Có Nơi Mưa To - Econgee

Chương 18

Khi giọt mưa đầu tiên rơi xuống, một chiếc xe dừng trước cửa biệt thự. Từ cửa sổ gác mái, Lê Phụng có thể nhìn thấy rõ ràng —— đó là chiếc xe mà Tần Khiết thích dùng. Người cần đợi đã về, hắn không còn lý do gì để ở lại, bèn đi xuống lầu.

Khi xây dựng căn biệt thự này, kiến trúc sư đã tốn không ít công sức. Ngay cạnh cầu thang là một bức tường pha lê thật lớn, được phân thành nhiều ô cửa sổ nhỏ có thể đóng mở. Không biết ai đã mở một ô cửa gần chỗ ngoặt cầu thang, gió lạnh mang theo hơi nước và mưa phùn tràn vào, lấp đầy biệt thự, thổi tung mái tóc dài ngang vai của Lê Phụng, bay loạn trên mặt hắn. Hắn theo cầu thang chậm rãi bước xuống, phát hiện mớ hỗn độn dưới đại sảnh đã được dọn dẹp sạch sẽ, không còn nhìn thấy dấu vết của cuộc tranh chấp mấy tiếng trước nữa.

Bên ngoài mây đen cuồn cuộn, bất chợt, một ánh chớp bổ ra từ tầng mây dày, khiến căn biệt thự tối tăm chợt bừng sáng. Đúng lúc đó, Tần Khiết bước vào nhà. Tiếng sấm chậm chạp đến sau, át đi tiếng kẽo kẹt của cánh cửa dày nặng khi đóng lại.

Tần Khiết thấy Lê Phụng đứng trên bậc thang, không vội mở đèn mà đứng yên tại chỗ, chờ đợi. Nhưng bà ta đợi chừng năm sáu phút vẫn không nghe thấy tiếng nói chuyện. Trong biệt thự một mảnh yên tĩnh, chỉ có thể nghe tiếng gió rít bên ngoài.

Rốt cuộc, Tần Khiết là người hết kiên nhẫn trước: “Lê Phụng, cậu muốn làm gì?”

Lê Phụng đi vào bếp, tự rót cho mình một ly nước, nhấp mấy ngụm, sau đó mới từ tốn hỏi: “Tần Khiết, dạo này bà thường xuyên về nhà. Tại sao vậy?”

Lại một tiếng sấm sét vang rền, nháy mắt biệt thự sáng như ban ngày, có thể thấy rõ sắc mặt khó coi của Tần Khiết, và bàn tay siết chặt quai túi xách.

“Cậu muốn làm gì?” Trong đại sảnh tối sầm trở lại, Tần Khiết cũng khôi phục như thường, lạnh giọng nói, “Lê Phụng, cậu theo dõi tôi à?”

“Tôi theo dõi bà sao?”

Lê Phụng hỏi ngược lại, nhưng Tần Khiết không đáp được.

Lê Thu Lâm chưa đến 50, vẫn là độ tuổi sung mãn, đáng tiếc ông ta có bệnh. Từ lúc sinh ra, bác sĩ đã phán ông ta không thể sống quá 60, mấy năm cuối đời cơ thể sẽ suy kiệt nhanh chóng, tốc độ lão hóa nhanh gấp chục lần người thường. Vậy nên, sau bữa tiệc mừng sinh nhật thứ 45 hoành tráng, gia tộc họ Lê nhìn như sóng yên biển lặng, nhưng kỳ thực sóng ngầm đã cuộn trào từ lâu. Mỗi một người ở đây đều là lũ linh cẩu lòng tham không đáy, chỉ chờ Lê Thu Lâm ngã xuống sẽ nhào lên cắn xé, tranh giành gia sản.

Vậy nên, chuyện Tần Khiết và người nhà liên hệ với nhau, có phải Lê Phụng theo dõi hay không cũng không quan trọng, quan trọng là chuyện này đã bị bại lộ. Dù mọi người đều biết lòng dạ của nhau, nhưng bà ta là người bên gối của Lê Thu Lâm, nếu vội vội vàng vàng sắp xếp chuyện này, hẳn sẽ bị chỉ trích.

Nhưng khi ý thức được điều này, Tần Khiết lại bình tĩnh hơn: “Vậy rốt cuộc là cậu muốn gì? Giữa chúng ta không cần lá mặt lá trái với nhau.”

Lê Phụng nghiêng người dựa trên cửa nhà bếp, đứng xa xa quan sát bóng dáng mơ hồ của bà ta: “Tần Khiết, con của bà là một thằng ngu, bà hẳn là biết chuyện này.”

“Giữ nó bên cạnh, hay hợp tác với tôi?”

“Ha ——” Tần Khiết không thể tin nổi mà cười một tiếng, đi đến trước sô pha ngồi xuống. “Lê đại thiếu gia, cậu ở ngay trước mặt tôi nói con tôi là thằng ngu, cậu cảm thấy tôi sẽ trả lời thế nào?”

Lê Phụng không muốn tranh luận đồ ngu có ngu hay không với một người đàn bà có bộ lọc “con trai cưng của mẹ”. Hắn đặt lại cái ly vào nhà bếp, chỉ ném xuống một câu: “Ừm, vậy bà cứ suy xét đi.”

Nói rồi, hắn xoay người đi ra khỏi biệt thự.

Biệt thự họ Lê được thiết kế tinh xảo, bài trí xa hoa, nhưng không hề khiến người ta cảm thấy thoải mái như căn nhà ở gần đại học Thủ Châu. Đây là điều Lê Phụng đúc kết ra sau nhiều ngày trải nghiệm thực tế, vô cùng chuẩn xác.

Khi Hề Ngọc Nhữ trở về, Lê Phụng không có ở nhà, anh sửng sốt một chút mới nhớ mở điện thoại ra xem tin nhắn.

Hôm nay lịch học kín mít, đều là môn bắt buộc, vậy nên anh không xem di động, nhưng lần này Lê Phụng cũng không “dội bom” tin nhắn như mọi khi, chỉ nói hắn về nhà họ Lê một chuyến, buổi tối sẽ quay lại. Vậy là Hề Ngọc Nhữ bắt đầu chuẩn bị bữa tối, trong tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn anh vừa mua hôm qua.

Lần trước lướt mạng anh thấy hướng dẫn làm khoai lang đỏ ngào đường, cảm thấy quá trình chế biến đơn giản, thành phẩm làm ra nhìn khá nghệ thuật, vậy nên muốn làm thử. Quan trọng là, món này có vị ngọt, hẳn Lê Phụng sẽ thích.

Những chuyện khác không khó, chủ yếu là quá trình thắng đường, nếu quá loãng thì không kéo sợi được, quá đặc thì sẽ rất ngọt. Nồi nóng lên rồi, anh cho đường trắng và nước vào, nước dần sôi lên, đường chậm rãi hòa tan, vị ngọt ngào lan tỏa khắp nơi, len lỏi vào khoang mũi, khiến tâm trạng người ta cũng vui vẻ hơn hẳn. Khi nước cạn bớt, anh dùng xẻng đảo đều trong chảo. Qua một lúc, đường chuyển thành màu cánh gián, quấn lên xẻng gỗ, kéo thành từng sợi mềm dính.

Thấy đã đạt yêu cầu, anh lập tức tắt bếp, nhanh chóng đổ khoai lang đã nấu chín vào chảo, đảo đều để đường phủ lên mỗi miếng khoai. Khi bày ra đĩa, anh lại cảm thấy như còn thiếu gì đó, bèn nhúng xẻng vào nước đường rồi rưới vài đường lên trên. Chẳng mấy chốc, lớp đường mỏng manh ngưng kết lại thành những sợi chỉ óng ánh, tầng tầng lớp lớp đan xen vào nhau, trông vô cùng mềm mại.

Khi Hề Ngọc Nhữ chuẩn bị bàn ăn, cửa chợt mở ra. Anh bước ra khỏi bếp vừa vặn chạm mặt Lê Phụng ở huyền quan. Không hề dừng lại, Hề Ngọc Nhữ hất cằm với Lê Phụng: “Vẫn còn nóng, mau vào ăn.”

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Lê Phụng rút ra một kết luận.

Hắn cảm thấy có lẽ kiến trúc sư của căn hộ này giỏi hơn hẳn kiến trúc sư thiết kế biệt thự nhà họ Lê, bởi vì người này đã khéo léo sử dụng ánh đèn màu vàng ấm áp trong phòng khách. Căn cứ theo cảm giác của hắn lúc này, ánh sáng ấy có thể tạo ra một loại cảm xúc tương tự như cảm giác thuộc về một nơi nào đó, khiến con người ta cảm thấy thư thái, ấm áp, hạnh phúc.

Ba từ cuối cùng, đây là lần đầu tiên trong đời Lê Phụng cảm nhận chúng rõ ràng đến thế, nên chúng rất mới mẻ, và cũng khắc sâu vào ký ức. Nói đơn giản, khung cảnh này tồn tại trong tâm trí hắn rất nhiều năm. Khoai lang đỏ ngào đường cũng thay hoành thánh, trở thành món ăn hắn thích nhất, tuy rằng số lần hắn ăn cũng không quá nhiều.

Thấy Lê Phụng mãi không có phản ứng, Hề Ngọc Nhữ chủ động đi đến, quen đường quen nẻo mà lựa miếng khoai phủ đường nhiều nhất đưa lên bên miệng Lê Phụng. Hắn cũng không do dự, há miệng nhận lấy.

Sợi đường mỏng vẫn còn vương trên môi, khiến người ta theo bản năng muốn làm gì đó để đưa chúng vào miệng. Khi đầu lưỡi ẩm ướt chạm phải đầu ngón tay của đối phương, hai người đều ngây ra.

Lê Phụng nghĩ, ngón tay Hề Ngọc Nhữ dường như vẫn còn lưu hương vị nước đường, thô ráp mà ấm áp.

Hề Ngọc Nhữ nghĩ, Lê Phụng vẫn luôn như vậy, không chút đề phòng anh, như thể luôn tin chắc rằng anh không bao giờ có tư tâm hay mục đích nào khác. Loại tín nhiệm này càng khiến Hề Ngọc Nhữ cảm thấy mình như một kẻ si tình ích kỷ và hèn mọn.

Anh nhanh chóng rút tay về: “Đi thôi, vào ăn cơm.” Rồi lại nhịn không được mà lén lút xoa nhẹ đầu ngón tay, ở nơi Lê Phụng vừa chạm vào. Ban đầu còn nhẹ nhàng, càng lúc càng dùng lực mạnh hơn.

Vết chai, đều là những vết chai sần thô ráp, hoàn toàn trái ngược với sự mềm mại của Lê Phụng.

Tối nay Lê Phụng ngoan đến bất ngờ, tự mình cầm nĩa từ tốn ăn từng miếng khoai lang đỏ ngào đường, không hề làm trò đáng thương đòi Hề Ngọc Nhữ đút ăn. Hề Ngọc Nhữ thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vô cớ dâng lên một loại cảm xúc khó diễn tả bằng lời. Khi anh vội vã nuốt xuống mấy đũa cơm nóng, phát hiện ra Lê Phụng vẫn ung dung thong thả như vậy, cảm xúc kia chợt dâng đến đỉnh điểm.

Anh ăn cơm xưa nay đều là như vậy, để tiết kiệm thời gian, bất kể nóng hay không cũng cho luôn vào miệng, như thể chẳng biết bỏng rát là gì, niêm mạc miệng sau nhiều năm đã quen với nhiệt độ này. Hề Ngọc Nhữ chưa từng để ý dáng vẻ khi ăn của mình, người xung quanh cũng chưa từng nhắc đến. Mãi đến khi lên đại học mới có người nói —— cách ăn của anh khiến người ta có cảm giác thèm ăn, cảm giác như vô cùng trân trọng thức ăn.

Anh biết lời nói của người lịch sự khi ra khỏi miệng đều đã được trau chuốt, nhưng cũng cảm thấy đối phương không có ác ý, vậy nên vẫn để mặc bản thân duy trì thói quen này. Thế nhưng thói quen từng giúp anh tiết kiệm rất nhiều thời gian ấy lúc này lại giáng cho anh một đòn đau. Rất bất ngờ, cũng rất tàn nhẫn, nhắc nhở anh về khoảng cách và sự khác biệt giữa mình và Lê Phụng.

Và rồi, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Hề Ngọc Nhữ bắt đầu nhớ đến vườn hoa ở châu D mà mình từng đi ngang qua. Thông thường, một nông dân sẽ trồng rất nhiều loại hoa, trong đó không thiếu những loại bị đẩy giá lên trời như phong lan ma, đương nhiên cũng có những loại rất bình thường như cúc sao nhái hay cúc họa mi.

Vì khác biệt về chủng loại và giá trị, chúng sẽ nhận được chế độ chăm sóc khác nhau. Nhưng có một điều chắc chắn, để bán được giá cao, lời nhiều, bất kể là phong lan ma hay là cúc họa mi đều sẽ được chăm sóc kỹ lưỡng, đảm bảo đủ ánh sáng, đất đai màu mỡ và phân bón thích hợp. Thế nhưng một khi hoa đã bán rồi, thì số phận của nó thế nào lại là một ẩn số. Tệ nhất chính là giống như hương tuyết lan của anh ngày trước, bị cắm vào bùn lầy bốc mùi đào ở gần nhà.

Lê Phụng giống như loài hoa sinh trưởng trong nhà kính chất lượng nhất, còn Hề Ngọc Nhữ là người trồng hoa kém cỏi nhất.

Tệ hơn nữa là, Lê Phụng vừa rời khỏi nhà kính, mang theo chút ngây thơ không rành thế sự. Có lẽ sự thân mật hay ỷ lại quá mức của hắn chỉ đơn thuần biểu đạt yêu thích, nhưng đối với một Hề Ngọc Nhữ tâm tư không thuần mà nói, đó là một loại tra tấn.

Nói cách khác, Hề Ngọc Nhữ không muốn làm một kẻ tiểu nhân đê tiện, vô duyên vô cớ hưởng lợi từ Lê Phụng. Chuyện này khiến anh mặc cảm tội lỗi, cảm giác như mình đang lợi dụng sự tin tưởng của Lê Phụng để thỏa mãn d.ục v.ọng của riêng mình.

Nếu trước kia anh chỉ thoáng nghĩ đến, thì lúc này Hề Ngọc Nhữ đã hạ quyết tâm —— đã đến lúc phải rời đi rồi.

Anh nhanh chóng hoàn thành bữa ăn, lau miệng xong, nói với Lê Phụng: “Dạo này tôi đang tham gia một hạng mục thực nghiệm với sư huynh, có lẽ không thể ở lại đây nữa.”

Lê Phụng đang ăn chợt khựng lại. Hắn đặt nĩa ngay ngắn ở vị trí bày bộ dao nĩa, trên mặt lại không có cảm xúc gì quá mức, chỉ bình thản hỏi: “Vậy khi nào anh mới có thể trở về?”

“Lê Phụng, có lẽ cậu hiểu sai ý tôi rồi.” Hề Ngọc Nhữ vô thức xoa nhẹ ngón tay dưới gầm bàn, xoa đến mức ngón tay nóng lên, “Đến khi tôi hoàn thành thực nghiệm, có lẽ tay cậu cũng lành rồi, vậy nên tôi không cần thiết ở đây nữa. Dù sao đây cũng là nhà cậu, tôi cứ ở đây thì không hay lắm, hơn nữa đồ đạc của tôi vẫn còn ở ký túc xá.”

Đệ tăng thêm độ tin cậy, anh cố ý nhắc đến một thứ quan trọng đối với mình, dùng giọng điệu đùa cợt nói: “Hương tuyết lan tôi để trong ký túc xá cũng không có ai chăm sóc, không biết đã phải hít bao nhiêu khói thuốc lá rồi.”

Nhưng Lê Phụng không cười, cũng không đáp lời.

Trong lòng Hề Ngọc Nhữ căng thẳng, chợt nghĩ phải chăng như vậy quá đột ngột? Phải chăng nên cho cả hai một khoảng đệm, tránh cho có vẻ quá kỳ lạ?

Vậy là, sau vài giây suy nghĩ, anh lại nói: “Đương nhiên, dù tôi không ở đây thì cũng không có gì thay đổi. Tôi chăm cậu như chăm con vậy, chắc chắn sẽ không làm một người cha thất trách.”

Nói xong anh lập tức ngậm miệng.

Má nó, nói nhảm nhí gì vậy? Giải thích thì gượng gạo, so sánh thì kỳ cục.

Giống hệt một diễn viên hài dở tệ, cố gắng chọc cười khán giả bằng những câu bông đùa nhạt nhẽo vô vị.

Nhưng tới đây Lê Phụng lại có chút nể nang, gượng cười trước mối quan hệ “cha con” đầy lúng túng này, nói: “Được.”

Lại hỏi: “Nếu không ở đây nữa, anh còn làm hoành thánh với khoai lang ngào đường cho tôi không?”

“Chắc là có.” Hề Ngọc Nhữ thất thần trả lời.

Có được lời này, Lê Phụng dường như đã hài lòng, cũng không hỏi thêm nữa, chỉ khẽ gật đầu rồi lại cầm nĩa tiếp tục ăn.

Bình Luận (0)
Comment