Có Nơi Mưa To - Econgee

Chương 34

Khu ổ chuột thật sự đã hoàn toàn thay da đổi thịt —— khu phố nơi anh từng sống đã bị san phẳng. Một nửa là gạch vữa rơi vãi đầy đất, một nửa là những khung nhà cố chấp, kiên trì bám trụ. Có vài bóng người đang khom lưng nhặt phế phẩm, bỏ vào những bao tải sờn rách.

Hề Ngọc Nhữ nhìn một vòng, hồi ức quá vãng ùa về như thước phim cũ, lần lượt hiện lên trước mắt anh.

Chiếc xe máy chở thùng xốp trắng bán bánh bao sáng, một cái bánh nhân đậu chỉ vỏn vẹn hai đồng; bà cụ ngồi trên bậc thềm bán rau theo mùa, mỗi lần mua đều tặng thêm hai cọng hành lá; xe bán sữa đậu nành trước cổng chung cư, ngụm cuối cùng luôn vướng phải bã đậu; chảo dầu sôi sùng sục dưới mái hiên, suốt bốn mùa đều bốc lên mùi quẩy chiên giòn rụm…

Anh từng đào nắm đất đầu tiên cho hương tuyết lan dưới gốc cây trong công viên nhỏ; từng lần mò trong con hẻm sau khu nhà tìm về một người giận dỗi dầm mưa; thứ đầu tiên anh mua trên quầy bán quà vặt là một sợi dây buộc tóc, dù anh chưa bao giờ cần dùng đến nó.

Căn hộ thứ ba ở tầng 3 là nơi anh từng ở. Anh sinh ra ở đó, lớn lên ở đó, suốt mười năm không cha không mẹ, một mình vật lộn. Cũng ở nơi đó… anh và Lê Phụng cùng nhau trải qua một khoảng thời gian vô tư vô lo. Khi ấy, khát vọng lớn nhất của anh là có thể rời khỏi nơi này, đi đến một vùng đất rộng lớn hơn, kiếm thật nhiều tiền, mua một căn nhà rộng rãi, có một mái ấm thuộc về riêng mình, không còn vướng bận gánh nặng nào nữa.

Nào biết chớp mắt, đã rất nhiều năm.

Đột nhiên trên mặt có cảm giác lạnh lẽo. Hề Ngọc Nhữ đưa tay s.ờ s.oạng, phát hiện là nước mưa.

Chỉ vài giây sau, mưa bắt đầu lớn hơn. Những người nhặt ve chai theo thói quen chạy vào nấp dưới tòa nhà bỏ hoang. Bụi bặm trong đống phế tích bị nước mưa khuấy động, mùi vôi vữa trộn lẫn với bùn đất bốc lên nồng nặc. Nước bẩn bắn lên tung tóe, vẩy lên giày và ống quần anh. Hề Ngọc Nhữ đưa mắt nhìn quanh một vòng, rồi lặng lẽ quay lại xe.

Cảm giác quần áo ướt đẫm dán chặt vào người hiển nhiên khó chịu, nhưng quay về ư? Không thể quay về. Hề Ngọc Nhữ định tìm một khách sạn nghỉ ngơi, nhưng tay không biết làm sao lại run rẩy đến mức không thể tra chìa khóa xe vào, thử mấy lần vẫn không được.

Mưa nện trên xe phát ra thanh âm ồn ào, cửa kính bị gió đập vào phát ra những thanh âm dồn dập. Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời cuồn cuộn mây đen, mưa rền gió giật, cảm giác như thể tận thế đang buông xuống.

Sao lại mưa lớn thế này?

Anh thầm nghĩ.

Một tiếng ầm vang, bức tường gạch cũ nát đổ sập trong cơn mưa lớn, dư chấn lan đến khiến chiếc xe cũng run lên bần bật. Hề Ngọc Nhữ ngây người nhìn chằm chằm đống gạch vụn trước mắt, rồi bất chợt, anh gục đầu xuống vô lăng, bật khóc nức nở. Thanh âm không sao kìm nén nổi, cả người run rẩy.

Mọi thứ đều đang thay đổi, chỉ có Hề Ngọc Nhữ anh là đứng yên một chỗ, không thể tiến lên dù chỉ một bước.

Sau khi Hề Ngọc Nhữ rời đi, một mình Lê Phụng đứng yên ở huyền quan thật lâu. Mãi đến khi có một trận sấm sét, hắn mới hồi phục tinh thần.

Hắn lấy di động, mở ứng dụng. Trên bản đồ, một chấm xanh nhỏ đang di chuyển thật nhanh, chạy về hướng khu ổ chuột. Nhìn chằm chằm chấm xanh ấy vài phút, Lê Phụng cảm nhận được một cơn bồn chồn bất an trào dâng mãnh liệt trong lòng, và cả cảm giác hoang mang mờ mịt.

Hề Ngọc Nhữ giận rồi. Nhưng tại sao anh giận?

Lê Phụng không biết. Hắn cố gắng phân tích, nhưng không tìm được manh mối nào.

Khắc khẩu là chuyện bình thường. Kỳ thật tám năm qua, bọn họ cãi nhau không ít lần, nhưng lần nào cũng giải quyết êm đẹp —— Sau tất cả, bọn họ vẫn làm lành, vẫn chung sống vui vẻ như thường.

Lần này không phải là biến cố cuộc đời, mà chỉ là va chạm bình thường trong sinh hoạt hằng ngày. Tuy lần này Hề Ngọc Nhữ quả thật tức giận hơn bao giờ hết; dưới cơn xúc động, anh cũng nói ra những lời hoang đường vô lý mà hắn không thích nghe; cuối cùng còn đùng đùng nổi giận bỏ nhà mà đi, chẳng khác nào thiếu niên thời kỳ nổi loạn.

Nhưng Lê Phụng tin rằng kết cục cũng sẽ không khác những lần trước là bao, Hề Ngọc Nhữ sắp xếp lại cảm xúc ổn thỏa, nhận ra không có gì đáng để tức giận, hai người sẽ lại vui vẻ như thường. Việc hắn cần làm lúc này là chờ đợi, chờ Hề Ngọc Nhữ quay về căn biệt thự này sau vài tiếng nữa.

Nhưng hắn ở biệt thự một mình ăn xong bữa tối, xử lý tàn dư của hôn lễ, tẩy sạch những dấu vết còn sót lại trên người, ngồi trên giường kéo chăn đắp nửa người rồi, Hề Ngọc Nhữ vẫn chưa về. Hiện tại đã hơn 10 giờ tối —— những lúc không bận rộn, bọn họ sẽ cùng đi ngủ vào giờ này.

Bình thường Hề Ngọc Nhữ nằm bên trái, tủ đầu giường bên phải đặt một ly nước đầy, chăn đệm được nhiệt độ cơ thể anh ủ ấm, vương lại mùi hương không phải pheromone nhưng khiến người ta có cảm giác yên lòng.

Đương nhiên, bọn họ cũng có những lúc bận rộn, nhưng nếu về trễ thì luôn nhắn tin thông báo. Vậy mà Lê Phụng mở điện thoại ra, liên tục làm mới, hắn vẫn không nhận được tin nhắn nào. Hắn dán mắt vào dòng tin nhắn được ghim trên cùng, khoảng trống tối màu ấy khiến hắn cảm thấy không thoải mái. Chờ vài phút vẫn không thấy dấu chấm đỏ quen thuộc xuất hiện, Lê Phụng bèn xuống giường, dùng điện thoại bàn gọi cho quản gia.

“Mạng trong biệt thự có vấn đề, tôi không nhận được tin nhắn, ngày mai gọi người đến sửa đi.”

Phân phó xong, hắn lại nằm xuống giường, học theo Hề Ngọc Nhữ vuốt tóc mình vài lần, nhắm mắt chuẩn bị ngủ. Nhưng nửa giường bên trái trống trải, đệm chặn sạch sẽ chỉ có mùi nước giặt, cảm giác bức bối vừa áp xuống lại dâng lên.

Không đúng, không đúng, không đúng.

Không nên như thế này.

Hắn lập tức xuống giường, đi tới đi lui mấy vòng, cuối cùng lấy chiếc áo khoác mà hôm qua Hề Ngọc Nhữ thay ra mang lên giường. Hơi ấm đã phai nhạt nhưng vẫn còn chút mùi hương thân thuộc, hắn đặt trên gối, rốt cuộc mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Lê Phụng lại mở ứng dụng di động kia ra, lúc này chấm xanh đã dừng ở một khách sạn trong khu ổ chuột, duy trì trạng thái nhấp nháy một chỗ suốt hồi lâu. Hắn xem xét tình hình an ninh khu vực đó một phen, xác nhận không có nguy hiểm tiềm tàng, lúc này mới cảm thấy hơi buồn ngủ.

Hắn tắt chế độ không làm phiền, tăng âm lượng lên mức cao nhất, đặt điện thoại ở ngay trong tầm với. Nếu Hề Ngọc Nhữ muốn có không gian riêng để bình tĩnh lại, vậy thì hắn nên rộng lượng một chút. Dù sao bọn họ vẫn còn rất nhiều, rất nhiều thời gian cho nhau, chỉ rời xa mấy tiếng đồng hồ thôi, chẳng có gì to tát.

Hắn nghĩ vậy.

Nhưng sáng hôm sau tỉnh giấc, chấm xanh đã từ châu D dịch chuyển đến châu A. Hề Ngọc Nhữ đã một mình rời khỏi đây mà không nói một lời.

Hề Ngọc Nhữ cơ hồ có thể nói là chạy trối chết.

Ở khu ổ chuột mấy tiếng, mỗi một phút một giây đều là giày vò. Anh từng nghĩ mình căm ghét nơi đó, nhưng quay về cố hương sau nhiều năm, cảnh cũ không còn, anh chỉ cảm thấy bất lực và trống rỗng.

Anh không thuộc về châu A, nhưng cũng không còn quen thuộc với châu D, trở thành một kẻ không có quá khứ để trở về, không có tương lai để bước tiếp, lang thang trong hiện thực, là khách tha hương giữa dòng thời gian.

Phải làm sao bây giờ? Anh không biết, chỉ có thể bỏ chạy như một kẻ hèn nhát.

Vậy là anh vội vàng mua vé về châu A ngay trong đêm, không mang theo bất cứ thứ gì, chỉ nhắn cho quản gia của Lê Phụng một tin nhắn bảo dời xe, sau đó lên chuyến bay trở về. Suốt năm sáu tiếng trên máy bay, anh không tài nào chợp mắt, xuống máy bay cũng không dám dừng lại nghỉ ngơi.

Đầu tiên, anh đến căn hộ mình đã xem trước đó, thanh toán toàn bộ số tiền; sau đó vội vội vàng vàng đến địa điểm tiếp theo, đặt cọc cho mặt bằng ở gần đại học Thủ Châu mà anh đã nhắm đến. Ký hợp đồng xong, anh lại lập tức đi tìm nhà thiết kế nội thất, gấp rút chốt phương án thiết kế cho cả nhà ở và cửa hàng.

Làm xong hết thảy mọi chuyện đã hơn 9 giờ tối. Hề Ngọc Nhữ dựa vào lan can cầu Tây Giang, châm một điếu thuốc. Khói thuốc cay nồng cuốn qua lá phổi, rồi chậm rãi tản ra theo làn khói mỏng.

Gió đêm trên sông mang theo hơi lạnh dịu dàng, thổi qua có thể gột sạch sự oi bức dính nhớp trên thân thể, mà cảnh đêm trên cầu Tây Giang cũng rất đẹp. Ánh đèn phản chiếu trên mặt sông, bờ sông treo đèn trang trí lấp lánh, những chiếc du thuyền nhà hàng và khách sạn chậm rãi trôi trên dòng nước. Trên cầu cũng không kém phần náo nhiệt, có những gia đình sống gần đây đi tản bộ, nói những chuyện lặt vặt thường ngày; có khách du lịch giơ điện thoại chụp ảnh, chia sẻ khoảnh khắc vui vẻ với bạn bè; có những đôi tình nhân tay trong tay, thì thầm trao nhau những lời nói ái muội…

Hề Ngọc Nhữ đứng tách biệt với sự nhộn nhịp xung quanh, nhờ vào điếu thuốc mà níu giữ tinh thần, suy nghĩ tiếp theo nên làm gì.

Những bản hợp đồng vừa ký khiến anh cảm thấy cõi lòng trống trải của mình được lấp đầy một chút, nhưng vẫn cảm thấy thiếu một cái gì đó, vậy nên dù hiện tại thân thể đã mệt mỏi đến cực hạn, đôi mắt vì thức trắng một khoảng thời gian dài mà đau nhức, anh vẫn không muốn tìm khách sạn nghỉ ngơi. Hiện tại vẫn chưa thể dừng lại. Chỉ có bận rộn, anh mới không có thời gian nghĩ những chuyện dư thừa, lo sợ những thứ không đâu.

Hút xong điếu thuốc, di động trong túi đột nhiên vang lên. Tiếng chuông quen thuộc khiến tim anh đánh thịch một cái, thân thể mệt mỏi thoáng choáng váng, thậm chí động tác lấy điện thoại cũng có chút lóng ngóng. Khi nhìn thấy tên người gọi đến, trái tim anh mới bình tĩnh trở lại —— là sư huynh Lam An Bình.

“Đang ở đâu đó?” Giọng nói của Lam An Bình truyền đến giữa nền nhạc ồn ào, chấn cho màng tai anh phát đau.

Hề Ngọc Nhữ để điện thoại ra xa một chút: “Châu A, trên cầu Tây Giang, phía nam sông Tây Giang.”

Châu A vốn chia thành sáu khu, nhưng thông thường mọi người chỉ lấy dòng Tây Giang cắt ngang toàn bộ châu A làm chuẩn: nhà họ Lê ở phía bắc, còn đại học Thủ Châu ở phía nam con sông.

“Đi uống không? Một người bạn của anh khai trương quán bar, gọi mọi người tới góp vui.”

Hề Ngọc Nhữ cười một tiếng: “Toàn bộ quán bar ở châu A đều là của bạn anh đúng không.”

“Tốt thế còn gì? Đi đâu cũng được giảm giá.” Đá viên va vào thành ly phát ra tiếng lanh canh, khuấy động chất lỏng sóng sánh, “Có đi không? Đi thì anh nhắn cậu địa chỉ.”

“Đi.” Dù sao hiện tại anh cũng không muốn nghỉ ngơi, như vầy càng hợp ý.

Lam An Bình nhanh chóng gửi đến một định vị. Trước khi mở hướng dẫn, Hề Ngọc Nhữ theo thói quen định gửi tin nhắn báo cho Lê Phụng một tiếng, nhưng anh lập tức sực tỉnh.

Chia tay rồi, báo cái gì mà báo.

Ngón tay chần chừ trên phần ghim tin nhắn vài giây, cuối cùng, như thể đã hạ quyết tâm, anh lóng ngóng kéo Lê Phụng vào danh sách đen.

Ấu trĩ thì cứ ấu trĩ đi, dù sao cũng không thể bắt một người thất tình giữ vững lý trí, như thế thì đáng thương lắm.

Sau đó, anh khởi động xe, chạy đến quán bar mà Lam An Bình hẹn.

Bình Luận (0)
Comment