Bầu trời u ám nặng nề, mây đen dày đặc cuồn cuộn kéo đến. Tuy chưa đổ mưa, nhưng cơn gió lạnh và ẩm ướt đã ngang ngược thổi qua khắp nơi.
Mùi da thuộc xộc vào khoang mũi khiến Hề Ngọc Nhữ cảm thấy chóng mặt đến khó chịu, cả người nổi da gà. Chừng nửa tiếng sau, xe dừng lại trước căn biệt thự bọn họ đã mua ở khu thượng lưu châu D. Lê Phụng mở cửa xe, nửa kéo nửa ôm anh ra khỏi ghế sau, lôi vào trong biệt thự.
Rầm một tiếng, Hề Ngọc Nhữ bị đè vào cửa. Cà vạt bị nhét vào trong miệng rốt cuộc cũng được rút ra, anh nhẫn nhịn cảm giác khớp hàm đau nhức, nói: “Lê Phụng, cậu bình tĩnh lại đi.”
Sắp có mưa, trong biệt thự tối tăm, nửa gương mặt Lê Phụng chìm trong bóng tối, không thể nhìn rõ.
“Có lẽ chúng ta nên bình tĩnh lại, nói chuyện đàng hoàng.”
Hô hấp của Lê Phụng cực kỳ ổn định, không hề giống một người đang mất kiểm soát. Hắn nhàn nhạt hỏi: “Nói chuyện gì?”
“Chuyện tôi từ chức…”
“Không được.” Hề Ngọc Nhữ còn chưa nói xong, Lê Phụng đã thẳng thừng cắt ngang, “Anh vốn luôn ở cạnh em, không nên đến chỗ khác.”
Anh đã đoán trước lời này: “Theo thỏa thuận cạnh tranh, trong ngắn hạn tôi sẽ không đầu quân cho công ty khác. Hơn nữa, kỳ thật tôi không có ý định tiếp tục làm trong ngành này.”
“Không được.” Lê Phụng lặp lại.
Sau đó hắn bắt đầu lờ đi lời nói của Hề Ngọc Nhữ: “Tần Khiết nói anh cần nghỉ ngơi. Em sẽ sắp xếp thời gian, chúng ta đi với nhau. Anh muốn đi đâu?”
“Sang nước láng giềng xem đua xe địa hình nhé?” Hắn vừa nói vừa nhét chìa khóa xe vào tay Hề Ngọc Nhữ, “Chiếc xe vừa lái là mua cho anh, trông anh có vẻ thích nó.”
Những lời không liên quan, vô nghĩa, vô tình.
Như thể giữa bọn họ chỉ là một hồi giận dỗi nhỏ nhặt, như thể bọn họ vẫn là một đôi yêu nhau, như thể giữa họ chưa từng có khúc mắc gì không thể hòa giải.
Nhưng ngữ khí của Lê Phụng lãnh đạm, thái độ khách quan, không giống như đang dỗ dành, mà giống vừa đe dọa vừa dụ dỗ.
Vẫn là như vậy, lại là như vậy, mãi mãi là như vậy.
Anh không muốn như thế này.
“Tôi không đùa với cậu, Lê Phụng. Tôi quả thật cần nghỉ ngơi, nhưng không cần cậu đi cùng tôi.” Anh cố gắng làm rõ ý mình, cũng nhẫn nại để trông như mình vẫn còn chút thể diện, “Một mình tôi là đủ, tôi cảm thấy chúng ta đã…”
Hề Ngọc Nhữ còn chưa nói xong, Lê Phụng đã bịt kín miệng anh, vô tình và cố chấp lặp lại: “Không được.”
Trong bóng tối, Hề Ngọc Nhữ cố gắng nhìn thẳng vào mắt Lê Phụng, hòng tìm kiếm một chút cảm xúc trong đôi mắt dường như chưa từng có một lần dao động mãnh liệt nào trong suốt mười năm qua.
Nhưng không có, không có gì cả.
Ngoài cửa sổ, gió gào thét, những tấm kính lớn bị đánh mạnh đến rung lên bần bật, cây cối ngoài kia như sắp bị gió quật gã làm đôi. Bàn tay Lê Phụng không hoàn toàn che kín mũi anh, nhưng Hề Ngọc Nhữ vẫn cảm thấy không thể thở nổi.
Trước khi một tia sét rạch ngang bầu trời, anh bất chợt vùng vẫy dữ dội. Ầm vang một tiếng, ngay tích tắc trong nhà sáng bừng như ban ngày, Hề Ngọc Nhữ đẩy Lê Phụng ra. Cánh tay buông thõng bên người run lên không ngừng, thậm chí còn không đủ sức nắm chặt lại.
Anh gần như là gào lên: “Lê Phụng, rốt cuộc cậu có hiểu không vậy? Tôi không muốn tiếp tục như thế này, cậu hiểu không? Tôi muốn rời khỏi đây, tôi muốn đi! Cậu đã nghe rõ chưa?”
“Sao cậu có thể một giây trước còn đang kết hôn với người khác, giây sau đã chạy đi tìm tôi?” Anh vừa nói vừa giật phăng đóa hoa trên túi áo vest của Lê Phụng, ném xuống đất, dùng mũi chân nghiền nát nó. “Tôi không muốn tiếp tục chơi trò tình nhân với cậu nữa. Cậu quay lại tìm Hướng Thanh đi, tìm bạn đời tương lai của cậu, tìm omega có thể trấn an kỳ mẫn cảm của cậu, kết hôn với cậu ta, sống nốt quãng đời còn lại với cậu ta đi! Cậu thả tôi đi đi, được không?”
Một cảm giác chua xót bùng lên trong xoang mũi, nhanh chóng lan tràn não bộ, khiến nửa người anh tê dại.
Nhưng so với bộ dạng kích động khó coi của anh, Lê Phụng vẫn bình tĩnh, ổn thỏa, vững vàng như cũ, cao cao tại thượng như cũ. Hắn nói: “Hề Ngọc Nhữ, em không kết hôn nữa, anh đừng vì giận dỗi mà nói ra những lời như vậy.”
Một cảm giác bất lực dâng tràn, nháy mắt nhấn chìm Hề Ngọc Nhữ.
Tại sao lại như vậy? Sao mọi chuyện lại thành thế này?
Anh run rẩy thở ra mấy hơi: “Cậu cảm thấy… tôi vì giận dỗi mà nói như vậy sao?”
“Không phải sao?” Lê Phụng hỏi lại.
Lồng ng.ực Hề Ngọc Nhữ vì thở d.ốc mà phập phồng dữ dội. Anh nhắm mắt, áp xuống nỗi chua xót, bất giác bật cười thành tiếng.
Chẳng có gì đáng cười cả, thật sự chẳng có gì đáng cười.
Anh là người thua trong cuộc chơi tình cảm này, là kẻ bị loại bỏ khỏi ván cờ tình ái.
Nếu không thắng được, vậy nên chủ động rời đi, giảm bớt tổn thương.
“Cậu nói đúng, hiện tại tôi thật sự rất tức giận, vậy nên tôi cần bình tĩnh lại.” Anh một lần nữa mở mắt nhìn Lê Phụng, yết hầu lên xuống vài lần, “Nhưng tôi cảm thấy cậu cũng cần phải nghiêm túc suy nghĩ về những gì tôi vừa nói.”
“Cứ vậy đi, chúng ta tạm thời tách ra một thời gian.”
Lê Phụng đưa tay về phía Hề Ngọc Nhữ, nhưng anh tránh né. Anh trở tay mở cửa, không chút chần chừ bước ra ngoài, cánh cửa nặng nề khép lại.
Căn nguyên của toàn bộ niềm vui, sự bất lực, hạnh phúc, bi thương, ảo mộng, hiện thực, đều bị anh để lại phía sau cánh cửa.
–
Ngoài cửa cũng chỉ có một chiếc xe, nhưng Hề Ngọc Nhữ có chìa khóa xe, là thứ Lê Phụng vừa cho anh.
Đi ngược chiều gió vài bước, đôi mắt bị gió thổi đến có chút khô khốc đau rát, anh nặng nề dụi vài cái, mở cửa xe ngồi vào. Trong xe có hương hoa hỗn hợp thơm nồng, trong đó rõ ràng nhất là hương tuyết lan. Siết chặt lấy vô lăng, Hề Ngọc Nhữ hạ kính xe xuống, cơn gió ẩm ướt lập tức ùa vào, cuốn đi hơn phân nửa mùi hương.
Khi khởi động xe, anh mới chậm chạp nhận ra chiếc xe này đã qua cải tạo, động cơ và mã lực rất mạnh, phanh xe cực nhạy, độ bám đường của lốp xe cũng cực kỳ tốt.
Cũng phải, bằng không thì làm sao mà đuổi kịp xe anh được.
Tiếng động cơ gầm rú trên con đường vắng người. Hề Ngọc Nhữ nhìn con đường phía trước, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, tiềm thức lại dẫn anh đi về một nơi quen thuộc —— căn nhà cũ kỹ mà anh đã sống một mình suốt mười năm.
Nhưng chạy nửa đường, anh mới nhận ra có gì đó không đúng. Ngoại trừ tối tăm và ẩm thấp, khu ổ chuột đã không còn như cũ, nhiều kiến trúc đã thay đổi, trở thành một nơi khiến người ta không biết phải cảm thấy quen thuộc hay xa lạ. Lái xe lòng vòng một hồi, anh rốt cuộc bị lạc ngay ở nơi mình đã sống từ nhỏ tới lớn, xe vào một ngõ cụt.
Hề Ngọc Nhữ ngồi ở ghế lái vài phút mới xuống xe, nhìn xung quanh một vòng, phát hiện mình chẳng thể tìm ra chút cảm giác quen thuộc nào, anh dứt khoát ngồi xổm luôn ở ven đường. Người đang xui xẻo thì uống nước cũng dính răng.
“A, không phải là ai kia đó sao?” Bỗng chốc có một tiếng nói vang lên cách đó không xa.
Anh nhìn theo hướng thanh âm, phát hiện đó là một người đàn ông cao lớn, dáng người hơi phát tướng, bụng bia khiến chiếc áo polo phình lên một vòng cung. Khi người đó đến gần, Hề Ngọc Nhữ rốt cuộc tìm được chút cảm giác quen thuộc từ đường nét gương mặt kia —— là Sài Tắc.
Trên mặt Sài Tắc có một vết sẹo rất sâu, kéo từ khóe miệng đến tận mang tai. Nhìn lớp da trồi lên, có thể thấy vết thương này đã có từ lâu rồi. Cả diện mạo lẫn khí chất của gã đều thay đổi rất nhiều so với trước kia, trầm ổn hơn, không còn vẻ ngang ngược ngạo mạn như hồi cấp ba nữa.
Nhiều năm trôi qua, một lần nữa gặp lại, tâm trạng của Hề Ngọc Nhữ cũng thay đổi. Những cảm xúc phức tạp trước kia đều không còn, dù là chán ghét hay phiền lòng, cũng đều bị thời gian mài mòn hết thảy, không còn sót lại thứ gì.
Hề Ngọc Nhữ gật đầu: “Ừ, tôi là ai kia.”
“Lâu lắm rồi không gặp nhé, bạn cũ.” Sài Tắc đến gần, ánh mắt sáng lên, hết sức tự nhiên duỗi tay gõ lên nắp capo chiếc xe, “Úi chà, xe xịn dữ, chắc tốn không ít tiền nhỉ. Dạo này phát tài rồi à!”
“Vẫn vậy thôi.” Anh miễn cưỡng nhếch môi cười một chút.
Sài Tắc tặc lưỡi một tiếng, thu tay, rút ra một điếu thuốc, gõ nhẹ đầu lọc lên hộp thuốc rồi ngậm vào miệng, quẹt bật lửa mấy lần mới châm được điếu thuốc: “Ăn mặc đẹp thế, mới vừa bàn xong một vụ làm ăn lớn à?”
Hề Ngọc Nhữ rốt cuộc không duy trì được nụ cười nhạt nữa: “Mới tham dự hôn lễ.”
“Ai? Bạn cấp ba à?” Sài Tắc quay sang, đưa cho anh một điếu thuốc.
“Bạn trai cũ, à, không phải…” Anh không cự tuyệt, ngậm thuốc lá vào miệng, ké tí lửa, “Bạn giường cũ.”
Khóe môi Sài Tắc nhếch lên, lộ ra một nụ cười hàm chứa ý vị sâu xa: “Ha, mấy người các cậu biết chơi thật, hôn lễ của bạn giường mà cũng tham gia.”
Anh chậm rãi phun ra một làn khói: “Ừ, hắn muốn moi thêm chút tiền mừng cưới của tôi.”
“Mặt dày gớm.” Sài Tắc ha hả cười, bụng mỡ cũng run run theo, không biết là gã thấy buồn cười thật hay vì lý do nào khác, “Vậy cậu ngồi chồm hổm ở đây làm gì?”
“Lạc đường, không tìm ra chỗ muốn đến.” Hề Ngọc Nhữ đáp.
Sài Tắc nhìn quanh một vòng, ý cười cũng nhạt đi đôi chút: “Cũng phải, khu này thay đổi nhiều rồi.” Phun ra hít vào mấy hơi khói trắng, gã từ tốn thở dài một hơi, “Cậu muốn đi đâu, tôi chỉ đường cho.”
Đi đâu à? Hiện tại anh còn chỗ nào để đi sao?
Nhưng lời này không nói ra được với ai cả, anh chỉ có thể hỏi: “Chỗ tôi ở trước kia, cậu biết không?”
“À.” Sài Tắc kéo lưng quần một chút, “Đây, cậu đi thẳng hướng này ra ngoài, sau đó rẽ trái, nào thấy cửa hàng tiện lợi lên Mỹ Mỹ thì rẽ phải, sau đó cứ đi thẳng tới cuối đường là được. Nhưng mà… thôi, tự cậu đi nhìn đi.”
“Cảm ơn, vậy tôi đi trước đây.” Hề Ngọc Nhữ dụi tắt điếu thuốc, lấy ra một tờ giấy bọc tàn thuốc, nhét vào túi.
Sài Tắc cười hừ một tiếng: “Cẩn thận thế.”
Hề Ngọc Nhữ không đáp, quay lại xe, khởi động. Khi chuẩn bị rời khỏi con hẻm, Sài Tắc đột nhiên gọi tên anh. Anh khựng lại một chút, thò đầu ra khỏi cửa xe quay lại nhìn gã.
Sài Tắc nhìn thằng vào anh, chậm rãi nở nụ cười: “Hề Ngọc Nhữ, chuyện trước kia, xin lỗi cậu.”
“Lúc đó trẻ người non dạ, nói chuyện khó nghe, cũng làm nhiều chuyện sai trái, lớn lên rồi mới biết như thế là không đúng. Hiện lại tôi đã kết hôn, có con, dù gì cũng là bạn học cũ, tôi hy vọng cậu cũng có thể hạnh phúc.”
Hề Ngọc Nhữ cẩn thận đánh giá ánh mắt của Sài Tắc, xác thật sự hung tợn năm xưa đã tan hết, thay vào đó là nét mệt mỏi bôn ba, cũng có cả sự yên bình và thỏa mãn với cuộc sống.
“Không sao.” Anh mỉm cười đáp lại, chăm chú nhìn gã vài giây rồi thu hồi ánh mắt, “Tôi đi đây.”
Chiếc xe lăn bánh khỏi hẻm cụt, thân hình mập mạp của Sài Tắc vẫn đứng yên đó, khói thuốc từ mũi miệng khe khuất nửa gương mặt gã, hết thảy đều mơ hồ, chỉ có tàn lửa đỏ rực là bắt mắt. Bóng dáng của gã ngày càng nhỏ lại, sau một khúc ngoặt đã hoàn toàn biến mất khỏi kính chiếu hậu.