“Cậu ổn chứ?” Đây là câu đầu tiên Lam An Bình nói với anh.
“Em thì có thể có chuyện gì?” Hề Ngọc Nhữ cầm cái ly trên bàn, tự rót cho mình một ly nước, uống vài ngụm rồi ném vào miệng mình mấy viên đá, “Trông em giống như có chuyện gì lắm sao?”
Lam An Bình gật đầu khẳng định: “Giống.”
Viên đá trong miệng chậm rãi tan đi, nhiệt độ lạnh buốt k.ích th.ích niêm mạc khoang miệng đến nhói lên. Hề Ngọc Nhữ không đáp lời, dùng hàm răng nghiền nát nửa viên đá còn lại, phát ra tiếng kẽo kẹt ê ẩm.
Lam An Bình đã quá quen với sự im lặng của anh mỗi khi nhắc đến chuyện của Lê Phụng, nhưng giữa bọn họ thì không cần đổi chủ đề một cách đột ngột, vậy nên anh lại hỏi: “Nghe nói hôn lễ bị hủy bỏ rồi? Sau đó cậu quay về đây?”
“Đúng vậy, không sai, chính con hồ ly beta này châm ngòi.” Hề Ngọc Nhữ gật đầu phụ họa.
“Cậu đừng có ra vẻ tự mình sa đọa như vậy.” Lam An Bình vỗ mạnh lên tay anh, lại rót đầy ly rượu, “Cái tên Hướng Thanh thích giả vờ giả vịt kia làm sao so được với cậu.”
Hề Ngọc Nhữ nâng ly rượu, một ngụm uống hơn phân nửa: “Cũng đúng, nhìn vóc dáng em đi, bán theo cân đương nhiên có giá hơn.”
“Sắp tới cậu định làm sao đây?”
Đúng là một câu hỏi hay, rất sắc sảo, đánh thẳng vào điểm yếu hại, ngay giữa hồng tâm.
Lê Phụng rất thông minh, trong chuyện làm ăn rất biết cân nhắc thiệt hơn, mấy năm nay họ Lê trong tay hắn ngày càng phất lên, đã vượt xa so với thời Lê Thu Lâm rồi. Nhưng bàn chuyện làm ăn với hắn rất dễ, còn nói chuyện đời sống thì lại rất khó khăn.
Từ mười năm trước anh đã biết Lê Phụng có cách suy nghĩ khác người. Hắn có một hệ thống logic của riêng mình, vậy nên nếu ai đó dùng những khái niệm nằm ngoài hệ thống để trao đổi với hắn, thường sẽ dẫn đến cảnh ông nói gà bà nói vịt. Như hiện tại đây, Lê Phụng dường như vẫn cố chấp cho rằng giữa bọn họ chẳng có vấn đề nào to tát.
Có lẽ hắn đang chờ anh chủ động cúi đầu, giống như vô số lần anh đã làm trong tám năm qua? Có lẽ hắn cảm thấy đây chỉ là một trận cãi nhau vặt vãnh, qua mấy ngày mọi chuyện sẽ tự động trôi đi? Hề Ngọc Nhữ không biết. Những cảm xúc của Lê Phụng, anh vốn không biết rõ.
Đương nhiên, cũng có khả năng không phải Lê Phụng không hiểu, mà là hắn không hề để tâm. Không để tâm đến chuyện anh suy sụp, không để tâm chuyện anh phẫn nộ, không để tâm bất cứ chuyện liên quan đến anh. Hắn chỉ cần anh, chứ không quan tâm đến việc linh hồn anh lạc lối.
“Thôi, anh không hỏi nữa.” Có lẽ thấy Hề Ngọc Nhữ đắn đo quá lâu, Lam An Bình quyết định từ bỏ an ủi chuyện tình cảm của anh, “Uống đi uống đi, bụng đầy lòng cũng đầy.”
Lam An Bình nâng chai rượu, lần nữa rót đầy ly cho Hề Ngọc Nhữ, lúc đặt xuống không quên bồi thêm một câu: “Mà anh nói này, hắn có cho cái gì thì cậu cứ lấy hết, đừng có bắt chước trên phim ra vẻ thanh cao! Làm trai mấy năm còn kiếm chát được một mớ, huống hồ cậu làm trâu làm ngựa cho Lê Phụng.”
Hề Ngọc Nhữ không nhịn được bật cười thành tiếng. Anh biết, từ “thanh cao” này không bao giờ có thể dùng để miêu tả mình, bởi vì anh rẻ mạt, thấp kém, dễ lừa, còn cho không.
Anh dựa lưng vào ghế đệm, mí mắt khép hờ, dốc rượu vào miệng: “Được, em sẽ đào rỗng nhà bọn họ, lấy tiền nhà họ Lê nuôi anh.”
Lam An Bình cũng làm theo, dựa lưng vào ghế ha ha cười, sau đó móc di động ra vừa lướt mạng xã hội vừa uống rượu nói chuyện phiếm, thấy cái gì thú vị cũng ghé sát vào, ấn đầu anh xem cùng. Hề Ngọc Nhữ đã quen với chuyện này, vừa phụ họa theo Lam An Bình vừa tự rót rượu cho mình. Kết quả là không khống chế được cảm xúc, cũng không khống chế được lượng rượu, đến khi tứ chi đều trở nên nặng nề mệt mỏi, anh mới phát giác mình đã uống khá nhiều.
Anh đang định đi rửa mặt, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên. Hai người đều khựng lại một chút, im lặng liếc nhìn nhau. Tiếng chuông điện thoại trong quán bar không quá lớn, nhưng giữa hai người bọn họ thì lại rất chói tai, như thể tiếng chuông cũng không hẳn là tiếng chuông, mà còn mang một ý nghĩa phức tạp nào đó.
Chuông điện thoại reo chừng mười mấy giây, Hề Ngọc Nhữ mới chậm chạp móc điện thoại ra. Nhưng khi nhìn đến tên người gọi tới, cả hai không hẹn mà cùng thở phào một hơi. Là Lương Gia Thật.
Hề Ngọc Nhữ kéo khóe miệng cười với Lam An Bình một cái, ấn nhận cuộc gọi.
–
Mấy năm rời khỏi châu D, Hề Ngọc Nhữ không giữ liên lạc với bất kỳ ai, mãi đến ba tháng trước, anh mới gặp lại Lương Gia Thật ở châu A.
Trong một quán bar khác, hôm đó có một bữa tiệc xã giao bình thường. Lúc đó Hề Ngọc Nhữ đã uống khá nhiều, lấy cớ đi vệ sinh để rửa mặt. Nhà vệ sinh ở tầng này quá đông đúc, hỗn hợp mùi rượu, thuốc lá và nôn mửa hòa vào nhau, khiến anh không thể không đi lên hai tầng nữa cho yên tĩnh.
Nhưng vừa bước vào, Hề Ngọc Nhữ đã ngửi được một hương vị ái muội mà quái lạ, là mùi nước hoa có tác dụng kích dục pha trộn với một ít mùi tanh tưởi nhàn nhạt. Hề Ngọc Nhữ vô thức bước lên mấy bước, từ buồng vệ sinh vang lên tiếng rên rỉ trầm thấp đứt quãng cùng tiếng thở d.ốc dồn dập. Nháy mắt mọi chuyện đã rõ ràng.
Ở một nơi như thế này, chuyện này cũng không có gì hiếm lạ. Anh không có ý định phá hỏng nhã hứng của người khác, định quay người đi, nhưng hai người đang triền miên kia đột nhiên phát sinh tranh cãi. Hề Ngọc Nhữ không hề muốn nghe lén, chỉ là thanh âm của bọn họ vừa gấp gáp vừa rõ ràng, trong gian phòng vệ sinh yên tĩnh này không muốn nghe cũng không được.
“Đừng ở đây.” Là một giọng nói yếu ớt, mang theo ý vị cầu xin.
Sau đó người khác lên tiếng: “Có ai thấy đâu, có vấn đề gì đâu? Chẳng lẽ cưng không muốn?” Chữ này dính vào chữ kia, dường như đã uống rất nhiều.
“Chúng ta… Chúng ta lên trên đi…”
Tầng trên là khách sạn liên kết với quán bar, nhưng Hề Ngọc Nhữ chưa từng qua đêm ở đó, cũng không biết như thế nào.
Gã đàn ông cười nhạo một tiếng: “Thế thì chán lắm, hơn nữa anh không định ngủ lại.”
Nếu biết điều thì nên im lặng, nếu kiên trì thì thái độ phải dứt khoát, nhưng thực tế, cái người bị cưỡng ép kia chỉ liên tục khẩn cầu, là một sự kiên cường ngây thơ mà mềm yếu.
Gã đàn ông say xỉn không hề kiên nhẫn, chửi tục một tiếng: “Mẹ kiếp, mày không phải là cò mồi của khách sạn đó chứ? Trai bao còn đòi thanh cao, mẹ nó ai quan tâm mày nghĩ gì? Nhấc mông lại đây.”
Hóa ra là trai bao của quán bar và khách làng chơi?
Sau tiếng chửi bới, một cái tát vang lên chát chúa, chỉ đứng nghe thôi mà vẫn có thể cảm nhận được da thịt đau rát. Rất nhanh, tiếng tranh cãi biến thành đánh nhau, hoặc cũng có thể nói là đơn phương trút giận.
Cánh cửa buồng vệ sinh bị va đập mạnh, bật mở ra, hai người bên trong mất điểm tựa, lảo đảo mấy bước mới có thể đứng vững lại. Bọn họ có vóc dáng tương đương nhau, đều áo quần lộn xộn, khóa quần mở toang, toàn thân tràn ngập khí tức sa đọa.
Hề Ngọc Nhữ đứng ở cửa chưa kịp đi, gã đàn ông say rượu nhìn thấy anh, trên mặt lộ ra vẻ giận dữ. Có lẽ vì không tìm được lý do để phát hỏa với người xa lạ, hoặc là vì lý do nào khác, gã giận chó đánh mèo với cậu trai vẫn luôn cúi đầu kia, cau mày trừng mắt chửi tục, sau đó giơ nắm đấm lên.
Có thể là muốn né tránh, cũng có thể là muốn cầu xin, cậu trai kia chậm rãi ngẩng đầu lên, ngay lập tức chạm mặt Hề Ngọc Nhữ đứng đối diện. Đôi mắt vừa to vừa tròn, đuôi mắt hơi xếch xuống, hàng mày khẽ nhíu lại, trên trán có một vệt sẹo cũ nhàn nhạt, không hề mất đi sau bao năm tháng… Một gương mặt quen thuộc, quen đến mức xa lạ.
Lương Gia Thật.
Cái tên này nảy lên trong đầu, nhưng khi định gọi ra thành lời, anh lại cảm thấy có chút trúc trắc, tựa hồ những ký ức liên quan đến cái lên này cũng chẳng còn bao nhiêu.
Duy nhất một chuyện rõ ràng, chính là người này từng đứng trước cửa nhà anh, đưa cho anh món ăn người cha omega của cậu làm. Khi đó trên mặt mang nở nụ cười nhẹ, không có chút cảm giác đắng chát nào khiến người ta không thể nuốt trôi.
Tuy anh không có ý định gặp lại bất kỳ cố nhân nào, nhưng cũng không hề muốn bọn họ gặp lại nhau trong hoàn cảnh này. Anh há miệng thở d.ốc, muốn nói gì đó, nhưng phát hiện mình không thể mở lời.
Trái ngược với sự xấu hổ và hoang mang của Hề Ngọc Nhữ, Lương Gia Thật kích động hơn nhiều. Cậu đỡ được nắm đấm của gã đàn ông kia, ấn ngược gã vào tường, thần sắc lại gần như là bi ai, lời nói ra cũng có chút run rẩy: “Đêm nay có thể bỏ qua không? Lần sau lại nói, được không? Xin anh.”
Gã đàn ông cũng không hiểu cậu định làm gì, sắc mặt trở nên khó coi.
“Mày biết mày đang nói gì không? Ý mày là tao phải ôm thằng em cứng ngắt này ra ngoài?” Gã vung tay, Lương Gia Thật muốn né cũng không né kịp, “Mẹ mày, có được dạy dỗ đàng hoàng không đó?”
Gã nói rồi lại muốn động thủ. Cơ mặt Hề Ngọc Nhữ khẽ giật, anh duỗi tay cản lại.
“Đủ rồi.”
“Mày là ai nữa? Nhìn vui lắm à, còn muốn ra tay với tao?” Người say xỉn không thể nói lý, chỉ liên tục chửi bới, “Hay là mày cũng muốn chơi thằng này… Ặc…”
Hề Ngọc Nhữ đưa tay siết cằm gã, hổ khẩu đè chặt khớp hàm, chặn lại những lời th.ô t.ục đó: “Tao nói, đủ rồi.”
Sau đó, anh giữ nguyên tư thế này, nửa lôi kéo nửa ném gã ra khỏi nhà vệ sinh. Gã vừa mắng chửi vừa giãy giụa bò dậy, mấy lời bẩn thỉu vẫn tuông trào xối xả. Hề Ngọc Nhữ giơ chân, đá gã ngã sõng soài xuống đất.
Anh lạnh lùng nói: “Tao khuyên mày nên về đi, đừng làm chuyện dư thừa.”
Gã đàn ông căm hận trừng mắt nhìn Hề Ngọc Nhữ vài giây, cuối cùng không cam lòng dời mắt. Hề Ngọc Nhữ thu chân, gã vừa lăn vừa bò đi mất.
Anh xoay lại nhìn người đứng bên trong, tình trạng quả thật không ổn, hai tay buông thõng bên người, đầu cúi gằm, bộ dạng hoàn toàn sa sút. Hề Ngọc Nhữ chớp mắt, tác hại của việc uống quá nhiều rượu đã xuất hiện, trong khoang miệng dâng lên cảm giác chua xót rõ ràng.
“Gia Thật.” Qua hồi lâu, anh mới có thể gọi cái tên này.
Cả người Lương Gia Thật run lên. Cậu chậm chạp ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe đã giăng đầy tơ máu.
Hề Ngọc Nhữ vẫy tay với cậu: “Lại đây, để anh xem mặt cậu bị thương thế nào.”
“Anh ơi.” Lương Gia Thật gọi một tiếng, nước mắt rơi lã chã, vừa khóc vừa nhào đến, “Em nhớ anh lắm.”