Lúc đó, Hề Ngọc Nhữ đã thấm thía chân lý trong cuộc đời: một cuộc đời rẻ rúng sẽ không trở nên tốt đẹp hơn, mà chỉ ngày càng tệ hơn.
Trớ trêu thay, Sài Tắc, kẻ thời trung học nổi danh là một tên vô đạo đức, chó chê người ghét, hiện giờ lại đang sống rất vui vẻ. Còn Lương Gia Thật, người luôn cố gắng thay đổi số phận của mình, ngoan cường sống sót, lại đi vào vết xe đổ của người cha omega, trở thành tiếp viên trong một quán bar nào đó.
Lời mỉa mai mà Hề Ngọc Nhữ từng nói với Sài Tắc trên sân bóng rổ, giờ đã thành chiếc boomerang dội ngược lên người anh —— Alpha cũng không phải là không được. Chuyện này khiến Hề Ngọc Nhữ sinh ra chút cảm xúc kỳ lạ, có đau lòng, có hổ thẹn, cũng có không đành lòng. Nhưng cũng trong khoảnh khắc đó, anh lại không nhịn được mà nghĩ, nếu trước đây không gặp được Lê Phụng, cuộc đời anh sẽ như thế nào.
Anh bắt đầu suy nghĩ.
–
“Anh, em có làm phiền anh không?” So với ba tháng trước, thanh âm của Lương Gia Thật đã khôi phục một chút sức sống.
Hề Ngọc Nhữ gắp đá từ thùng đá bỏ vào ly của mình, cười nói: “Cậu nghe tiếng ồn ào bên này không? Trông có giống như đang làm phiền anh không? Có chuyện gì vậy?”
Anh cười, Lương Gia Thật cũng cười theo: “À, cửa hàng sắp trang hoàng xong rồi, anh có rảnh thì đến xem thử được không? Coi có chỗ nào không thích, cần sửa chữa không.”
“Cửa hàng của cậu, anh thích hay không thì liên quan gì.” Viên đá bị anh nhai vỡ, hàm răng cũng có chút ê ẩm.
Bạn cũ mười năm không gặp thì nhiệt tình săn đón, người đầu ấp tay gối suốt tám năm lại chẳng thể mở lòng tâm sự. Cuộc đời như vở kịch thế này, thật sự khiến người ta cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.
Lương Gia Thật vẫn đang cười: “Anh là nhà đầu tư của em mà, dù sao cũng phải hỏi ý kiến anh chứ.”
Hề Ngọc Nhữ vốn muốn tìm chuyện gì đó làm để giết thời gian, đối phương nói đến thế rồi, cũng không có lý do gì để từ chối: “Được rồi, ngày mai tới liền. Chút nữa cậu đến đón anh đi, anh nghỉ một đêm ở khách sạn gần nhà cậu, sáng sớm mai có thể cùng cậu đến xem.”
Bên kia Lương Gia Thật liên thanh vâng dạ.
Hề Ngọc Nhữ cúp máy, lại rót đầy rượu cho mình. Một ly tiếp một ly, mặt không đổi sắc, nhưng người tinh ý liếc qua một cái là biết đây là kẻ đang khổ vì tình.
Biết có người đến đón, Lam An Bình cũng không cản anh, để anh uống cho thỏa. Khi điện thoại một lần nữa vang lên, Hề Ngọc Nhữ đã say mèm, bất tỉnh nhân sự.
Đèn báo cuộc gọi nhấp nháy mấy lần, Lam An Bình híp mắt, tiếp cuộc gọi: “Alo, cậu Lương à, tôi là sư huynh của Tiểu Hề, cậu ấy uống say rồi, cậu…”
Anh còn chưa kịp nói xong, đầu bên kia đã cúp máy, tiếng tít tít vang lên liên tục, chấn đau màng nhĩ. Anh cúi đầu nhìn lại màn hình, cái tên hiện lên trên đó làm anh giật thót, suýt thì ném luôn điện thoại.
Là Lê Phụng.
Không phải hai người đang cãi vã đòi chia tay sao? Sao đột nhiên lại gọi đến?
Là muốn làm lành? Hay muốn dứt khoát cắt đứt luôn?
Lam An Bình nghĩ một hồi, quyết định tạm thời không làm gì cả, chờ Hề Ngọc Nhữ tỉnh lại rồi nói. Bạn bè với nhau, dù thân thiết đến mấy cũng phải có giới hạn, anh không nên can thiệp quá nhiều vào chuyện tình cảm.
Vừa đặt điện thoại xuống, Lương Gia Thật đã gọi đến. Lam An Bình gác lại chuyện của Lê Phụng, thuật lại mấy lời ban nãy, chỉ đường cho đối phương lên chỗ lô ghế của bọn họ. Lương Gia Thật đến rất nhanh, chỉ vài phút sau anh đã thấy một thanh niên trẻ tuổi gương mặt thanh tú đi về phía này, cảm giác như còn nhỏ hơn anh vài tuổi.
“Cậu Lương phải không?” Lam An Bình thử nâng Hề Ngọc Nhữ đang dựa trên ghế dài, đương nhiên thất bại, dứt khoát nhường đường cho người kia vào, “Phiền cậu vào đây với, tôi không đỡ nổi cậu ấy.”
“Không sao không sao.” Lương Gia Thật ngượng ngùng cười một tiếng, tay chà sát vào ống quần rồi đưa tay về phía người đang nằm dài trên ghế.
Nhưng còn chưa kịp đụng vào, bên cạnh đột nhiên đã có một bàn tay khác vươn ra, nhanh hơn cậu một bước, đỡ Hề Ngọc Nhữ khỏi ghế, bế lên.
Hai người đều sửng sốt. Lam An Bình theo bàn tay đó nhìn lại, dưới ánh đèn hỗn loạn và mờ tối, anh nhìn thấy một gương mặt đẹp đến không chân thực.
“Lê…”
Anh chưa nói được gì, người đứng trong tối đã cắt ngang.
“Căn cứ quy tắc đạo đức của công dân Liên bang, cậu nên giữ khoảng cách với beta đã có người yêu.” Lê Phụng buông ra câu này với Lương Gia Thật, giọng điệu lạnh nhạt, từng chữ lại rất rõ ràng.
Không chờ ai hồi đáp, Lê Phụng đã ôm người trong lòng đi ra ngoài.
“Cậu…” Lương Gia Thật không phản ứng kịp, theo bản năng bước mấy bước theo bọn họ.
Lê Phụng khựng lại, đột nhiên xoay người nhìn Lương Gia Thật: “Thu hồi pheromone của cậu đi.”
“Nếu đến giờ vẫn chưa biết cách kiểm soát tuyến thể của mình, tôi không ngại giúp cậu đâu.”
Hương thơm nồng của hương tuyết lan nháy mắt lan tràn mạnh mẽ, cuộc đối đầu của hai alpha diễn ra trong thinh lặng. Lương Gia Thật nhanh chóng rơi xuống thế hạ phong, chịu không nổi liên tục lùi về phía sau, cho đến khi sau lưng đụng trúng ghế dài mới khó khăn giữ vững thân thể.
Trong ánh đèn lờ mờ, cậu thấy Lê Phụng khẽ chạm vào trán Hề Ngọc Nhữ, lặng lẽ lẩm bẩm gì đó.
–
Xung quanh Hề Ngọc Nhữ luôn có rất nhiều người, trong công ty hầu như ai cũng thân thiết với anh. Lê Phụng từng nhiều lần nghe nhân viên khen ngợi anh, bao gồm nhưng không giới hạn trong: đẹp trai, dáng người lý tưởng, tính tình cực tốt, cười lên rất đẹp… Anh luôn dễ dàng giành được thiện cảm của người khác, hoàn toàn khác với Lê Phụng xấu tính quái gở.
Lê Phụng đã quen với chuyện này. Nhưng từ mười năm trước đến tận bây giờ, người được ở bên cạnh Hề Ngọc Nhữ chỉ có một mình hắn, vậy nên hắn không hề cảm thấy khó chịu.
Lê Phụng thản nhiên đưa Hề Ngọc Nhữ lên xe, thản nhiên lái về căn hộ ở phía nam Tây Giang mà bọn họ ở từ thời đại học, thản nhiên bế Hề Ngọc Nhữ lên giường. Cho đến khi hắn một lần nữa ngửi được những mùi hương trên người Hề Ngọc Nhữ.
Mùi của alpha, của omega, của người khác… hỗn độn, tanh tưởi, ghê tởm – những mùi hương không phải của anh.
Ly nước vẫn luôn đặt trên đầu giường vỡ vụn trong tay hắn.
Không nên như thế này.
Không nên như thế này.
Trong lòng Lê Phụng chợt dâng lên cảm giác bức bối gây nhiễu loạn tâm trí. Hắn thử khắc chế nhưng không được. Sự bất an lan tràn như một căn bệnh ác tính, điên cuồng xâm chiếm cơ thể, thâm nhập thần trí, khống chế từng sợi thần kinh của hắn. Hắn cúi người, nâng Hề Ngọc Nhữ đang say mèm lên, tay siết chặt tay, ngực kề sát ngực, tim đập cùng một nhịp.
Nhưng không được.
Vẫn không được.
Khoảnh khắc ấy, Lê Phụng mất hết lý trí, hắn như phát điên mà cắn lên gáy Hề Ngọc Nhữ —— với alpha và omega, đó là tuyến thể. Răng nanh đâm vào da, hắn không ngừng rót pheromone của mình vào đó. Mùi hương tuyết lan tràn đầy trong cơ thể Hề Ngọc Nhữ, có một nháy mắt, hắn cảm thấy mình như đã hòa làm một với đối phương, giữa hai người không còn ngăn trở.
Nhưng chỉ vài giây sau, mùi hương của hắn đã tản ra khỏi cơ thể Hề Ngọc Nhữ. Mỗi ngóc ngách trong phòng đều thấm đẫm hương tuyết lan, chỉ duy nhất Hề Ngọc Nhữ là không.
Hề Ngọc Nhữ vẫn là người ai ai cũng vọng tưởng có được, cũng là người không thuộc về bất kỳ ai.
Vị tanh lan tràn trong khoang miệng, Lê Phụng hiếm có một lần cảm thấy hoảng hốt.
Hắn nghĩ, sao mọi chuyện lại thành như thế nào?
–
“Lời nguyền bảy năm”, gần đây Lê Phụng học được cụm từ này.
Câu này thường để chỉ một lần khảo nghiệm xảy ra vào năm thứ bảy trong thời gian yêu đương hoặc kết hôn. Có thể vì quy luật cuộc sống mà vào lúc này, người ta cảm thấy chán nản, mệt mỏi, bế tắc.
Có lẽ hắn và Hề Ngọc Nhữ cũng đang trong giai đoạn thử thách này, hắn nghĩ.
Hết thảy bắt đầu từ ba tháng trước.
Lê Phụng nhận ra chuyện này là vì ngày đó, hắn nghe Hề Ngọc Nhữ nói chuyện điện thoại với người khác, anh nói: “Có lẽ chuyện giữa tôi và cậu ấy nên thay đổi một chút.”
Thay đổi.
Đây là hai chữ Lê Phụng ghét nhất, nhất là khi hắn không cảm thấy giữa hắn và Hề Ngọc Nhữ có gì cần thay đổi. Hắn yêu Hề Ngọc Nhữ, Hề Ngọc Nhữ đã quen với hắn, cần có hắn —— sự cân bằng này đã duy trì tám năm, không có lý do gì để thay đổi.
Cho đến khi sự thay đổi đó thật sự diễn ra.
Đó là một đêm hoàn toàn bình thường, Hề Ngọc Nhữ về muộn, lại không gửi tin báo trước. Lê Phụng mở định vị, thấy chấm xanh đại diện cho Hề Ngọc Nhữ vẫn luôn dừng ở một hộp đêm tên “Mị Sắc”. Thông qua trợ lý cá nhân, hắn biết bữa tiệc xã giao tối nay của Hề Ngọc Nhữ đã kết thúc.
Vậy, Hề Ngọc Nhữ đang làm gì?
Thật ra hắn không cố ý can thiệp sâu vào thời gian riêng tư của Hề Ngọc Nhữ. Giống như hắn thích lãng phí thời gian sắp xếp đồ đạc theo ý mình, Hề Ngọc Nhữ cũng nên có sở thích của riêng anh. Chỉ là Hề Ngọc Nhữ khá tùy tiện, nên đôi khi hắn phải nhắc nhở một chút. Vậy nên hắn gọi cho anh, báo giờ Liên bang, chuẩn xác đến từng giây.
Hề Ngọc Nhữ rốt cuộc nhận ra mình đã sơ suất, cũng nói với hắn sẽ ngay lập tức về nhà. Tâm trạng của Lê Phụng tốt hơn một chút, nhưng chút vui vẻ ấy tan biến ngay sau đó, bởi vì hắn nghe được một thanh âm rất nhỏ ở đầu bên kia, giọng nói của ai đó hoàn toàn xa lạ, tựa hồ còn đang khóc nức nở.
Đây cũng không phải chuyện gì to tát, không cần để ý quá nhiều, hắn tự dặn lòng mình như vậy.
Chừng nửa tiếng sau, Hề Ngọc Nhữ về tới nhà, Lê Phụng vừa vặn ra khỏi phòng lấy nước, vậy nên hai người chạm mặt ở huyền quan. Khi đó Hề Ngọc Nhữ đầu tóc rối bù, trên người nồng nặc mùi rượu, mày hơi nhíu, môi mím lại, ánh mắt có chút đờ đẫn… trông cực kỳ mệt mỏi.
Lê Phụng muốn đến ôm Hề Ngọc Nhữ, nhưng vừa đến gần, hắn ngửi được một mùi hương lạ lẫm trên người Hề Ngọc Nhữ, rất nồng, là mùi của một alpha khác.
Pheromone từ cơ thể omega hoặc alpha tiết ra, omega và alpha khác có thể nhận biết thông qua khứu giác, khiến bọn họ có những thay đổi về hành vi, cảm xúc, tâm lý hoặc sinh lý. Nói đơn giản, cùng là alpha, Lê Phụng có thể cảm nhận được cảm xúc của alpha kia thông qua pheromone vương trên người Hề Ngọc Nhữ. Nó bám chặt trên người anh, mang theo ý vị xâm chiếm rõ ràng, đã vậy còn lưu luyến, tin tưởng, không nỡ rời xa.
Dựa theo nồng độ, đây chắc chắn không phải là khoảng cách xã giao thông thường. Nó vượt xa bất kỳ khoảng cách xã giao nào, ít nhất cũng phải là ôm, thậm chí không phải chỉ là cái ôm chào hỏi bình thường.
Ôm.
Lê Phụng siết cái ly trong tay, tiếng ma sát giữa da thịt và thủy tinh vang lên khe khẽ.
Thật khó ngửi.
Lê Phụng mặt đối mặt với Hề Ngọc Nhữ, bế anh lên, đi về phía phòng ngủ. Mùi hương tuyết lan cuồn cuộn tràn ra từ tuyến thể của hắn, bám lên cơ thể Hề Ngọc Nhữ, quấn lấy từng tấc da thịt, từng sợi tóc, ý đồ thấm vào từng tế bào nhỏ nhất.
“Lê Phụng, đêm nay anh không muốn.” Hề Ngọc Nhữ giãy giụa trong lồng ng.ực hắn, mày càng nhíu chặt hơn, “Anh hơi mệt, muốn nghỉ ngơi sớm.”
Động tác của Lê Phụng khựng lại.
Thật ra hắn không có ý định đó, nhưng Hề Ngọc Nhữ cũng chưa bao giờ cự tuyệt chuyện thân mật.
Lê Phụng im lặng nhìn Hề Ngọc Nhữ, nhưng chẳng qua bao lâu, Hề Ngọc Nhữ dùng một thái độ cực kỳ mệt mỏi, cực kỳ không kiên nhẫn mà thở dài một tiếng, như thể không còn cách nào khác.
Anh nói: “Nếu em nhất định muốn làm, có thể nhanh một chút không? Anh thật sự rất mệt.”
Mới chỉ vài phút trước, Hề Ngọc Nhữ nói mình “hơi mệt”, nhưng sau khi hiểu lầm ý đồ của hắn, sau khi dùng hết sự kiên nhẫn, anh đã thành “thật sự rất mệt”.
Chuyện này không bình thường, không phù hợp với quy luật biến hóa của cảm xúc.
Như thế này có nghĩa là Lê Phụng đã trở thành nguồn cơn cảm xúc tiêu cực của Hề Ngọc Nhữ, nhưng mọi chuyện không nên như thế này.
Là chán ghét? Là mỏi mệt? Là không muốn tiếp tục tung hứng? Hay là… có ai khác còn đáng thương hơn Lê Phụng, nên anh không muốn lãng phí thời gian với một Lê Phụng không còn đáng thương nữa?
Lê Phụng không muốn nghĩ nhiều về khả năng nào trong số đó, bởi vì bất cứ khả năng nào cũng có thể khiến cuộc đời hắn phát sinh một sự thay đổi mà hắn không thể chịu đựng nổi.
Cách tốt nhất để giải quyết vấn đề, chính là làm cho vấn đề đó biến mất.
Qua mười năm, hắn đã tìm được phương pháp tốt nhất.