“Đại thiếu gia họ Lê xảy ra chuyện rồi.”
Đang ghi chép thí nghiệm giữa chừng, Lam An Bình đột nhiên nói một câu như vậy.
Trong phòng thí nghiệm yên tĩnh vài giây, sau đó Hề Ngọc Nhữ mở miệng hỏi: “Ý anh là sao?” Tay anh nắm chặt cây bút, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng rốt cuộc nét chữ vẫn xiêu xiêu vẹo vẹo.
“Cụ thể thì anh không rõ, nhưng hắn bị gia chủ nhốt lại, nghe nói bị lưu đày đến châu D một thời gian.” Khi nói những lời này, Lam An Bình cố ý quan sát sắc mặt của Hề Ngọc Nhữ. Đúng như dự đoán, anh ta nhìn thấy chút hoảng loạn từ đối phương, trong lòng không khỏi thở dài, “Cậu biết châu D là nơi nào, ở đó…”
Nói đến đây, anh ta chần chừ một chút, rồi nói tránh đi: “Hai năm trước, đại thiếu gia rùm beng xuất hiện trước mặt công chúng, thu hút rất nhiều sự chú ý, hiện tại hắn đột nhiên biến mất, hiển nhiên sẽ khiến nhiều người phỏng đoán. Nghe đâu gần đây hắn năm lần bảy lượt chọc giận gia chủ, cũng là cha mình, Lê Thu Lâm, vậy nên bị từ mặt.”
Cuối cùng, Lam An Bình tổng kết: “Tóm lại, bây giờ có rất nhiều người đang ngóng trông hắn thất bại.”
Ngắn gọn rõ ràng, có nhân có quả, suy đoán cũng hợp lý, nhưng với Hề Ngọc Nhữ, đây lại là một chuyện vô cùng hoang đường, có vị máu chó của phim truyền hình 8 giờ tối, lại còn đượm mùi thuyết âm mưu ấu trĩ của người nghèo. Anh cảm thấy từ “lưu đày” này rất buồn cười, còn ba chữ “bị từ mặt” thì thật vớ vẩn, nhưng lúc này, chuyện vớ vẩn ấy lại đang xảy ra. Hơn nữa còn dính đến châu D, quê nhà của anh.
Sau đó, anh nhớ đến cái đêm ở nhà thờ lớn Akas. Khi ấy anh cho rằng Lê Ân và Lê Phụng chỉ là thiếu gia nhà giàu của tầng lớp thượng lưu bình thường ở châu D, ai mà ngờ gia tộc của bọn họ tiếng tăm lừng lẫy khắp Liên bang.
Hai năm trước Lê Ân thong dong nhàn nhã như vậy, nên Lê Phụng có lẽ cũng chỉ đơn giản là đi du ngoạn giải sầu thôi. Lời đồn đại chẳng qua là người ngoài thêm mắm dặm muối, thực tế không hề có chuyện “bị từ mặt”.
Nhưng lỡ không phải thì sao? Lỡ đâu lời nói của Lam An Bình là thật thì sao? Trùng hợp, trong suốt khoảng thời gian này, người kia quả thật không hề liên lạc với anh.
Hai năm trước Lê Phụng xuất hiện ở khu dân nghèo, cả người thương tích, may mà có anh nhặt về. Hiện tại nếu những chuyện đó tái diễn, liệu có ai tình cờ đi ngang qua không? Nghĩ đến đây, Hề Ngọc Nhữ có chút đứng ngồi không yên.
Nói vài câu ứng phó với Lam An Bình xong, anh vội tìm một góc yên tĩnh gọi cho Lê Phụng. Nhưng tiếng chuông reo lên rồi tự động ngắt, cứ thế lặp đi lặp lại mười mấy lần, rốt cuộc vẫn không có ai bắt máy.
Cuối cùng, không còn cách nào khác, anh chỉ có thể quay lại nói với Lam An Bình, nếu có tin tức gì mới thì lập tức cho anh hay. Lam An Bình không cự tuyệt, chỉ lặng lẽ thở dài.
–
Chuyện thâm cung bí sử của gia tộc hàng đầu Liên bang hiển nhiên là một chủ đề hoàn hảo cho những cuộc trà dư tửu hậu. Tin tức Lê Phụng bị lưu đày lan truyền nhanh chóng, chỉ trong thời gian ngắn, toàn bộ Liên minh Phi Quang, thậm chí khắp toàn trường đều xôn xao nói về chuyện này.
Trong quá trình truyền từ miệng người này sang người khác, câu chuyện càng lúc càng ly kỳ hơn. Thậm chí có người nói thân thế của Lê Phụng không minh bạch, Lê Thu Lâm nuôi nấng hắn hai mươi năm mới phát hiện đứa con riêng này không phải con ruột của ông ta. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Lê Phụng từ đại thiếu gia cao quý được người người ngưỡng mộ đã biến thành con chó rơi xuống nước, bị người người giẫm đạp.
Hề Ngọc Nhữ không có tâm tư xen vào mấy cuộc bàn tán này. Lê Phụng là ai, có phải con ruột nhà họ Lê không, có cơ hội tranh quyền đoạt vị không… hết thảy những chuyện này, anh đều không quan tâm. Từ trước đến nay, anh chỉ quan tâm đến một linh hồn mang tên Lê Phụng.
Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng, bị bủa vây giữa những tin đồn, Hề Ngọc Nhữ càng lúc càng sốt ruột, càng lúc càng khó tập trung. Cho đến khi anh không thể nào chịu đựng được nữa, quyết định tìm đến Lam An Bình hỏi thăm vị trí của nhà họ Lê, Hề Ngọc Nhữ lại gặp được một vị khách bất ngờ —— Lê Ân.
Lúc đó anh vừa kết thúc một tiết học chuyên ngành. Khoa của anh nằm ở một khu hẻo lánh trong trường, rất hiếm khi có sinh viên khoa khác đi vào. Mà anh vừa ra khỏi tòa nhà giảng dạy đã phát hiện Lê Ân đang đứng dưới tàng cây.
Cánh tay phải của Lê Ân bó bột, trên trán dán một miếng băng gạc, thoạt nhìn trông chẳng giống một quý công tử của đại gia tộc mà giống một con bạc sa cơ khốn khổ.
Thấy Hề Ngọc Nhữ, Lê Ân nhảy dựng lên, vẫy tay không ngừng: “Ê ê, Hề Ngọc Nhữ, bên này! Mau qua đây!”
Hề Ngọc Nhữ biết Lê Ân không ưa Lê Phụng, vậy nên cũng không có lý do gì để ưa một kẻ thân cận với Lê Phụng. Hơn nữa anh nghĩ rằng lần trước gặp nhau ở bệnh viện, hai người đã căng thẳng đến mức gần như xé rách da mặt rồi, sao lúc này trông nó nhiệt tình như vậy?
“Chuyện gì?” Anh bước đến, cách nó không xa không gần, bày ra một nụ cười không xã giao cho lắm.
Hề Ngọc Nhữ không biết Lê Ân là thật sự không nhận ra anh không có kiên nhẫn, hay chỉ đang giả vờ. Nó vô cùng tự nhiên tám chuyện trong nhà cho anh nghe: “Anh biết không, Lê Phụng có chuyện rồi.”
Hề Ngọc Nhữ cơ hồ bị mấy chữ này chọc cười: “Tôi tưởng cậu biết tôi và anh trai cậu rất thân thiết với nhau.”
Lê Ân lập tức tỏ vẻ khiếp sợ: “Không thể nào, anh thật sự xem hắn là bạn bè á? Người như hắn mà cũng có người muốn kết bạn sao?”
“Người như hắn là như thế nào? Bị thần kinh?” Hề Ngọc Nhữ khoanh tay lui lại nửa bước, “Nếu cậu đến tìm tôi chỉ để nói chuyện này thì không cần nói nữa.”
“Ôi ôi, không phải, anh bình tĩnh!” Lê Ân gãi đầu, gương mặt xanh tím hơi nhăn lại, “Tôi có chuyện nghiêm túc muốn nói. Vừa rồi chỉ là thử anh thôi, lỡ đâu anh cũng là người đứng núi này trông núi nọ, gió chiều nào theo chiều nấy thì sao? Lỡ anh thật ra cũng không thích Lê Phụng thì sao? Tôi phải xác nhận một chút mới nói tiếp được chứ. Chuyện quan trọng mà cứ thẳng thừng nói ra chẳng phải đần lắm sao? Có vậy thôi mà anh cũng…”
“Vậy rốt cuộc là có chuyện gì?” Hề Ngọc Nhữ cắt ngang lời lải nhải dông dài của đối phương.
Lê Ân nhìn trái nhìn phải một chút, lén lút thu hẹp khoảng cách giữa hai người: “Suỵt, sụyt.” Nhưng thấy Hề Ngọc Nhữ không thèm phối hợp, nó cũng bắt đầu sốt ruột, “Anh có muốn nghe không đây? Lại gần một chút đi!”
Hề Ngọc Nhữ bất lực, đành phải nghiêng người về phía trước một chút: “Nói đi.”
“Anh có muốn gặp hắn không?” Lê Ân thấp giọng hỏi.
Tuy không nói rõ, nhưng hai người đều hiểu “hắn” ở đây là ai.
Hề Ngọc Nhữ nghiêm túc lên: “Ý cậu là sao?”
“Ý là, tôi có thể đưa anh đi gặp hắn.”
“Điều kiện là gì?” Anh không tin trên đời này có bữa cơm nào miễn phí. Hơn nữa Lê Ân là em cùng cha khác mẹ của Lê Phụng, đây rất có khả năng là “bữa tiệc cuối cùng”.
Lê Ân tròn mắt: “Điều kiện gì? Sao phải có điều kiện?”
Hề Ngọc Nhữ cười nhạo một tiếng: “Vậy ra, thực chất quan hệ giữa cậu và Lê Phụng cực tốt, thấy hắn gặp nạn trong lòng lo lắng bất an, lại đột nhiên nhớ ra còn một người như tôi, thế là vội vàng chạy đến đại học Thủ Châu ngóng chờ tôi trước giảng đường, hy vọng tôi có thể dùng kiến thức chuyên ngành của mình nghiên cứu chế tạo ra một chiến binh sinh học lợi hại, sau đó đi giải cứu người anh thân thương của cậu khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng?”
Nói xong mấy lời này, Hề Ngọc Nhữ cũng cảm thấy thật nhảm nhí. Lãng phí thời gian với Lê Ân như vậy, còn chẳng bằng chạy đi tìm Lam An Bình.
Có lẽ thái độ mất kiên nhẫn của anh đã trở nên quá rõ ràng, Lê Ân rốt cuộc cũng nhận ra sự mỉa mai trong này. Nó nhảy chồm chồm lên, chỉ trỏ vào vết thương trên mặt và cánh tay mình: “Anh tưởng tôi muốn đến đây chắc? Anh biết tôi bị thế này là do đâu không? Lê Phụng đánh! Tôi suýt nữa bị hắn đánh chết rồi anh biết không!? Từ nhỏ đến lớn tôi có động tay với hắn được mấy lần đâu, chủ yếu chỉ có chửi thôi, chửi mắng thì hắn sẽ sứt mẻ miếng thịt nào à? Lại nói, kỳ thật tôi cũng không chửi, tôi chỉ trần thuật sự thật khách quan thôi, hắn chẳng phải là một thằng con hoang không biết ba mình là ai sao? Chờ đến khi kế thừa nhà họ Lê, tôi sẽ lập tức đá hắn ra khỏi nhà!”
Chút kiên nhẫn cuối cùng của Hề Ngọc Nhữ đã cạn kiệt, anh xoay người rời đi.
“Này này này, anh đừng đi chứ!” Lê Ân lanh tay lẹ mắt kéo lại, “Thật ra mẹ tôi bảo tôi đến. Mẹ nói Lê Phụng bị giam sắp phát điên rồi, bảo tôi tìm người đến trấn an hắn một chút.”
“Mẹ cậu?” Bước chân Hề Ngọc Nhữ khựng lại, “Mẹ cậu sao lại biết tôi?”
Chẳng lẽ hai mẹ con này âm thầm theo dõi Lê Phụng? Dám lắm.
“Không phải, mẹ tôi không biết anh, nhưng tôi biết.” Nó nháy nháy mắt với Hề Ngọc Nhữ, nhưng không hề được đáp lại, “Người như Lê Phụng, ngoài anh ra, tôi không nghĩ ra có ai khác muốn làm bạn với hắn.”
Lời này có lẽ là thật, nhưng chẳng êm tai chút nào, Hề Ngọc Nhữ cũng không muốn nghe.
“Bên cạnh cậu ấy có rất nhiều người.” Anh nói.
Lê Ân bĩu môi, một bên mày nhướng cao: “Nhiều người? Xì, chẳng qua vì nhà tôi giàu thôi. Nói thật nhé, trước đây tham gia mấy sự kiện quan trọng, bọn họ đều vây lấy tôi, chẳng qua hiện tại tôi không có ở đây thôi. Chờ sang năm tôi cũng vào đại học Thủ Châu, chả có ai quan tâm Lê Phụng nữa đâu, tất cả bọn họ sẽ vây quanh tôi.”
Nói tới đây, nó giống như chợt nghĩ đến chuyện gì, lại bắt đầu gân cổ lên tru tréo: “Vốn dĩ năm nay tôi đã đến đây rồi, đều là tại Lê Phụng! Lúc đó chẳng qua tôi bất cẩn làm hỏng cửa sổ của hắn thôi, sau đó còn bồi thường, vậy mà hắn vẫn đánh tôi, làm tôi phải tạm nghỉ học một năm!”
Lúc này Hề Ngọc Nhữ thật sự không còn tâm tình nghe mấy chuyện vặt vãnh này nữa. Bất luận Lê Ân có kể khổ thế nào, trong mắt anh, hết thảy đều là bằng chứng chứng tỏ Lê Phụng bị tổn thương. Vậy nên anh ngắt lời Lê Ân: “Cậu muốn thế nào?”
Cuối cùng, Hề Ngọc Nhữ được đưa đến trang viên nhà họ Lê ở vùng ngoại ô châu A.
——————————
Tác giả có lời muốn nói:
Viết đến đoạn Lê Ân, tôi lại có cảm giác như có ai đó đang nói chuyện trong đầu mình.