìn Lê Ngọc Thụ, nhưng ba gã chỉ khẽ gật đầu, không nói gì thêm.

Không còn chỗ dựa, Lê Khắc dù có không cam tâm tình nguyện đến mấy cũng chỉ có thể ôm cánh tay cắn răng cúi đầu trước Lê Phụng: “Anh cả, xin… xin lỗi, lần trước tôi làm bậy, bất cẩn đụng xe vào anh. Hy vọng anh… hy vọng anh có thể tha thứ.”

Một lời xin lỗi mạch lạc trôi chảy, dù sao thì đây cũng không phải lần đầu tiên Lê Khắc ăn đập.

Lê Phụng cười nhạo một tiếng, không nói tha thứ hay không, chỉ xoay người đi thẳng lên phòng mình, bỏ lại đại sảnh ngổn ngang hỗn độn.

Phòng của hắn nằm trên tầng áp mái của biệt thự. Lúc nhỏ hắn cảm thấy thoải mái, bởi vì được cách xa đám người ồn ào. Cho đến khi bắt đầu cao lên, hắn mới nhận ra nơi này không đủ cho hắn đứng thẳng.

Một bên mái nghiêng có cửa sổ lớn bằng kính. Từ nhỏ hắn đã quen ngồi trên thảm bên cửa sổ nhìn ra ngoài trời. Có khi có thể thấy ánh nắng chiều màu hồng phấn, có khi thấy trời đêm dày đặc ánh sao, có thể thấy tầng tầng mây đen cuồn cuộn, nhưng nhiều hơn cả, là một khoảng không trống rỗng.

Trống rỗng, cái gì cũng chẳng có.

Mười mấy năm như một, cái gì cũng không có.

Thậm chí còn không bằng bầu trời ô nhiễm, không bằng mùi cống rãnh hôi thối ở khu ổ chuột châu D. Tốt xấu gì thì sự bẩn thỉu cũng là một loại sắc thái, tanh tưởi cũng là một lại mùi hương.

Lê Phụng theo thói quen ngồi trên thảm, phát hiện lần này mình nhìn thấy ngoài cửa sổ có gì đó —— Bầu trời u ám nặng nề, mây đen dày đặc chồng chất lên nhau.

Sắp mưa rồi, hắn nghĩ.

Bình Luận (0)
Comment