Có Nơi Mưa To - Econgee

Chương 19

Sáng sớm hôm sau, Hề Ngọc Nhữ thu dọn hành lý, vội vàng rời khỏi ngôi nhà. Anh đóng cửa rất nhẹ, sợ quấy rầy đến Lê Phụng đang ngủ.

Vào giây thứ 18 sau khi cửa khép lại, Lê Phụng mở cửa phòng mình, tự rót một ly nước, sau đó ngồi trên ghế nhìn chằm chằm cửa lớn đóng chặt, trong lòng âm thầm đếm thời gian theo tốc độ chuẩn, nhưng đếm đến giây thứ 3.678 rồi, cửa vẫn không được mở ra, cũng không có ai quay lại vì bỏ quên đồ đạc.

Hắn uống cạn ly nước, gọi điện thoại cho Lê Ân.

“Ơi, ai đó?” Thanh âm vẫn còn ngái ngủ.

“Lê Phụng.”

Lê Ân ở đầu dây bên kia khựng lại vài giây, sau đó lập tức tỉnh hẳn.

“Không phải tôi chặn số anh rồi sao? Sao anh gọi được? Anh muốn làm gì, anh muốn đánh tôi sao? Anh đang ở đâu? Tôi nói trước nhé, chuyện hôm đó cũng không phải tôi xúi Lê Khắc, anh đừng đổ lên đầu tôi, tôi còn tốt bụng đưa anh đến bệnh viện đấy, đừng có mà lấy oán trả ơn! Hôm qua tôi cũng không nói gì anh, thậm chí không mắng chửi anh. Với lại mấy ngày nay tôi còn phải thi đấu bóng rổ, anh đừng động tay động chân với tôi.”

Lê Phụng siết chặt ly pha lê trong tay, ngó lơ mấy lời lải nhải vô nghĩa, chỉ hỏi: “Mày nói gì với Hề Ngọc Nhữ?”

Bên kia Lê Ân sửng sốt vài giây: “Tôi nói gì là nói gì? Tôi còn không có số điện thoại của anh ta thì có thể nói cái gì? Nếu không phải nhờ anh, tôi còn chẳng biết anh ta tên gì. Đều tại anh hết, tôi vốn dĩ muốn kết bạn với anh ta, rốt cuộc lần trước lỡ lời, anh…”

Lê Ân nói đến đây đột nhiên khựng lại, sau đó, nó chuyển sang giọng điệu vô cùng vui sướng khi người gặp họa, hỏi: “Hai người cãi nhau à? Há há há, tại sao vậy? Nói tôi nghe đi, không chừng tôi giúp được anh…”

Lê Phụng cúp điện thoại.

Hắn nhìn chằm chằm cánh cửa, ném mạnh cái ly xuống sàn nhà.

Lê Phụng ghét những thay đổi trong cuộc sống, ghét tất cả mọi thứ không nằm trong tầm kiểm soát. Tốt nhất là cái gì cũng không nói, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không thay đổi, tốt nhất là cái dự án thực nghiệm chết dẫm kia thật sự tồn tại.

Hề Ngọc Nhữ không nên như vậy, không nên tự tiện nói anh phải rời đi.

Dự án thực nghiệm là thật, lo lắng cho hoa trong ký túc xá cũng là thật, nhưng chuyện quan trọng nhất là Hề Ngọc Nhữ cố ý kéo giãn khoảng cách giữa hai người, vậy nên tin nhắn cũng không còn nhiệt tình như trước, cả tiết mục kể chuyện trước giờ ngủ cũng bị anh viện lý do mà hủy bỏ.

Lê Phụng lại giống như cái gì cũng không phát giác, cực kỳ cố chấp muốn duy trì nhịp sống thường ngày giữa bọn họ. Sự giằng co mơ hồ ấy kéo dài suốt một tháng, đảo mắt một cái đã sắp sang tháng Mười một.

Châu A nằm ở cực bắc của Liên bang, khác hẳn với châu D có mùa hạ kéo dài, nơi này cứ sau mỗi trận mưa thu là lạnh hơn một chút. Những ngày mưa rả rích trước đó khiến nhiệt độ giảm xuống đến mức đủ để người ta cảm thấy rét buốt. Nhưng dẫu vậy, mỗi ngày vào 10 giờ tối, Hề Ngọc Nhữ đều sẽ nhận được điện thoại của Lê Phụng đòi đi ăn kem. Thường thì giờ đó anh không còn việc gì phải làm, vậy nên không thể tránh né.

Tối nay cũng vậy, đồng hồ vừa điểm 22:00, chuông điện thoại liền vang lên.

“Hề Ngọc Nhữ, còn nửa tiếng nữa là 10 giờ rưỡi.” Thanh âm Lê Phụng truyền đến từ đầu bên kia, có chút méo mó, không nghe ra được cảm xúc cụ thể.

Hề Ngọc Nhữ cầm xẻng nhỏ xới tơi đất cho hương tuyết lan, kiểm tra độ ẩm và nhiệt độ, đảm bảo hết thảy đều trong phạm vi thích hợp nhất mới đóng cửa kính lại. Anh trả lời Lê Phụng: “Tối nay tôi…”

“Tôi đang ở dưới ký túc xá của anh.” Lê Phụng kịp thời cắt ngang.

Hề Ngọc Nhữ khựng lại một chút, bước nhanh ra ban công thò đầu nhìn xuống. Chỉ vừa lộ ra đôi mắt, anh đã chạm phải ánh mắt của người dưới lầu nhìn lên. Đôi mắt màu xám khói phản chiếu ánh đèn đường, lóe lên ánh sáng như mảnh pha lê.

Có đôi khi anh thật sự hận cái thị lực quá tốt của mình.

Xem ra tối nay không còn cách nào khác. Anh vội rửa tay, nhưng mùi bùn đất bám trên ngón tay không dễ rửa trôi, dù lấy rất nhiều nước rửa tay, cẩn thật chà sạch từng kẽ ngón tay, mùi tanh nhẹ đó vẫn thoang thoảng như có như không. Rốt cuộc, Hề Ngọc Nhữ chỉ có thể bất lực từ bỏ, vội vàng đi xuống lầu.

Lê Phụng đứng dưới ánh đèn đường, mặc một áo khoác màu xám, cái tay bó thạch cao phơi ra trước gió lạnh, mái tóc dài xoăn nhẹ rơi lộn xộn trên cổ áo, gió thổi qua liền bay loạn khắp mặt mày. Tuy nó mang đến một vẻ đẹp hỗn loạn kỳ lạ, nhưng đồng thời cũng khiến hắn trông giống hệt một đứa trẻ bị vứt bỏ, không ai chăm sóc.

Hề Ngọc Nhữ thở dài một hơi, không nhịn được mở miệng hỏi: “Cậu có lạnh không? Không phải cậu có quản gia sao, ông ấy không chuẩn bị đồ cho cậu à? Chẳng lẽ nhà cậu tuân theo nguyên tắc thời trang phang thời tiết?”

Vừa nói anh vừa vén hết mớ tóc vướng trong cổ áo của Lê Phụng ra, dùng tay cẩn thận chải vuốt những lọn tóc rối, cuối cùng tháo dây buộc tóc đeo trên cổ tay xuống, cột hết tóc lại. Suốt quá trình này, Lê Phụng vẫn luôn ngoan ngoãn cúi đầu.

“Không lẽ không có tôi là cậu không thèm xử lý tóc tai luôn? Không sợ mất hình tượng với đám tùy tùng của cậu à?”

Lê Phụng không nói chuyện, dùng chính cánh tay bó thạch cao của mình chạm vào cơ bụng rắn chắc của Hề Ngọc Nhữ.

“Rồi rồi rồi, tôi biết cậu hiện tại là dũng sĩ một tay.” Hề Ngọc Nhữ vốn không muốn nói nhiều như vậy, nhưng anh cảm thấy dựa theo năng lực tự lập của Lê Phụng, không ai quan tâm nói không chừng chỉ vài ngày là phơi thây ngoài đường, “Trời lạnh rồi, lần sau mặc nhiều một chút, bảo quản gia chuẩn bị thêm quần áo dày cho cậu.” Nói xong, anh lại tháo khăn quàng cổ của mình xuống muốn quấn cho Lê Phụng.

Nhưng lần này Lê Phụng không phối hợp nữa, cứ liên tục ngả ra sau né tránh.

“Ôi đừng lo cho tôi, làm như tôi giống cậu. Hiện tại tôi đã mặc đồ thu rồi.” Anh dùng bàn tay áp lên mặt Lê Phụng, cho đối phương cảm nhận được độ ấm của mình, “Ngoan ngoãn nghe lời nào.”

Lê Phụng nghiêng đầu, dụi nhẹ vào tay anh, không lộn xộn nữa.

Nhưng hơi ấm ấy chẳng kéo dài lâu. Hề Ngọc Nhữ quấn khăn quàng cho hắn xong liền lùi ra, tuy khoảng cách không xa, nhưng cũng không thể xem là gần gũi.

“Đi thôi.” Hề Ngọc Nhữ dứt khoát thu lại ánh mắt đặt trên người Lê Phụng, “Sắp đóng cửa rồi.”

Sau đó, không ai nói gì nữa.

Cuối thu, tháng Mười một, 10 giờ đêm, khuôn viên đại học Thủ Châu vô cùng yên tĩnh. Tiếng bước chân của hai người vang lên rõ mồn một, gió lạnh thổi qua, cuốn theo lá vàng rơi đầy đường.

Tiệm kem cách cổng trường không xa, đúng 10 rưỡi là đóng cửa. Lần Hề Ngọc Nhữ rời khỏi quán karaoke lúc rạng sáng là một ngoại lệ, cũng là lần anh thành công thúc đẩy việc tương ngộ với Lê Phụng, thật sự may mắn.

Từ ký túc xa đến tiệm, vừa vặn mua được cây kem cuối cùng trước khi đóng cửa. Vì muốn dọn sạch tủ, cây kem cuối cùng thường đầy đặn hơn bình thường.

“Ồ, các cậu đến à?” Vì thói quen không thể lay chuyển này, nhân viên tiệm kem cũng đã quen mặt bọn họ. Hai bên không cần nói nhiều, anh ta đã quen tay cầm ốc quế bắt đầu làm việc.

Bình thường bọn họ cũng không nói gì nhiều, nhưng đêm nay nhân viên kia cởi mở hơn: “Tối nay là ngày cuối mở tiệm rồi, ngày mai các cậu đừng đến nữa.”

“Ngày mai sẽ đổi bảng hiệu, bán lẩu oden. Chỗ bọn tôi mùa hè bán một món, mùa đông bán một món, như vậy tiết kiệm chi phí hơn. Các cậu không biết đâu, tiền thuê mặt bằng gần trường mắc lắm.”

Ngón tay trong túi áo Hề Ngọc Nhữ cuộn lại, theo bản năng nhìn Lê Phụng bên cạnh. Mà đối phương cũng trùng hợp nhìn anh. Khi bốn mắt giao nhau, anh chợt hy vọng có thể nhìn thấy đối phương lộ ra một ít cảm xúc, nhưng rốt cuộc vẫn không thể nhìn ra nội tâm của Lê Phụng trong đôi mắt xám khói ấy.

Cũng phải, với Lê Phụng mà nói, chuyện này có lẽ cũng không có gì to tát. Dù sao không có kem thì cũng có hoành thánh, không có hoành thánh hắn có thể quen với một thứ khác. Trên đời này có hàng ngàn hàng vạn món ăn, có nhiều sự lựa chọn như vậy, không lý gì lại bận tâm với một món duy nhất.

Chỉ có Hề Ngọc Nhữ biết chuyện này mang ý nghĩa gì.

Mối liên kết như một bó tơ lần lượt bị cắt đứt từng sợi một. Dù giữa hai người có đến ngàn vạn sợi tơ, chung quy cũng sẽ có một ngày hết thảy đều đứt đoạn.

“Tối nay vẫn còn khá nhiều, hai cậu lại là khách quen, tôi làm thêm một phần tặng cho khách hàng thân thiết.” Nhân viên nhiệt tình nhét vào tay mỗi người một cây kem.

Hình dáng đẹp mắt, hương sữa đậm đà, thời tiết lạnh như vậy cũng sẽ giữ được lâu, xét trên mọi phương diện, đây là một cây kem hoàn hảo.

Hề Ngọc Nhữ cong khóe môi, lịch sự nói cảm ơn: “Cảm ơn anh, năm sau bọn tôi lại tới, cố gắng làm khách mở hàng cho anh.” Nụ cười của anh có chút gượng gạo.

Hai người cầm kem vừa đi vừa ăn, hướng về phía căn hộ của Lê Phụng. Kem cũng không quá to, chỉ mất vài phút Hề Ngọc Nhữ đã ăn hết sạch. Lê Phụng thấy anh ăn xong rồi, lẳng lặng nhét cây kem của hắn vào tay anh.

Hề Ngọc Nhữ tưởng trời lạnh nên hắn không muốn ăn, chẳng nghĩ nhiều mà giải quyết nốt, hoàn toàn rảnh tay. Không ngờ đang đi bình thường, Lê Phụng đột nhiên đứng lại.

“Sao vậy?” Hề Ngọc Nhữ đi mấy bước rồi mới phản ứng lại, xoay người nhìn hắn, mơ hồ cảm thấy ánh mắt Lê Phụng có vài phần khiển trách, “Mệt rồi? Hay là lạnh quá?”

Lê Phụng cứ đứng đó trong chốc lát, cuối cùng vẫn không nói gì, im lặng bước lên. Đến khi về tới dưới lầu rồi, Lê Phụng mới nói với Hề Ngọc Nhữ câu đầu tiên trong đêm nay: “Hề Ngọc Nhữ, ngày mai tôi muốn ăn hoành thánh.”

Một câu nói rất bình thường, nhưng những ngón tay mới cầm kem của Hề Ngọc Nhữ chợt nhói đau, lạnh đến mức tê buốt, anh phải dùng móng tay bấu mạnh vào da thịt.

“Hề Ngọc Nhữ.” Không nhận được hồi đáp, Lê Phụng lại gọi tên anh.

Hề Ngọc Nhữ do dự đến năm sau phút, mãi đến khi thấy Lê Phụng bước một bước về phía mình, anh mới có thể hạ quyết tâm: “Được.”

“Đợi quay về tôi sẽ gửi tên quán hoành thánh ngon nhất khu này cho cậu, chỗ này giao hàng nhanh lắm, cậu gọi không đến mười phút là có.”

Lời này vừa ra, Hề Ngọc Nhữ bỗng cảm thấy toàn bộ thế gian dường như im bặt, chỉ còn duy nhất tiếng tim đập loạn nhịp và gấp gáp của mình.

Nhất thời hoảng hốt, anh tựa hồ ngửi được mùi hương tuyết lan.

Nhưng chỉ là một thoáng lướt qua, anh nghĩ đó hẳn là ảo giác của chính mình.

Hề Ngọc Nhữ không dám nhìn Lê Phụng. Dẫu cho đối phương không nghe ra hàm ý trong lời nói của anh, trên mặt không có chút cảm xúc nào, nhưng anh vẫn không có can đảm nhìn vào gương mặt kia. Lần đầu tiên trong đời, anh muốn được làm một kẻ hèn nhát, lâm trận bỏ chạy.

“Lê Phụng.” Giọng Hề Ngọc Nhữ nghẹn lại một chút, vừa nói vừa chậm chạp lui lại, “Tôi hơi lạnh, về trước đây. Cậu cũng… nghỉ ngơi sớm đi.”

Khi sắp xoay đi, anh lại không nhịn được dặn dò thêm một câu: “Mấy ngày nay nhiệt độ xuống thấp, cậu thật sự nên mặc ấm vào.”

Nói rồi anh vội vã rời đi, chẳng khác gì bỏ trốn.

Lê Phụng đứng dưới ánh đèn. Một trận gió lạnh thổi qua, đèn đường chớp tắt vài lần như chập mạch, cuối cùng tắt hẳn.

Bình Luận (0)
Comment