Có Nơi Mưa To - Econgee

Chương 21

Anh và Lê Phụng chia tay trong không vui.

Không biết ai lan truyền tin đồn này, nhưng mấy chữ đó là do Hề Ngọc Nhữ chỉnh sửa biên tập lại, còn câu gốc là —— Đại thiếu gia họ Lê đã đá văng con chó đến từ khu ổ chuột.

Theo một nghĩa nào đó, câu này cũng đúng, bởi vì từ ngày hôm ấy, Lê Phụng không còn liên lạc với anh nữa. Không biết hắn bị những lời nó đó làm tổn thương, hay là bắt đầu cảm thấy chán rồi, nhưng với Hề Ngọc Nhữ mà nói, đây cũng xem như là một kết quả không tồi.

Có lẽ vậy…

Sau đó, tình huống giống như lần tranh chấp ở nhà ăn diễn ra nhiều hơn. Hề Ngọc Nhữ chưa bao giờ biết rằng, đằng sau vẻ ngoài hào nhoáng, Phi Quang lại chứa chấp nhiều kẻ đố kỵ vì nịnh nọt thất bại như vậy. Bọn họ xuất hiện ở khắp nơi, mang theo những ánh mắt ác ý, châm chọc, công khai vui sướng khi người gặp họa mà dò xét anh.

Nhưng đám cậu ấm cô chiêu này đều tự xưng rằng mình là người có giáo dưỡng, có rất ít người thật sự dám trực tiếp kiếm chuyện với anh như lần trong nhà ăn. Mà trùng hợp thay, Hề Ngọc Nhữ không quan tâm nhất chính là ánh mắt của người khác, vậy nên chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đến anh.

Chỉ là dần dần, nó lại làm phiền đến những người bên cạnh anh.

“Ăn cái đùi gà to này đi.” Lam An Bình gắp một cái đùi gà đặt vào khay của Hề Ngọc Nhữ, ánh mắt nhìn anh tràn ngập vẻ từ ái.

Hề Ngọc Nhữ nhìn sư huynh vài giây, cười một cái: “Hào môn toàn thư, lần này anh lại nghe được chuyện gì vậy?”

Lam An Bình ho nhẹ một tiếng, mắt nhìn hai bên, sau đó nhích lại gần anh, đè thấp giọng nói: “Có người bảo anh tránh xa cậu một chút.”

Lời này rất có ý tứ. Lúc nhỏ Hề Ngọc Nhữ từng nghe lời này từ miệng bạn bè mình, thông thường câu này đều là từ phụ huynh bọn họ mà ra, bởi vì sợ một đứa trẻ mồ côi từ bé, phải kiếm ăn khắp nơi như anh sẽ lây nhiễm những thói quen xấu, vậy nên bọn họ mới lặp đi lặp lai, căn dặn con cái mình như vậy.

Anh gặm đùi gà, nói: “Bao nhiêu tuổi rồi còn bày trò bắt nạt cô lập như con nít vậy? Có khi nào chút nữa có người đến nói em tan học sẽ biết tay không?”

Hề Ngọc Nhữ không phải là Hề Ngọc Nhữ tám tuổi, nghe mấy lời này sẽ không tự vấn bản thân hay băn khoăn dằn vặt nữa. Hơn nữa an ninh ở châu A tốt hơn châu D nhiều, mà hiện tại anh đánh nhau giỏi hơn, chịu đòn cũng tốt hơn.

“Ôi, đừng có thờ ơ với chuyện này như vậy.” Lam An Bình cau mày vỗ nhẹ bàn, “Người giàu không dễ đối phó đâu, nhiều người tính khí kiêu căng lắm.”

Hề Ngọc Nhữ có gắng khống chế vẻ mặt của mình, bày ra bộ dạng nghiêm túc một chút, hỏi: “Vậy làm sao bây giờ? Hay sư huynh tránh xa em một chút, tránh bị vạ lây.”

“Chậc, lo cho cậu đúng là vô ích.” Lam An Bình bĩu môi, “Nhưng anh sẽ không bỏ rơi cậu đâu. Không có cậu lấy ai cho anh sai vặt? Đám alpha kia chỉ giỏi trốn việc.”

Nói xong lại gắp cho Hề Ngọc Nhữ thêm ít thịt: “Ăn nhiều cho có sức. Chỉ có sư huynh là tốt nhất, nhớ kỹ đó.”

Hề Ngọc Nhữ lặng lẽ nhích khay cơm của mình ra một chút: “Nếu anh không chỉ gắp mỡ cho em thì có khi em cảm động thật rồi á.”

Vốn tưởng chủ đề này đến đây là kết thúc, nào biết mới vừa nuốt một miếng cơm, anh lại nghe Lam An Bình hỏi: “Vậy là… cậu thật sự quen biết đại thiếu gia họ Lê à?”

Tốc độ nhai nuốt chậm lại, Hề Ngọc Nhữ nhìn Lam An Bình, thấy người kia vẫn đang cụp mắt xắn bỏ phần mỡ ra khỏi thịt nạc, giống như vừa rồi chỉ là thuận miệng hỏi thôi. Anh thu hồi tầm mắt, hàm hồ đáp một tiếng: “Ừm.”

“Thế mà trước kia anh còn nhắc nhở cậu.” Thanh âm Lam An Bình như có chút thất vọng, gắp một miếng thịt mỡ ném mạnh lên bàn, nhưng không hề có sức sát thương, “Lúc người ta nói anh còn không tin, hóa ra là thật, cậu giấu kỹ thật đấy.”

Anh ta tự hậm hực, sau đó cũng tự mình nguôi ngoai: “Thôi, như bây giờ cũng tốt, chỉ là bị người ta nói vài câu thôi, cũng không mất miếng thịt nào. Đám công tử tiểu thư kia mau quên lắm, qua mấy ngày chẳng ai còn nhớ gì đâu.”

Nói xong, Lam An Bình đột nhiên kéo cánh tay Hề Ngọc Nhữ, không cho anh cắm mặt ăn cơm nữa, buộc anh phải ngẩng lên nhìn mình. Lúc này Hề Ngọc Nhữ mới phát hiện ra thái độ của Lam An Bình đã trở nên cực kỳ nghiêm túc: “Anh thật sự rất quý cậu, vậy nên anh phải nhấn mạnh thêm lần nữa, họ Lê không phải chỗ người bình thường chúng ta nên dây vào đâu. Cậu cho rằng mình có lợi, kỳ thật là bán mạng đấy.”

“Đại thiếu gia nhà đó, nhìn bề ngoài quả thật không giống người xấu, nhưng người xuất thân từ một đại gia tộc như vậy có ai đơn giản đâu? Không chừng có ngày cậu rơi vào cái hố người ta đào sẵn mà còn không biết.”

Một lời khuyên vô cùng chân thành, nếu không nghe lọt tai thì đúng là hết thuốc chữa rồi. Hề Ngọc Nhữ cười với Lam An Bình một cái, khóe mắt cong cong, lộ ra răng nanh.

Thấy không, ngay cả sư huynh quý anh như thế mà cũng cảm thấy anh đang thấy sang bắt quàng làm họ, sư huynh công nhận năng lực của anh như thế mà cũng cảm thấy anh chênh lệch với Lê Phụng một trời một vực.

Có đôi khi, thật sự không thể trách người khác nghĩ nhiều. Khoảng cách giữa người với người vốn đã tồn tại từ khi mới sinh ra, vậy nên không thể yêu cũng không phải là vì không cố gắng.

Hề Ngọc Nhữ không ngờ mình một lời thành sấm.

Chừng nửa tháng sau khi thốt ra câu nói kia, anh thật sự bị một người chặn đường sau giờ học, đã vậy còn là người quen. Viên Hòa Quang – tên thiếu gia nhà giàu từng kiếm chuyện với anh ở nhà ăn. Lúc đó anh vừa ăn xong bữa tối ở một quán ăn gần trường, cách trường khoảng mười phút đi bộ. Trên đường về phải đi qua một con hẻm nhỏ tối tăm, Hề Ngọc Nhữ bị chặn lại ở trong đó.

Có lẽ đã rút kinh nghiệm từ lần ở nhà ăn, hôm nay gã còn dẫn theo ba người nữa. Trên cổ bọn họ đeo vòng ức chế dành cho alpha, vóc người cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, đứng chắn trước mặt Hề Ngọc Nhữ.

“Gì đây? Thu phí bảo kê à?” Hai tay Hề Ngọc Nhữ đút túi áo, thản nhiên nhìn nhóm người trước mặt.

“Hề Ngọc Nhữ, năm hai ngành Kỹ thuật Di truyền Sinh học, lớp A, sống ở khu A tòa nhà số 3, phòng 405, đến từ khu ổ chuột của châu D, cha mẹ chết sớm.” Viên Hòa Quang khoanh tay, khẽ hất cằm, nhướng mày đọc vanh vách thông tin cá nhân của anh, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

Hề Ngọc Nhữ phụt cười thành tiếng: “Ờ, thì sao?”

Thân thế của anh cũng chẳng có gì là bí mật, vào văn phòng lật hồ sơ sinh viên là biết ngay. Viên Hòa Quang điệu bộ nghiêm trang như vậy khiến anh cảm thấy mình đang đóng phim thần tượng ba xu, đều là những tình tiết cũ rích.

“Mày đừng có rượu mời không uống đòi uống rượu phạt.” Viên Hòa Quang nghiến răng.

Hề Ngọc Nhữ cụp mắt, dùng mũi chân đá nhẹ mảnh gạch vỡ dưới chân: “Cần tao nhắc lại không? Mày vừa gặp mặt đã đập khay cơm của tao, có mời uống rượu bao giờ đâu?”

“Mày là cái thá gì mà dám nói chuyện với tao như vậy!?” Viên Hòa Quang cơ hồ là rít qua kẽ răng, “Động thủ đi!”

Hề Ngọc Nhữ biết có đôi khi mình nói chuyện không đàng hoàng, nhưng anh không ngờ có mấy câu chọc ghẹo thế thôi mà Viên Hòa Quang cũng không chịu nổi, lời qua tiếng lại vài câu đã bùng nổ rồi. Không chỉ nói mấy lời thoại sáo rỗng cũ mèm mà còn lệnh cho ba alpha kia ra tay.

Có lẽ Viên Hòa Quang cũng không có ý đòi mạng anh, vậy nên mấy tên gã mang đến cũng chẳng phải dân côn đồ thứ thiệt. Nhưng Hề Ngọc Nhữ thì khác, anh đã đánh nhau rất nhiều lần, vì mâu thuẫn, vì công việc, vì tranh chấp lợi ích, thắng nhiều hơn thua. Từ hồi còn nhỏ anh đã biết an ninh của châu D gần như bằng không, pháp luật chỉ là thứ để trang trí, một khi thua cuộc, anh rất có thể sẽ chết, hoặc là giống ba mẹ mình, trọng thương nằm ở bệnh viện kéo dài hơi tàn. Vậy nên Hề Ngọc Nhữ ra tay rất nặng.

Một beta đấu với ba alpha chắc chắn gặp nhiều khó khăn, không thể không ăn vài cú đấm. Nhưng một khi tìm được điểm đột phá, anh lập tức chặn một tên, đẩy hắn vào góc tường rồi bắt đầu xuống tay. Nắm đấm của Hề Ngọc Nhữ mang theo lực đạo cực lớn, mỗi cú vung lên đều nghe được tiếng xé gió sắc bén, mu bàn tay anh nổi gân xanh, khi áp sát có thể cảm nhận được nhiệt độ sôi trào của máu nóng. Anh tránh né một cú đấm, nghiêng người bắt thấy viên gạch vỡ dưới đất, dồn sức nện mạnh vào chỗ yếu hại của đối phương. Viên gạch cũ kỹ vỡ vụn khi đập lên người alpha.

Trán chảy máu, gò má bầm tím, mũi bị đánh lệch, mùi máu tanh tràn ngập trong con hẻm tối tăm chật hẹp. Pheromone trong dịch thể là nồng đậm nhất, ba alpha bị thương với mức độ khác nhau, đổ máu khi đánh nhau sinh ra sự bài xích mạnh mẽ. Bọn họ bị ảnh hưởng bởi pheromone của nhau, tình trạng tệ hơn thấy rõ. Hề Ngọc Nhữ tranh thủ thời cơ đánh gục bọn họ. Anh liếm vết máu trên môi, vung vẩy bàn tay có chút đau nhức của mình.

Viên Hòa Quang đứng cách Hề Ngọc Nhữ chừng một sải tay, lúc này đang dựa vào tường, khó chịu thở d.ốc, mặt đỏ gay, gân xanh trên trán giật liên hồi. Hề Ngọc Nhữ bước lên nửa bước, giơ tay tát một cú trời giáng, khiến gã đập mạnh vào bức tường phía sau. Mũi của Viên Hòa Quang hứng đòn, máu chảy dài xuống nhân trung, chui vào miệng. Hề Ngọc Nhữ lại bước thêm một bước nhỏ, vung thêm một cái tát vào bên mặt còn lại. Ăn trọn hai cú bạt tai, gã chỉ có thể suy yếu dựa vào tường thở d.ốc, trông như có thể ngã quỵ bất cứ lúc nào.

Anh duỗi tay nắm tóc Viên Hòa Quang, bức bách đối phương ngửa đầu nhìn mình. Gương mặt ngày thường ngông nghênh lúc này đã sưng vù, máu mũi cơ hồ đã lem nhem khắp nửa mặt.

“Có đôi khi tao thật sự không hiểu chúng mày đang nghĩ gì. Nếu thật sự bị tiền tài ăn mòn đầu óc rồi thì chuyển hết tài sản hợp pháp sang tên tao đi, để tao cũng ngu thử một lần.”

“Kiếm chuyện với tao thì có ích lợi gì?”

“Mày cũng biết tao không cha không mẹ, ngoài cái mạng quèn bò ra từ khu ổ chuột thì chẳng có gì khác, mày cảm thấy tao sẽ sợ cái gì? Tao đánh chết mày cùng lắm là một mạng đổi một mạng, mày cảm thấy tao lời hay lỗ?”

Hề Ngọc Nhữ đưa tay ấn tuyến thể của Viên Hòa Quang, cảm giác rắn chắc dưới đầu ngón tay khiến anh xác định đây là một alpha. Chẳng trách mới rồi gã đột nhiên suy yếu như vậy, hóa ra là vì bị pheromone của đồng loại ảnh hưởng.

Ngón tay đặt trên tuyến thể ấn mạnh thêm một chút, Viên Hòa Quang liền tru tréo lên.

Có một số người cả đời không học được cách thức thời. Dù yếu điểm đã bị Hề Ngọc Nhữ khống chế, đau đến không chịu nổi, Viên Hòa Quang vẫn không biết kiềm chế là gì. Mắt mày và sống mũi nhăn nhúm, gã lộ ra nụ cười méo mó: “Hề Ngọc Nhữ… mày đừng vênh váo… mày nghĩ mày có thể dựa dẫm Lê Phụng được bao lâu? Ha…”

“Đến chừng đó… xem mày còn đấu nổi với tao không…”

Lê Phụng…

Dựa dẫm bao lâu…

Lời này thoạt nghe có vẻ chẳng khác gì mấy lời mạnh miệng thông thường, nhưng Hề Ngọc Nhữ vô cớ cảm thấy bất an.

Đột nhiên, cuối con hẻm truyền đến tiếng động cơ ô tô, đèn xe chiếu sáng ngõ nhỏ tối tăm, không biết có phải viện binh của tên thiếu gia này hay không. Dọn dẹp đám người cản đường này rồi, Hề Ngọc Nhữ cũng không có ý định dây dưa. Anh nhấc chân đá văng Viên Hòa Quang, sau đó rời đi về hướng không người.

Thực tế chứng minh, con người đôi khi có thể tin tưởng vào giác quan thứ sáu của mình.

Bình Luận (0)
Comment