Có Nơi Mưa To - Econgee

Chương 23

Đây là lần đầu tiên Hề Ngọc Nhữ bước vào một nơi như thế này.

Trước đây, tưởng tượng của anh về giới thượng lưu chỉ dừng lại ở biệt thự riêng, siêu xe đưa đón, có người giúp việc. Nhưng đến giờ anh mới nhận ra trí tưởng tượng của mình vẫn còn rất hạn chế. Anh không hề che giấu ánh mắt nhìn ngó, ngắm nghía mọi thứ trong khắp trang viên, cho đến khi Lê Ân dẫn vào một căn biệt thự.

Vừa vào cửa, thứ đầu tiên hấp dẫn ánh mắt Hề Ngọc Nhữ là một tấm kính khổng lồ được chia thành vô số ô cửa nhỏ, rèm cửa dày nặng rủ từ trần nhà xuống sàn, đang được vén gọn qua hai bên cửa sổ. Ánh nắng bên ngoài tràn vào trong nhà, không gặp chút trở ngại nào. Tầm nhìn rộng rãi ngời sáng, tựa hồ sự sống nơi đây không vướng chút khói bụi ưu phiền nào. Nhưng trong căn biệt thự tĩnh lặng như chết, khiến nó không có đủ sự ấm áp nên có.

Lại đi thêm vài bước, Hề Ngọc Nhữ nhìn thấy có một người đang ngồi trên ghế sô pha, một người phụ nữ. Dung mạo lẫn khí chất của bà ta vô cùng ôn hòa, trên mặt không có lấy một nếp nhăn, mái tóc được chải chuốt cẩn thận, trang phục hoàn toàn phẳng phiu. Chỉ nhìn bề ngoài, khó mà xác định được đây là ai trong căn nhà này, nhưng nếu quan sát kỹ, có thể nhận ra đường nét gương mặt bà ta rất giống Lê Ân.

Khi còn cách vài mét, Lê Ân gọi to một tiếng: “Mẹ ơi, con dẫn người về rồi đây.”

Hề Ngọc Nhữ lập tức hiểu ra, đây là mẹ của Lê Ân, phu nhân hiện tại của nhà họ Lê —— Tần Khiết.

“Chào phu nhân.” Anh đứng cách chừng hai mét, gật đầu chào hỏi.

“Chào cháu, Tiểu Hề, cô gọi cháu như vậy được không?” Tần Khiết cười khẽ, rất ra dáng một vị phu nhân ôn hòa. “Ngồi đi, trong nhà không có nhiều quy củ vậy đâu.” Sau đó lại nhìn đến Lê Ân, “Tiểu Ân, mau lấy cho bạn của Lê Phụng một ly nước ấm.”

Bạn của Lê Phụng.

Hề Ngọc Nhữ âm thầm nhấm nháp mấy chữ này, cảm thấy rất thú vị.

Anh vừa ngồi xuống, Tần Khiết đã nói: “Nghe Tiểu Ân nói, cháu có quan hệ rất tốt với Lê Phụng.”

Hề Ngọc Nhữ cũng cười theo: “Nhị thiếu gia thật hiểu anh trai mình.”

Tần Khiết im lặng nhìn anh vài giây, vẻ mặt không rõ cảm xúc, sau đó mới nói tiếp: “Phải, hai đứa lớn lên cùng nhau, hơn nữa đều là con trai cô.” Nói rồi, bà ta vuốt nhẹ một nếp gấp trên vạt áo, “Nghe nói gần đây ở trường có vài lời đồn đãi về Tiểu Phụng, cô rất lo lắng, vậy nên mới bảo Tiểu Ân mời cháu đến đây làm khách, hy vọng cháu có thể kể cho cô nghe một chút.”

Hề Ngọc Nhữ bỗng nhiên hoài niệm khoảng thời gian còn ở châu D, nơi anh luôn muốn thoát đi. Ít nhất ở đó có chuyện gì cũng nói thẳng, không loanh quanh lòng vòng mệt mỏi thế này. Có điều, đã bước vào trò chơi của giới thượng lưu thì phải tuân theo quy tắc bọn họ đặt ra. Hề Ngọc Nhữ không để tâm đến ánh mắt người khác, nhưng cũng không muốn trở thành một kẻ dị biệt đến mức bị đá văng ra khỏi nơi này.

“Đúng vậy, gần đây có rất nhiều người bàn tán.” Nụ cười treo trên miệng Hề Ngọc Nhữ càng thêm thoải mái, đôi mắt cong cong, “Bọn họ nói nhà họ Lê anh em bất hòa, gia tộc lục đục, Lê Phụng bị ai đó hãm hại nên phải chịu hình phạt bất công.”

“Nhưng những chuyện bọn họ nói, cháu cũng không hiểu lắm. Lê phu nhân cũng biết đấy, cháu đến từ khu ổ chuột ở châu D.”

Lúc này Lê Ân đã bưng nước tới, nhưng không phải nước ấm mà Tần Khiết căn dặn, mà là nước có ga còn đang sủi bọt. Nó một ly, Hề Ngọc Nhữ một ly. Hề Ngọc Nhữ cũng không từ chối, cầm ly nước uống một ngụm, để bọt khí nổ li ti trong khoang miệng, tạo ra một cảm giác đau rát nhưng dễ chịu.

“Nhưng cháu cảm thấy mọi chuyện không giống như bọn họ nói, dù sao thì nhị thiếu gia vì lo lắng cho anh trai nên mới chạy đến tận giảng đường của cháu, còn nói sợ tình trạng của Lê Phụng không tốt, muốn nhờ bạn thân đến an ủi cậu ta một chút.”

Lê Ân ợ một tiếng thật dài, nghe xong câu này lập tức phản bác: “Lo lắng? Ai thèm lo…”

“Lê Ân!” Tần Khiết gắt một tiếng, thanh âm không lớn nhưng rất có uy, kịp thời chặn họng Lê Ân, “Sao con lại rót cho khách loại nước đường hóa học rẻ tiền này? Thật không biết phép tắc.”

“Con…” Lê Ân theo bản năng muốn phản bác, lại bị Tần Khiết liếc nhìn một cái, bĩu môi ngoan ngoãn rúc vào một góc, ôm ly nước ngọt uống tiếp.

Tần Khiết hắng giọng một chút, tiếp tục câu chuyện: “Phải, mọi chuyện đúng như Lê Ân nói.”

“Cha của Tiểu Phụng tương đối nghiêm khắc, gần đây nó phạm chút lỗi lầm, vậy nên… Đương nhiên, cha dạy dỗ con cái cũng không phải chuyện gì to tát, hơn nữa cha con với nhau nào có thâm cừu đại hận, chờ đến khi cha nó nguôi giận, mọi chuyện sẽ lại như trước thôi. Nhưng hiện tại không rõ Tiểu Phụng làm sao, trạng thái rất tệ, không chịu giao tiếp với mọi người.”

“Cháu biết đấy, người làm cha mẹ sao có thể đành lòng nhìn con mình chịu khổ? Cô nghe Tiểu Ân nói cháu thân thiết với Tiểu Phụng, vậy nên mới nói nó lập tức mời cháu đến đây, hy vọng cháu có thể giúp khuyên nhủ Tiểu Phụng một chút.”

“Vừa khéo, cha nó mấy ngày nay có việc phải xử lý, không ở châu A, mọi chuyện trong nhà là do cô quyết định.” Nói rồi, Tần Khiết lấy trong túi ra một chiếc thẻ ra vào bằng hợp kim, nhẹ nhàng đặt lên bàn trà, “Cô không phải mẹ ruột của Tiểu Phụng, nhưng quan hệ còn hơn cả ruột thịt. Mấy ngày trước, tay nó phải bó bột còn làm nũng với cô đây.”

“Thằng bé có hơi kiêu ngạo, mấy chuyện như vậy hẳn không kể cháu nghe, nhưng đợi qua chuyện này cháu cứ hỏi nó. Với quan hệ của hai đứa, hẳn sẽ biết được đôi chút.”

“Nói tóm lại, cháu có thể tin cô.” Tần Khiết nói rồi, đầu ngón tay đặt lên chiếc thẻ, nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt Hề Ngọc Nhữ.

Hề Ngọc Nhữ nhìn chiếc thẻ trên bàn trà, trong đầu lóe lên rất nhiều suy nghĩ. Tần Khiết dông dài vòng vo, nghe đến phát mệt, nhưng cũng tiết lộ vài điểm quan trọng.

Thứ nhất, Lê Phụng quả thật có mâu thuẫn với Lê Thu Lâm, nhưng chuyện này không nghiêm trọng lắm, không đến mức bị từ mặt như lời đồn.

Thứ hai, tình trạng hiện tại của Lê Phụng không ổn, bọn họ cũng bó tay không thể làm gì.

Thứ ba, Lê Thu Lâm không có ở đây, bọn họ có thể làm càn một chút.

Thứ tư, Lê Phụng và Tần Khiết không đến nỗi như nước với lửa, bọn họ cũng có lúc hợp tác với nhau.

Nhưng anh không hiểu mấy người nhà này, cũng không biết lời nói của Tần Khiết có thể tin được bao nhiêu. So với bà ta, Lê Ân lắm mồm thậm chí còn trông giống một thằng ngốc thật thà.

Có lẽ thấy anh im lặng quá lâu, Tần Khiết chợt mở miệng: “Tiểu Hề, cháu biết cô đã vào nhà họ Lê bao nhiêu năm rồi không?”

Hề Ngọc Nhữ ngẩng đầu nhìn Tần Khiết. Bà ta đã thu tay về, tựa lưng vào sô pha với dáng vẻ nhàn nhã, đôi hoa tai ngọc trai lớn trên vành tai phản chiếu ánh sáng, tạo thành một đường cong mượt mà trên gò má.

“Hai mươi ba năm.” Tần Khiết khẽ nâng ngón tay mình lên, thưởng thức bộ móng được cắt tỉa cẩn thận của mình, “Khi cô đến đây, Lê Phụng còn chưa ra đời.”

“Nó có mặt trên đời là vì thời trẻ cô không đủ năng lực, không đủ thủ đoạn, cô chấp nhận thua. Nhưng kỳ thực, sau khi sinh ra Lê Ân, nhà họ Lê có Lê Phụng hay không đều không quan trọng, vậy nên…”

Nói một nửa, giữ một nửa. Nửa giữ lại đó là để giữ thể diện cho đôi bên.

Hề Ngọc Nhữ cũng trầm tư chốc lát, cảm thấy lời của Tần Khiết không phải không có lý. Nếu thật sự muốn gây bất lợi cho Lê Phụng, bà ta có vô số cách. Không nói lúc nhỏ, chỉ riêng hiện tại, Lê Thu Lâm không có ở đây, Tần Khiết nắm quyền, bà ta hoàn toàn có thể nhân cơ hội này làm gì đó Lê Phụng, hà tất mất công gọi anh tới làm gì.

“Những chuyện phu nhân nói, cháu không hiểu lắm, nhưng cháu thật sự lo lắng cho Lê Phụng.” Anh cười một cái, cầm lấy tấm thẻ ra vào kia, sau đó nhìn Lê Ân còn đang nhâm nhi ly nước ngọt của nó, “Có thể phiền nhị thiếu gia dẫn đường không?”

“Được chứ.” Tần Khiết thoải mái nói.

“Vậy, chờ cháu đi vệ sinh trước.” Nói rồi anh đứng lên.

Tần Khiết cũng không ngăn cản, gọi một hầu gái dẫn đường cho anh.

Cửa nhà vệ sinh vừa đóng lại, Hề Ngọc Nhữ lấy điện thoại ra, gửi định vị nơi này cho Lam An Bình, cũng nói với đối phương nếu trong vòng một ngày anh không liên hệ, trong vòng ba ngày không quay về trường học, thì nhờ anh ta tìm cách ứng cứu khẩn cấp. Làm xong, Hề Ngọc Nhữ vẫn chưa yên tâm, bèn soạn thêm vài tin nhắn cầu cứu hẹn giờ gửi đến cho vài người bạn thân thiết. Đối mặt với gia đình này, anh không thể không đề phòng.

Sau khi Hề Ngọc Nhữ rời đi, phòng khách biệt thự lại chìm vào tĩnh lặng, cho đến khi Lê Ân lại ợ một cái thật dài, sự yên tĩnh đó mới bị rạn nứt.

“Lê Phụng nói không sai, con đúng là ngu xuẩn.” Tần Khiết ngước mắt, giận dữ trừng Lê Ân một cái.

Nhưng đến khi thấy Lê Ân ngơ ngác trợn tròn mắt, bà ta chỉ có thể bất lực thở dài một hơi: “Thôi ngu thì cứ ngu đi, dù sao thì mẹ cũng còn sống đây.”

Lê Phụng bị đưa đến châu D —— đây là một lời đồn sai sự thật. Thực tế, hắn bị nhốt trong hầm ngục của trang viên nhà họ Lê.

Lê Ân dẫn Hề Ngọc Nhữ đi vào một lối đi bí mật dẫn xuống lòng đất, quẹo qua rất nhiều khúc ngoặt. Dù Hề Ngọc Nhữ tự nhận mình có trí nhớ tốt, anh cũng bị xoay đến đầu váng mắt hoa. Càng đi sâu vào trong, không khí càng tối tăm lạnh lẽo, tiếng bước chân trong đường hầm tạo thành những âm thanh vang vọng xa xăm. Đi chừng nửa tiếng, bọn họ mới đến nơi.

“Ừm, ở trong kia.” Lê Ân hất cằm chỉ vào một trong những phòng giam trước mặt, nhất quyết không chịu bước thêm một bước, ngay cả tiếng nói chuyện cũng đè thấp, “Tay tôi còn đau, không muốn gặp hắn. Trên cửa có một ô cửa sổ nhỏ, anh tự đến xem đi. Tôi mà lừa anh thì tôi là chó.”

Hề Ngọc Nhữ nhìn nó vài lần, sau đó nhấc chân từ từ bước tới.

Trên cánh cửa hợp kim quả thật có một ô cửa sổ nhỏ cỡ bàn tay, qua đó anh có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng bên trong. Không gian trong phòng giam chật hẹp, chỉ đủ đặt một chiếc giường đơn, nhìn kết cấu có vẻ còn có một nhà vệ sinh nhỏ, ngoài ra không còn gì khác. Trên bức tường đối diện, gần trần nhà có một ô cửa sổ nhỏ, nhưng kính màu đã che lấp bầu trời bên ngoài. Dưới cửa sổ chừng một tấc có treo một bức tượng Đức Mẹ cỡ nhỏ, trông giống phiên bản thu nhỏ của bức tượng ở chính điện nhà thờ lớn Akas.

Lê Phụng ngồi trên giường, quay lưng về phía cửa. Mái tóc dài xoăn nhẹ rũ xuống cổ, thân thể hơi cúi về trước, có thể thấy rõ đốt xương sống nhô lên sau cổ.

Giống một bức tượng mục nát đã lẳng lặng chờ đợi qua bao năm tháng.

Trái tim Hề Ngọc Nhữ nhói lên dữ dội, nhất thời không thở nổi.

Bình Luận (0)
Comment