Khi tỉnh lại, Hề Ngọc Nhữ phát hiện khung cảnh xung quanh vô cùng quen thuộc. Đệm chăn ấm áp, hương thơm len lỏi vào khoang mũi, hết thảy đều khiến anh hoảng hốt.
Phải qua mười mấy giây anh mới phản ứng lại, đây là căn hộ phía nam Tây Giang, bên ngoài đại học Thủ Châu, nơi anh đã sống cùng Lê Phụng trong rất nhiều năm. Còn người mà anh đã hạ quyết tâm rời đi từ mấy ngày trước, lúc này đang ôm chặt anh vào lòng, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp ổn định, vẫn còn ngủ say.
Hề Ngọc Nhữ không nghĩ nhiều về việc tại sao mình lại ở đây, anh nhẹ tay nhẹ chân thoát ra khỏi vòng tay của Lê Phụng, rửa mặt, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình. Không phải hôm nay thì cũng sẽ là một ngày khác, anh phải đem đồ đạc của mình đi.
Nơi này không giống với châu D, anh cho rằng mình đã sống rất nhiều năm hạnh phúc ở đây, vậy nên có những thứ không phải cứ nói bỏ là bỏ ngay được. Sau khi đóng va li lại, Hề Ngọc Nhữ lại lấy chậu hương tuyết lan mà mình đã trồng suốt mười năm ra. Ở đây không còn thứ gì thuộc về anh nữa, anh chuẩn bị rời đi.
Hề Ngọc Nhữ không định gọi Lê Phụng dậy, bởi anh không muốn hao phí sức lực dây dưa với đối phương, như vậy chỉ khiến mọi thứ càng khó coi hơn.
Nhưng khi anh định rời đi, sau lưng truyền đến thanh âm của Lê Phụng: “Hề Ngọc Nhữ, anh làm gì vậy?”
Hề Ngọc Nhữ do dự một chút, vẫn xoay người lại.
“Lê Phụng, tôi đi đây.” Anh nhẹ giọng nói.
Lê Phụng đứng trước cửa phòng ngủ, trên người mặc áo lụa đôi mà anh đã mua vào lễ Tình nhân lần trước, tóc xoăn dài tới vai hơi rối loạn, đôi mắt xám tro vẫn còn ngái ngủ. Chỉ nhìn bề ngoài, trông hắn ngoan ngoãn, mềm mại, đáng yêu, khiến người ta chỉ muốn ôm lấy.
Hề Ngọc Nhữ từng bị dáng vẻ này lừa gạt, từ lần đầu tiên họ gặp nhau năm anh 18 tuổi, đến bây giờ anh 28 tuổi, quyết định chia tay.
Mười năm rồi.
Trong mười năm đó, Hề Ngọc Nhữ cho rằng Lê Phụng tin tưởng anh, dựa dẫm anh, cần anh, cũng yêu anh, vậy nên hết thảy những gì xảy ra ở đây đều được anh tự động phủ lên một bộ lọc tình yêu —— Anh chủ động đắm chìm, tự nguyện lún sâu.
Nhưng khi nhìn Lê Phụng và Hướng Thanh đứng trên bục thành hôn, người chứng hôn đọc lời tuyên thệ, Hề Ngọc Nhữ mới phát hiện mình sai hoàn toàn rồi. Tin tưởng, dựa dẫm, cần anh có lẽ là thật, nhưng yêu lại là giả. Hết thảy đều là ảo giác mà Lê Phụng ngụy tạo nên, mà sự ngụy tạo đó, đáng thương thay, khiến anh tự huyễn hoặc đó là tình yêu.
“Tại sao?” Lê Phụng lập tức tỉnh táo lại, ánh mắt dần bình tĩnh và kiềm chế, trong nháy mắt, hình tượng Lê Phụng thân thương kia cũng tan biến, “Anh đã tức giận hai ngày rồi.”
Hề Ngọc Nhữ nhìn ra được hàm ý “hãy biết một vừa hai phải” từ đối phương, hoặc cũng có thể chẳng có hàm ý nào cả.
Nhưng thế nào cũng không quan trọng.
“Tôi không tức giận.” Anh nói, ngữ khí mô phỏng theo giọng điệu của Lê Phụng, bình tĩnh, nhẹ nhàng, chậm rãi, “Cậu lúc nào cũng vậy, không chịu nghe tôi nói. Tôi nghĩ lúc ở châu D tôi đã nói rất rõ ràng rồi.”
“Em có nghe.” Lê Phụng phản bác, dường như định lặp lại đầy đủ lời anh nói hôm đó, nhưng chỉ mới nói mấy chữ, hắn đã im lặng.
Căn nhà chìm vào im lặng suốt vài phút. Một lúc sau Lê Phụng lại lên tiếng, nhưng hắn nói: “Hề Ngọc Nhữ, em đói bụng, anh không nấu cho em ăn sao?”
Lê Phụng nói từng chữ rõ ràng, tốc độ từ tốn, mỗi âm tiết đều vang vọng, va chạm với vách tường, dội vào tai Hề Ngọc Nhữ.
Lại là những lời không liên quan, vô nghĩa, vô tình.
Hề Ngọc Nhữ đột nhiên không nhịn được, anh thật sự muốn khóc. Hốc mắt nóng lên, mũi cay xè, anh không biết tại sao khi đối mặt với Lê Phụng, anh lại trở nên yếu đuối như vậy.
Nhưng trong đầu anh lại bất giác hồi tưởng —— mười năm trước, vào buổi sáng khi Lê Phụng vừa được anh nhặt về nhà, hắn tỉnh lại, câu đầu tiên nói với anh cũng tương tự với lời vừa rồi. Hắn nói: “Anh không nấu cho tôi ăn sao?”
Nhưng Lê Phụng không còn là Lê Phụng của mười năm trước, Hề Ngọc Nhữ cũng không phải Hề Ngọc Nhữ của mười năm trước.
Hề Ngọc Nhữ cho rằng, trải qua mười năm, anh sẽ dần dần trở thành một người chín chắn trưởng thành, nhưng khi ngày đó tới, anh nhận ra mình chỉ biến thành một Lê Phụng nửa vời.
Không thể tuyệt đối kiềm chế, không thể triệt để lạnh lùng, cũng không đủ ngạo mạn để đả thương ai, cao không tới thấp không xong… Nếu anh có thể giống với Lê Phụng thì tốt rồi, nói chia tay cũng sẽ không đau lòng đến vậy.
Nhưng chuyện anh không làm được, Lê Phụng lại làm được. So với trước đây, hắn càng thêm trưởng thành, lý trí, tự chủ, biết cân nhắc thiệt hơn và thao túng lòng người.
“Thôi bỏ đi.” Hề Ngọc Nhữ chống tủ giày ở huyền quan, hít sâu một hơi, tay có chút run rẩy, “Kỳ thật tôi nấu ăn cũng không ngon đến vậy, không cần vì đói bụng mà hạ thấp tiêu chuẩn ăn uống của mình.”
Lê Phụng rõ ràng sửng sốt, vậy nên Hề Ngọc Nhữ có cơ hội nói hết câu. Anh nói từng chữ, nghiêm túc và chậm rãi: “Lê Phụng, tôi muốn chia tay với cậu.”
“Tôi nói như vậy, cậu đã hiểu chưa?”
“Vì sao?” Lê Phụng vội hỏi lại, thanh âm hơi lớn hơn bình thường, nghe có chút kỳ lạ.
Đây là phản ứng mà Hề Ngọc Nhữ đã lường trước. Lê Phụng quá cố chấp, lại thích truy hỏi đến tận cùng, vậy nên Hề Ngọc Nhữ đáp: “Vì tôi không muốn sống như thế này nữa.”
Không muốn bị xem như một công cụ dùng thuận tay, không muốn bị xem là kẻ làm ấm giường khi tịch mịch, không muốn bị xem là một người tốt bụng đến không có giới hạn.
Không muốn tiếp tục lừa mình dối người sống trong một mối quan hệ không có tình yêu.
Nếu muốn nói một cách dứt khoát, rõ ràng, mạch lạc, lẽ ra anh phải nói hết những lời này, nhưng anh không muốn nói, bởi anh không muốn một người có cách tư duy khác thường như Lê Phụng hiểu nhầm rằng anh đang cầu xin tình yêu.
Anh đã vất vả độc diễn vai này trong rất nhiều năm, vậy nên anh hy vọng mình có thể rời đi với lòng tự trọng.
“Trước mặt cậu tôi không có chút tôn nghiêm nào, nhưng người không có tôn nghiêm cũng có lúc muốn sống vì mình.” Anh tháo chìa khóa căn hộ ra khỏi xâu chìa khóa, đặt lên tủ giày, “Hiện tại, tôi muốn sống cuộc đời của riêng mình.”
Không có Lê Phụng, không có lừa gạt, không ràng buộc, một cuộc đời chỉ thuộc về anh.
Không còn là trợ lý của chủ tịch Lê, không còn là cổ đông của công ty, không còn là người tình bí mật không thể lộ diện của chủ nhân nhà họ Lê, chỉ là Hề Ngọc Nhữ.
Nhưng Lê Phụng dường như không nghe thấy. Hắn giống hệt như lần đầu hai người gặp gỡ, cụp mắt nhìn xuống, lọn tóc xoăn dài che nửa mặt. Nhìn bộ dạng trầm mặc lúc này của đối phương, Hề Ngọc Nhữ không thể nói rõ mình có cảm giác gì, có lẽ là đúng như dự đoán, cũng có lẽ đã quá quen rồi.
Anh thở dài một tiếng.
“Thế thôi, Lê Phụng.” Hề Ngọc Nhữ vừa nói vừa nhìn hắn, nhìn đến hốc mắt chua xót, trái tim thắt lại, anh cố ôm chặt chậu hoa, da thịt bị ép cho đau rát, “Tạm biệt.”
Sau đó, anh ấn khóa cửa, cánh cửa hé mở. Khí lạnh bên ngoài theo khe hở tràn vào trong, thổi tan bầu không khí ngột ngạt khiến người ta hít thở không thông. Nhưng ngay khi vừa nhấc chân lên, cánh tay anh bị nắm lấy, lực kéo mạnh đến mức khiến anh ngã ra sau.
Hề Ngọc Nhữ không kịp đề phòng, lảo đảo mấy bước, theo bản năng muốn đứng vững lại, vậy nên tay ôm chậu hoa vô thức buông lỏng.
“Xoảng” một tiếng, chậu hương tuyết lan rơi xuống giữa hai người.
Chậu sứ màu khói xám mà Hề Ngọc Nhữ mua bằng một tuần tiền lương của mình năm lớp 12 đã vỡ tan tành, bùn đất vương vãi khắp nền nhà.
Hai người đều đứng yên, dừng hành động của mình.
Sự tĩnh lặng như chết lan tràn khắp căn nhà. Phải vài phút sau, Hề Ngọc Nhữ mới có phản ứng. Anh chớp mắt, không hiểu sao cảm thấy mỗi tấc da thịt của mình đều đau đớn. Tìm kiếm nguồn cơn, mới phát hiện cảm giác mãnh liệt này lan tràn từ trái tim bên trong ngực trái.
Có lẽ kết thúc thật rồi, anh nghĩ.
Hương tuyết lan vốn dĩ không thuộc về anh, vậy nên anh không thể mang nó theo.
Anh không đủ quyết tâm đoạn tuyệt, số phận đã giúp anh lựa chọn.
Cứ như vậy đi, đây mới là kết cục tốt nhất, anh nghĩ.
Hề Ngọc Nhữ chậm rãi ngẩng đầu, dời mắt khỏi cây hương tuyết lan, cũng không nhìn Lê Phụng nữa: “Người làm sẽ đến thu dọn, tôi đi đây.”
Sau đó, anh mở rộng cánh cửa, rời khỏi đó mà không còn bất kỳ sự ràng buộc nào. Vài giây sau, cánh cửa nhẹ nhàng khép lại.
–
Lê Phụng đứng yên trong chốc lát. Chỉ chốc lát thôi, chờ đến khi trong nhà không còn âm thanh nào, hắn chậm chạp ngồi xổm xuống, cẩn thận nâng nhánh hương tuyết lan rơi cong hết cành lá lên.
Mảnh sứ nhỏ màu xám lẫn trong bùn đất, hắn không phát hiện, vậy nên bị cắt cho chảy máu đầy tay. Máu và bùn đất hòa trộn vào nhau, tạo thành một hỗn hợp tanh hôi khó ngửi.
Xấu xí, thấp kém, tầm thường, bẩn thỉu… ngay cả chính Lê Phụng cũng cảm thấy ghét bỏ.
Hương tuyết lan là loài tạp chủng, Lê Phụng cũng vậy.
Hương tuyết lan bị Hề Ngọc Nhữ vứt bỏ rồi, Lê Phụng cũng vậy.
–
Chiếc xe không nhanh không chậm chạy trên cầu lớn bắt qua Tây Giang, bầu trời không biết đã lại cuồn cuộn mây đen từ khi nào, gió lạnh ẩm ướt len lỏi qua cửa sổ xe để mở, quấn lên người Hề Ngọc Nhữ.
Bàn tay nắm vô lăng siết chặt, lúc này anh mới cảm nhận được vật cấn ở ngón tay. Trong đầu trống rỗng chừng mười mấy giây, sau đó Hề Ngọc Nhữ dừng xe bên đường.
Du khách tấp nập, cặp đôi quấn quýt, cư dân nhàn nhã… cảnh tượng trên cầu lớn Tây Giang vẫn luôn là như thế, bao nhiều năm không đổi. Hề Ngọc Nhữ đón gió ẩm bước đến lan can, nheo mắt lắng nghe tiếng gió khảy mặt nước.
Vài giây sau, Hề Ngọc Nhữ khẽ hôn lên chiếc nhẫn trơn trên ngón áp út. Bề mặt của nó đã có dấu vết mài mòn, mất đi ánh sáng thuở ban đầu.
Dù sao cũng đã tám năm rồi.
“Tôi yêu em.”
Anh thì thầm với chiếc nhẫn, sau đó không chút do dự tháo nó ra, ném xuống dòng Tây Giang cuộn sóng.
Có lẽ nó đã phát ra một thanh âm rất nhỏ, có lẽ đã làm bắn lên một tia nước thật nhẹ, nhưng rất nhanh, hết thảy đều trở về thinh lặng.
Lúc quay trở lại xe, anh nghe giọng phát thanh trầm thấp trong radio báo thời tiết ngày mai: “… Châu A có nơi mưa to…”
Sau đó, chiếc xe chạy thẳng về một hướng khác, không dừng lại nữa.