Từ khi hai người xác định mối quan hệ, bản tính trẻ con của Lê Phụng càng lúc càng lộ rõ hơn. Có thể nói, hắn đã hoàn toàn đột phá giới hạn.
Trong khi các cặp đôi bình thường yêu nhau thường gọi nhau bằng biệt danh thân mật, Lê Phụng lại cực kỳ thích gọi tên đầy đủ của Hề Ngọc Nhữ, hơn nữa mỗi chữ đều phải phát âm thật rõ ràng. Vậy nên, bất kể đang làm gì, anh cũng thường nghe một giọng nói vang lên từ góc nào đó, rành rọt gọi: “Hề —— Ngọc —— Nhữ ——”
Lần nào nghe thấy, anh cũng không ngại phiền mà cao giọng trả lời: “Lão nô đây.”
“Đại thiếu gia của tôi, ngài lại làm sao vậy?”
Khi đó, Lê Phụng sẽ bày ra vẻ mặt đáng thương: “Hề Ngọc Nhữ, đừng mất kiên nhẫn với em.”
Kỳ thật anh chưa từng mất kiên nhẫn, bởi vì thanh âm và dáng vẻ của Lê Phụng có thể khiến những trò mè nheo của hắn trở nên dễ chịu, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy có chút đáng yêu. Chỉ là anh hy vọng Lê Phụng có thể độc lập hơn nên mới cố tình tỏ vẻ chán chường như vậy.
Ngoại trừ chuyện thích gọi tên anh, Lê Phụng cũng bắt đầu thường xuyên thân cận thân thể với Hề Ngọc Nhữ. Một ngày hai mươi bốn giờ, Lê Phụng có thể bám dính lấy anh suốt hai mươi giờ, như một vật trang trí dán sau lưng, vùi đầu lên vai anh —— nhất là lúc nấu cơm.
Mái tóc để xõa của hắn thỉnh thoảng che khuất tầm nhìn, mỗi lần như vậy Hề Ngọc Nhữ lại dọa sẽ cạo đầu hắn thành kiểu tóc húi cua đang thịnh hành. Nhưng Lê Phụng không sợ, vậy nên anh chỉ có thể tự mình thích nghi, tìm một góc độ trống trải hơn.
Trong bảy mươi cân thịt trên người Hề Ngọc Nhữ, Lê Phụng thích nhất là cơ ngực của anh. Từ lần đầu tiên tỉnh dậy trên cùng một chiếc giường hai năm trước, cho đến lần đầu tiên quan hệ, hắn đều tỏ ra yêu thích khối cơ mềm mại khi thả lỏng này. Thậm chí hắn không ngại vươn tay về phía Hề Ngọc Nhữ, cho anh thấy nó vừa vặn nằm trong một bàn tay.
Hề Ngọc Nhữ đương nhiên chẳng có hứng thú gì với cơ thể mình, cũng không hiểu vừa tay thì có ích lợi gì. Đôi khi anh dứt khoát mặc kệ sự đụng chạm Lê Phụng, cho hắn tự chơi tự vui một mình. Nhưng những trò nghịch ngợm của Lê Phụng thường xuyên chệch hướng, từ x.oa n.ắn phần thịt mềm đến trêu đùa hai điểm nhạy cảm, chơi đến xung huyết mới chịu thôi.
Tuy lần đầu tiên không dễ chịu gì, nhưng là một thanh niên 21 tuổi hoàn toàn khỏe mạnh, Hề Ngọc Nhữ cũng sẽ có phản ứng sinh lý trước những đụng chạm như vậy. Nhưng mỗi khi như thế, Lê Phụng lại tỏ ra đứng đắn và kiềm chế hơn anh nhiều, thường thì hắn sẽ thản nhiên rút tay lại trước khi mọi chuyện vượt quá giới hạn, như thể hắn chơi đùa là vì thấy thú vị thôi, hoàn toàn không có chút d.ục v.ọng nào với anh.
Hề Ngọc Nhữ cũng không chủ động đề cập chuyện này, vậy nên khoảng thời gian đầu sống chung, hai người cực kỳ thanh tâm quả dục. Lúc không có gì để làm, bọn họ sẽ cùng xem phim truyền hình máu chó phát sóng trong khung giờ vàng để giết thời gian. Hề Ngọc Nhữ thường sẽ hỏi những tình tiết đấu đá nhau trong danh gia vọng tộc đó có thật không, còn Lê Phụng thì thích so sánh anh với nhân vật trong phim, giọng điệu còn vô cùng khách quan. Ví dụ như,
“Hề Ngọc Nhữ, món anh ta nấu không ngon mắt bằng món của anh.”
“Hề Ngọc Nhữ, dáng người của anh ta không đẹp như anh.”
“Hề Ngọc Nhữ, nếu là anh, chắc chắn sẽ không làm như vậy.”
Không hiểu sao, Hề Ngọc Nhữ cảm thấy chẳng có gì đáng để so sánh. Đem anh ra so kè với một hình mẫu tưởng tượng hoàn hảo như vậy, cứ như thể hắn mắc chứng rối loạn nhân cách tự luyến. Nhưng sâu trong lòng, anh vẫn âm thầm vui vẻ. Đây là chuyện đương nhiên, người mình thích tán dương mình như vậy, trừ phi có năng lực tự chủ cực mạnh, bằng không ai mà không vui vẻ cho được.
Sống chung đương nhiên cũng sẽ có va chạm.
Sau này Hề Ngọc Nhữ học được một từ, anh cảm thấy nó cực kỳ thích hợp để miêu tả Lê Phụng —— giai đoạn nhạy cảm với trật tự.
Tuy cụm từ này thường dùng để miêu tả trẻ nhỏ trong giai đoạn trưởng thành, nhưng Lê Phụng sắp hai mươi tuổi đây hiển nhiên vẫn còn ở trong giai đoạn này. Hắn có tiêu chuẩn nghiêm ngặt về tư thế ngủ của hai người, thứ tự bày biện đồ vật, hay trình tự diễn ra các sự việc.
Thật ra Hề Ngọc Nhữ không hề cố tình chọc tức Lê Phụng, nhưng có rất nhiều lúc không thể tránh được. Ví dụ như, anh đã quen ngủ một mình nhiều năm, lúc ngủ say sẽ vô thức lăn qua lộn lại, ngủ dậy thấy mình nằm sát mép giường cũng là chuyện bình thường. Anh cảm thấy mình hoàn toàn vô tội, nhưng Lê Phụng thì rất không vui.
Nhưng sự bất mãn của hắn thường không quá rõ ràng, người không quen biết thậm chí còn không thể nhận ra hắn đang cáu kỉnh. Thông thường, hắn sẽ cong lưng ngồi lặng lẽ một mình trên xích đu ngoài ban công, mắt nhìn chằm chằm vào hư không, mặc cho gió thổi loạn tóc, mặc cho mưa xối ướt người, như một con mèo bị chủ nhân vứt bỏ nhiều lần, mất hết hy vọng vào thế gian này, quyết tâm mặc kệ mình tự sinh tự diệt.
Hề Ngọc Nhữ cảm thấy Lê Phụng đúng là dở hơi, bày ra bộ dạng tự ngược đãi mình để bắt anh phải dỗ dành.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy gương mặt ngẩn ngơ của hắn, anh lại không khỏi mềm lòng. Anh nghĩ, Lê Phụng vốn là người như vậy, muốn cái gì hay không muốn gì đều không thể nói thẳng ra, giống như hai năm trước, hắn rõ ràng muốn làm bạn với anh, nhưng lại giận dỗi đứng trong hẻm nhỏ tắm mưa một mình. Lê Phụng không có kỹ năng giả vờ ngoan ngoãn hay ra vẻ đáng thương, vậy nên người khác thường không để ý đến những khát vọng ở sâu trong nội tâm của hắn.
Là người duy nhất trên đời có thể đọc hiểu Lê meo meo, Hề Ngọc Nhữ cảm thấy mình mang một sứ mệnh vĩ đại —— mang đến cho hắn cảm giác an toàn, muốn gì thì nói, có việc thì làm, không cần lo được lo mất, không cần tự dằn vặt bản thân mình.
Đương nhiên, Lê Phụng cũng không hề là một thằng nhóc ngỗ nghịch khiến người ta phải sầu lo, hắn rất thoải mái chia sẻ công việc. Lê Phụng bắt đầu học làm việc nhà, theo Hề Ngọc Nhữ vào bếp, quét tước dọn vệ sinh, sắp xếp đồ đạc. Tuy phần lớn thời gian hắn chỉ cản trở chứ chẳng giúp ích được gì, nhưng không có công lao cũng có khổ lao, Hề Ngọc Nhữ không nỡ trách cứ hắn.
Khi quan hệ giữa hai người càng lúc càng thân mật, Hề Ngọc Nhữ rốt cuộc phát hiện ra Lê Phụng có một khuyết điểm, tuy cũng không hẳn là khuyết điểm —— gu thẩm mỹ của hắn tệ muốn chết.
Có lẽ vì trật tự sắp xếp đồ đạc kỳ lạ của mình nên một khi phá vỡ cách phối đồ nguyên bản, hắn không thể nào kết hợp chúng lại nữa. Vậy nên hắn thường xuyên chọn đại một bộ từ đống quần áo, không thèm cân nhắc xem sự kết hợp đó có phù hợp với nguyên tắc thẩm mỹ không, hoàn toàn dựa vào gương mặt và vóc dáng để cân đồ.
Hề Ngọc Nhữ đành phải tự mình ra tay, dùng mắt thẩm mỹ của mình giúp Lê Phụng trông ổn thỏa hơn, ít nhất cũng không để hắn mặc áo khoác màu đỏ mận bên ngoài áo sơ mi xanh lá —— có phải cosplay hộp quà Giáng sinh đâu.
Nhìn chung, ngày ngày trôi qua như thế.
Nếu nói không tốt đẹp, thì bọn họ lại cực kỳ hòa hợp với nhau; mà nói tốt đẹp, thì bọn họ lại giống đôi phu phu trung niên đã kết hôn nhiều năm, nhạt nhẽo đến mức cả hôn môi cũng thấy kỳ cục.
Mãi đến khi châu A Liên bang đón trận tuyết đầu mùa, hai người mới có được nụ hôn đầu tiên theo đúng nghĩa là hôn.
Hôm đó là cuối tuần, hai người đều đã hoàn thành đợt thi cuối kỳ, không còn áp lực học hành, không có người lớn quản thúc, thể xác và tinh thần đều thả lỏng, bọn họ ôm nhau ngủ đến tận trưa. Rửa mặt qua loa, ăn một bữa trưa tạm bợ, sau đó hai người đều nằm lại giường, nhưng vì đã ngủ no giấc, cả hai đều không có ý định nghỉ trưa, đành tìm chuyện khác để giết thời gian. Lúc mở bức màn tự động ra, bọn họ phát hiện bên ngoài có tuyết rơi.
Từng mảnh tuyết lất phất rơi xuống, trên mái hiên, ban công, cành cây đều phủ màu trắng xóa. Chỉ trong một đêm toàn bộ khu dân cư như thay hình đổi dạng, khiến người ta cảm thấy lạ lẫm và thích thú. Thời điểm này xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có gió lạnh thổi qua, vang lên tiếng lao xao.
“Tuyết rơi rồi.” Hề Ngọc Nhữ khẽ thở hắt ra, chăm chú nhìn khung cảnh trước mắt, “Châu D không có tuyết, năm nhất đại học tôi cũng ở một nơi bốn mùa như xuân. Cảnh tuyết rơi ở đây thật đẹp.”
Nhìn một lúc, anh cảm thấy không thỏa mãn với việc ngắm nghía từ xa, muốn đến cạnh cửa sổ, nhưng mới chống người ngồi dậy đã bị Lê Phụng kéo lại.
Hắn nói: “Gió lạnh tràn vào.”
“Nhưng trong nhà có máy sưởi.” Hề Ngọc Nhữ nhẹ nhàng nhắc nhở.
Anh thở dài một cái, tuy không biết Lê Phụng muốn lôi kéo mình làm gì, nhưng vẫn chiều theo ý hắn nằm trở lại: “Thật hết cách với cậu.”
Vừa nằm ngay ngắn, Lê Phụng đã dán lại gần, vùi đầu vào vai anh, cánh tay luồn qua eo, ôm chặt Hề Ngọc Nhữ. Mái tóc xoăn dài của hắn cọ vào cổ, ngứa ngáy khó nhịn, Hề Ngọc Nhữ đưa tay khảy một chút. Nhưng chạm vào rồi không dứt ra được, anh bèn đổi tư thế, dùng ngón tay chải vuốt tóc của Lê Phụng.
Mới vuốt mấy cái, giọng nói hàm hồ của Lê Phụng phát ra từ hõm vai anh: “Hề Ngọc Nhữ, anh đè lên tóc em.”
“À, xin lỗi.” Anh nhỏm người dậy, giúp hắn chỉnh lại tóc.
Tư thế này khiến Hề Ngọc Nhữ vừa vặn ở phía trên Lê Phụng, khoảng cách giữa chóp mũi hai người chỉ có vài tấc —— anh sửa tóc cho hắn xong mới nhận ra chuyện này. Hơi thở của Lê Phụng không nóng không lạnh, hòa lẫn với hơi thở nóng rực của anh, mang theo mùi sữa rửa mặt giống hệt nhau. Nhưng mùi hương này bị nhiệt độ cơ thể hun nóng lại gợi lên một cảm giác ái muội khác thường.
Hề Ngọc Nhữ thấy đôi mắt xám tro hờ hững của Lê Phụng chậm rãi hạ xuống, di chuyển với tốc độ vài milimet mỗi giây, hoặc có lẽ nó cũng không chậm như vậy, chỉ là anh tự cảm thấy thời gian trôi chậm đi thôi.
Cuối cùng, ánh mắt của Lê Phụng dừng lại trên môi anh.
Hề Ngọc Nhữ bất giác cũng nhìn môi hắn —— cánh môi mỏng, nhạt màu, đường nét rất rõ ràng.
Vài giây trôi qua, đôi môi hoàn hảo ấy chợt hé ra một khe hở nhỏ, đầu lưỡi đỏ hồng đối lập với sắc môi thò ra một chút, để lại cảm giác ướt át rồi nhanh chóng rụt về. Ý đồ của hành vi này là gì thì còn phải xét lại, nhưng biểu cảm có thể nói là ngay thẳng vô tội.
Trong đầu Hề Ngọc Nhữ “ong” một tiếng, hoàn toàn trống rỗng. Anh đột nhiên cúi xuống, gần như gấp gáp hôn lấy chút ẩm ướt còn đọng trên môi Lê Phụng, không ngờ điều này dẫn đến một kết quả hoàn toàn trái ngược. Lê Phụng siết lấy eo anh, bàn tay lần mò trên lưng, ngón tay lướt dọc, miết trên từng đốt sống. Da thịt bị ma sát vừa đau vừa tê, sinh ra cảm giác bỏng cháy, khiến Hề Ngọc Nhữ rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Nói ra thì kỳ lạ, hai người đã từng lên giường, nhưng lại chưa từng hôn môi.
Mà kỹ thuật hôn của Lê Phụng cũng kém cỏi như những gì hắn thể hiện trên giường. Hơn nữa, một khi bắt đầu thân mật, hắn lại trở nên rất hung dữ, như thể đang dựa vào bản năng dã thú mà cắn xé. Chẳng mấy chốc môi của Hề Ngọc Nhữ đã bị hắn cắn rách, trong khoang miệng còn có vị máu.
Để cả hai đều dễ chịu hơn một chút, Hề Ngọc Nhữ không thể không dùng đến kiến thức nghèo nàn của mình dẫn dắt Lê Phụng. Thu lại hàm răng bén nhọn, thả lỏng một chút, thay vì cắn xé thì đổi một cách khác.
Sau khi thử đi thử lại chừng năm sáu lần, hai người rốt cuộc từ va đập vào nhau chuyển thành miễn cưỡng thuận lợi. Lê Phụng rốt cuộc cũng dần học được cách kiềm chế sức lực của mình, tìm những cách thức nhẹ nhàng hơn.
Sau khi tìm ra bí quyết, Lê Phụng giống như bị nghiện, lần nào kết thúc hắn cũng vùi đầu vào vai anh, nói: “Hề Ngọc Nhữ, muốn nữa.”
Hề Ngọc Nhữ hầu như lần nào cũng muốn từ chối, nhưng nói “không” với Lê Phụng thật sự quá khó khăn, vậy nên kết cục luôn là ỡm ờ trong họng.
——————————
Tác giả có lời muốn nói: Kiểm duyệt viên, tôi vô tội.