Có Nơi Mưa To - Econgee

Chương 27

Khi tin nhắn hẹn giờ của Hề Ngọc Nhữ sắp đến lúc tự gửi đi, anh và Lê Phụng được thả ra ngoài.

Cánh cửa phòng giam tự động mở ra, hành lang ngầm lạnh lẽo trống rỗng, không một bóng người. Bước chân vang vọng trong không gian rộng lớn, nhưng tâm trạng của Hề Ngọc Nhữ đã không còn tệ như lúc đến đây. Anh vẫn chưa hiểu được cách sinh hoạt của danh gia vọng tộc, vậy nên không định sính anh hùng tự mình giải quyết hết thảy, mà nói rõ ngọn nguồn cho Lê Phụng nghe.

Lê Phụng nghe xong cũng không có vẻ ngạc nhiên, chỉ nói: “Em biết rồi.”

Hề Ngọc Nhữ mơ hồ cảm thấy Lê Phụng không muốn anh nhúng tay vào chuyện này, có lẽ hắn sợ anh bị kéo sâu vào vũng nước đục này, hoặc chưa muốn bộc lộ hết góc tối của gia đình mình cho anh thấy, nhưng dù là gì đi nữa thì anh cũng tôn trọng ý muốn của Lê Phụng, áp xuống những cảm xúc dư thừa. Anh tin rằng, với tư cách là người bị hại, Lê Phụng sẽ có cách giải quyết chuyện này thỏa đáng.

Suốt quãng đường từ hầm ngục lên đến mặt đất, không có ai ngăn cản bọn họ, không biết là do quyền lực của Tần Khiết ở trong nhà thật sự lớn như vậy, hay là Lê Thu Lâm quyết định “đặc xá” cho Lê Phụng. Khi đến trước căn biệt thự chính, Lê Phụng dừng bước, hỏi Hề Ngọc Nhữ có muốn cùng hắn vào trong không.

“Tôi không vào đâu.” Hề Ngọc Nhữ đoán Lê Phụng muốn tìm Tần Khiết tính sổ, vậy nên anh lắc đầu, “Tôi không muốn thấy bọn họ, sợ sẽ không kiềm chế được. Châu A không giống châu D, đánh người ở đây sẽ bị mời đi uống trà.”

Lê Phụng cũng không ép buộc, một mình đi vào trong.

Hề Ngọc Nhữ xoay người, ánh mắt chạm phải một mảng sắc hồng. Đến lúc này anh mới chậm chạp phát hiện ra bên ngoài biệt thự này có một bức tường hoa hồng. Khi tới đây không có tâm trạng, anh không hề chú ý đến khung cảnh đẹp đẽ này.

Lúc còn ở châu D, anh từng làm việc ở chợ hoa một thời gian dài, nhớ được nhiều chủng loại và đặc tính các loài hoa. Dựa vào cánh hoa, màu sắc cùng mùi hương, nếu anh không nhầm, đây hẳn là giống hồng damask kiêu sa nhất.

Loài hoa này mỗi năm chỉ nở một lần, thời gian ra hoa kéo dài từ 18 đến 25 ngày. Theo lý mà nói, hiện giờ đã là đầu đông, nên héo tàn từ lâu rồi mới phải. Không rõ nhà họ Lê đã dùng cách gì để kéo dài thời gian nở hoa.

Có tiền mua tiên cũng được.

Không, có lẽ cũng không phải có tiền là mua được hết thảy.

Giữa buổi hoàng hôn, ánh tà dương ấm áp nhuộm vàng mặt đất, cánh hoa hồng như bị phủ lên một sắc đỏ đặc sệt tựa máu. Hề Ngọc Nhữ hít một hơi, cảm nhận được hương thơm thoang thoảng, chợt thấy cả người nhẹ bẫng, thể xác và tinh thần đều thoải mái. Trong một thoáng, anh chợt có rất nhiều tưởng tượng và kỳ vọng vào tương lai.

Ở thời khắc cực kỳ bình thường này, Hề Ngọc Nhữ như bừng tỉnh, nhận ra trong một mối quan hệ tình cảm, thứ khiến người ta do dự không phải là những khó khăn trước mắt hay trong tương lai, cũng không phải số dư trong tài khoản, mà là tình cảm giữa hai người có đủ sâu đậm không. Nếu thật sự tâm ý tương thông, vậy hết thảy chông gai phía trước đều không phải là vấn đề.

Hoàn cảnh gia đình phức tạp, những mối quan hệ rộng lớn, những mưu mô quỷ kế lừa gạt lẫn nhau… kỳ thật cũng không phải trở ngại, mọi thứ đều có cách giải quyết. Thiếu thốn ở hiện tại, túng quẫn trong quá khứ, hoàn cảnh bấp bênh… đều không phải là vấn đề, mọi thứ đều có thể thay đổi. Miễn là bọn họ cần nhau, miễn là bọn họ yêu nhau.

Thình thịch —— Thình thịch —— Thình thịch ——

Trái tim anh vững vàng đập từng nhịp, chưa bao giờ kiên định như lúc này, chưa lúc nào tự tin như hiện tại. 

Chừng nửa tiếng sau, khi thái dương lặn xuống đường chân trời, cả thế gian chìm vào màn đêm, Lê Phụng bước ra khỏi biệt thự. Trên người hắn mang theo khí lạnh, đôi mắt màu xám khói khép hờ, như muốn chặn lại ánh sáng len lỏi chiếu vào. Hắn trông như một kẻ lãng du bên ngoài thế giới, ánh đèn vàng ấm áp trước cửa cũng không thể nào chạm vào.

Hề Ngọc Nhữ dứt khoát bước lên vài bước, đưa tay về phía người đang đứng trong bóng tối: “Nói xong rồi à? Bọn họ không gây khó dễ gì chứ?”

“Ừm.” Lê Phụng khựng lại một chút, sau đó mới đưa tay đặt lên tay Hề Ngọc Nhữ.

Lòng bàn tay giao nhau, cái lạnh cũng rút đi.

“Vậy chúng ta về nhà thôi.” Anh nói

Theo yêu cầu của Lê Phụng, việc đầu tiên Hề Ngọc Nhữ làm sau khi trở lại đại học Thủ Châu là dọn hết đồ đạc trong ký túc xá đến căn hộ bên ngoài trường. Đồ đạc của anh cũng không nhiều lắm, không tốn bao nhiêu thời gian đã thu dọn xong rồi.

Trước khi đi, anh bị mấy người bạn cùng phòng quấn lấy hỏi han một phen: “Sao đột nhiên dọn ra ngoài?” “Có báo với giám thị chưa?” “Ở một mình hay ở với ai?” Hầu hết đều dễ trả lời, quản lý ở ký túc xá đại học không quá nghiêm ngặt, chỉ cần thông báo là được. Chỉ có câu hỏi cuối cùng…

Hề Ngọc Nhữ ngập ngừng mấy phen, hiếm khi có vẻ ngượng nghịu như vậy, cuối cùng vẫn ấp úng đáp: “Ừm… thì… bạn trai tôi.”

Nói xong câu này, ngón chân anh suýt thì moi thủng cả mũi giày. Hai chữ “bạn trai” nóng bỏng miệng, hàm hồ phun ra, ngay cả anh cũng không nghe rõ mình nói gì. Không biết tại sao nói thành lời lại có cảm giác kỳ lạ như thế này, dù anh chẳng nói gì sai cả.

Đám bạn cùng phòng nhạy bén bắt được chữ này lại bắt đầu nhao nhao lên, bám theo anh hỏi đông hỏi tây. Hề Ngọc Nhữ sợ Lê Phụng chờ lâu mất kiên nhẫn, chỉ ậm ờ qua loa vài câu rồi vội lao xuống lầu, trong lòng lại dâng lên một cảm giác lạ lẫm mà phấn khích, khiến anh thoáng hoang mang, cảm thấy không chân thật.

Cứ như vậy… mà ở bên cạnh Lê Phụng sao?

Hai năm trước, lần đầu tiên gặp nhau ở nhà thờ lớn Akas, Hề Ngọc Nhữ chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày hôm nay.

Lê Phụng ở bên dưới tòa nhà chờ anh, theo thói quen đứng dưới ánh đèn đường. Trước khi lên lầu, Hề Ngọc Nhữ đã giúp hắn chải vuốt lại mái tóc, vậy nên không rối tung trong gió như những lần trước nữa, trông vơi bớt cảm giác cô đơn.

Rốt cuộc, trông không còn giống một đứa trẻ bị bỏ rơi nữa.

“Dọn xong rồi, chúng ta đi thôi.”

Lê Phụng vươn tay muốn cầm lấy hành lý, Hề Ngọc Nhữ lại tránh đi: “Không nhiều đồ lắm, tôi xách được. Thương gân động cốt một trăm ngày, tay cậu vẫn phải cẩn thận.”

Anh cảm thấy lý do của mình rất có sức thuyết phục, nhưng tay Lê Phụng vẫn cố chấp treo giữa không trung, lặng lẽ kháng nghị quyết định của anh. Hề Ngọc Nhữ không còn cách nào khác, đành giao chậu hương tuyết lan ôm trong tay cho Lê Phụng.

Xa cách hơn một năm, hai cây hương tuyết lan lại lần nữa chạm mặt.

Hề Ngọc Nhữ rất biết cách chăm lo cho cuộc sống thường ngày, nhưng khi ở một mình anh cũng khá xuề xòa. Khoảng thời gian xa cách Lê Phụng, chút ít chu đáo và dịu dàng của anh đều dành cho chậu hoa này.

Tiền kiếm được rốt cuộc không còn phải dùng để trả nợ nữa, Hề Ngọc Nhữ dần dần nâng cấp điều kiện sống cho hương tuyết lan: thay loại hộp ổn định nhiệt độ và độ ẩm tốt nhất ở châu A; đặt mua loại đất giàu dinh dưỡng nhất; sắp xếp thời gian bón phân, tưới nước, xới đất một cách khoa học… Thứ duy nhất bất biến chính là cái chậu gốm màu xám khói mang theo từ châu D. Không có cái chậu nào hợp ý anh hơn nó, màu xám khói đó rất đặc biệt, giống với màu mắt của Lê Phụng.

“Hề Ngọc Nhữ, anh thích nó lắm sao?” Lê Phụng cong ngón tay gõ lên chậu hoa, vẻ mặt hờ hững đến mức có thể nói là nhạt nhẽo.

Câu trả lời đương nhiên là có. Nếu không thích, ai lại bỏ công sức chăm sóc đến mức này? Chỉ là, nếu khẳng định như thế trước mặt Lê Phụng thì sẽ rất kỳ cục, giống như khi anh nói ra hai chữ “bạn trai” với đám bạn cùng phòng vậy.

Đối với người khác, có lẽ nó là một chậu hoa vô cùng bình thường, nhưng nếu Lê Phụng cũng có mặt ở đây, nó lại mang theo ý nghĩa đặc biệt. Nó đến từ một đoạn ký ức riêng tư giữa anh và Lê Phụng, không có bất kỳ ai khác biết được. Mà chỉ mấy ngày trước, tình cảm của anh cũng là một cảm xúc riêng tư, không có ai khác phát hiện.

Hề Ngọc Nhữ thường thể hiện bằng hành động hơn là lời nói, anh không giỏi nói lời yêu, chỉ biết dùng hành động để chứng tỏ tình cảm của mình. Vậy nên, khi Lê Phụng hỏi như vậy, câu trả lời của anh cũng có chút vòng vo: “Đây là chậu hoa duy nhất tôi trồng, còn là thứ tôi tự tay nhặt về. Có thời điểm xương rồng hot lắm, nhưng tôi cũng không trồng thử.”

Lê Phụng không nặng không nhẹ búng lá hương tuyết lan một cái, không nói gì nữa.

Căn hộ kia đã chừng một tháng không có ai ở, tích một lớp bụi dày khiến người ta ngộp thở, nhưng so với ở châu D vẫn tốt hơn nhiều. Ở đây dù không ai dọn dẹp cũng không đến mức ẩm thấp, mốc meo hư hỏng.

Vừa vào cửa, Lê Phụng liền tự tung tự tác làm theo ý mình, lặng lẽ xách va li Hề Ngọc Nhữ vừa đặt xuống lên, lén lút một cách quang minh chính đại. Hề Ngọc Nhữ không nói gì, chỉ đi theo sau, thấy Lê Phụng chuyển hành lý của anh vào phòng ngủ chính —— cũng là phòng riêng của hắn.

“Cậu làm gì vậy?” Anh khoanh tay đứng dựa cửa, khóe miệng mang theo ý cười nhìn Lê Phụng, “Tôi nhớ lần trước đến đây, mình không ở trong căn phòng này.”

Lê Phụng làm như không nghe thấy, cầm quần áo của anh đặt vào phòng thay đồ.

Hề Ngọc Nhữ cực kỳ hoài nghi khả năng tự lập của Lê Phụng, hơn nữa còn cảm thấy rất có thể hắn sẽ biến tủ đồ thành một đống lộn xộn, vậy nên phá lệ, lần đầu tiên bước vào phòng ngủ của hắn.

Cảm giác về ranh giới trong sinh hoạt của Hề Ngọc Nhữ khi yếu khi mạnh, nhưng anh cũng biết có người rất để ý đến chuyện này. Khi chưa thể xác định được ranh giới của Lê Phụng là ở đâu, anh sẽ luôn tuân thủ nguyên tắc không vượt rào, ngay cả khi quét dọn làm vệ sinh cũng không bước vào nơi có khả năng là khu vực cấm.

Phòng của Lê Phụng rất gọn gàng, gọn gàng hơn 90% phòng riêng của đám con trai, cứ như căn hộ mẫu thường được bên môi giới lấy ra trưng bày. Phòng thay đồ rất lớn, chất đầy quần áo, nhưng mỗi khu vực đều cố ý chừa ra một khoảng trống. Mà hiện tại, Lê Phụng đang nhét quần áo của anh vào những khoảng trống đó.

Anh vô thức đi đến giúp một tay, nhưng còn chưa kịp treo đồ lên, Lê Phụng đã ngăn lại: “Hề Ngọc Nhữ, không đúng.”

“Hả?” Hề Ngọc Nhữ ngẩn ra.

“Treo như vậy không đúng.” Lê Phụng nói.

Hề Ngọc Nhữ theo bản năng nhìn một vòng, lúc này mới nhận ra đồ đạc trong đây được sắp xếp theo nguyên tắc. Lê Phụng phân loại chặt chẽ theo độ dày, độ dài, màu sắc, kiểu dáng, mọi thứ đều nghiêm ngặt, thoạt nhìn như thể không có chỗ nào có thể phá hủy trật tự này. Thế nhưng, đây cũng không phải là cách sắp xếp của một người giàu kinh nghiệm sống, bởi vì có những món đồ rõ ràng cần dùng thường xuyên, lại bị đặt ở những vị trí rất bất tiện.

Đây là hệ thống logic về cách sống, cách xử sự của riêng Lê Phụng, người ngoài khó mà hiểu được. Rất chân thực, nhưng cũng rất nghiêm khắc.

Nhưng Hề Ngọc Nhữ cũng không quá để tâm đến chuyện này. Quần áo treo thế nào, giường đệm trải ra sao, đồ vật bày biện ở đâu, với anh mà nói đều không có khác biệt đáng kể. Chỉ cần đạt được mục đích cuối cùng, hình thức hay quá trình đều không quan trọng.

“Vậy hoa của tôi thì sao? Cậu định đặt nó ở đâu?” Hề Ngọc Nhữ hỏi.

Lê Phụng hừ nhẹ một tiếng, dẫn Hề Ngọc Nhữ đến một gian phòng khác ẩn giấu phía sau. Căn phòng rõ ràng đã qua cải tạo, có vài hộp ổn định nhiệt độ và độ ẩm, không ít bể cá, còn có vài bể sinh thái chưa hoàn thiện đặt trong một góc.

Hề Ngọc Nhữ không nhịn được đi dạo một vòng: “Cậu chuẩn bị từ khi nào vậy?”

Anh đã ở đây một thời gian mà hoàn toàn không biết có căn phòng này.

“Từ đầu đã có.” Lê Phụng xoay vài cái trên nắm cửa, nói thêm, “Cửa cũng không khóa.”

Từ đầu đã có…

Trong lòng Hề Ngọc Nhữ dâng lên một cảm xúc khó tả, từ cảm xúc ấy lại nảy sinh ra một suy đoán: Lê Phụng vào năm nhất đại học mua căn hộ này, nếu “từ đầu đã có”, vậy phải chăng ngay cả khi chưa biết liệu bọn họ có thể gặp lại nhau không, Lê Phụng đã chuẩn bị hết thảy để chung sống lâu dài với anh?

Anh không cho rằng đây là suy diễn vô căn cứ. Kết luận này nói có sách mách có chứng, vô cùng thuyết phục.

Cõi lòng Hề Ngọc Nhữ mềm đến không thể chống đỡ nổi, anh đột nhiên xoay lại ôm chặt người bên cạnh, nói: “Cảm ơn, Lê Phụng.”

Lê Phụng không nói gì, chỉ gác cằm lên vai anh.

——————————

Tác giả có lời muốn nói:

Hai ba chương sau đều là cuộc sống thường ngày, có lẽ sẽ hơi nhạt, nhưng tôi viết rất vui.

PS: Anh Hề hiện tại mềm lòng, nhưng rồi cũng sẽ bị làm phiền đến mức mắng chửi người ta.

Bình Luận (0)
Comment