Ngày 23 tháng 6 năm 2043 theo Tân lịch, một ngày sau khi Hề Ngọc Nhữ rời đi.
Tầm giữa trưa, căn hộ ở phía nam Tây Giang gần đại học Thủ Châu của Lê Phụng chợt vang lên tiếng gõ cửa.
Lúc đó Lê Phụng đang nằm ngửa trên giường nhìn trần nhà, chìm vào suy tư. Tiếng chuông cửa cắt ngang tiến trình nghiền ngẫm của hắn, nhưng hắn không hề cảm thấy khó chịu, vì hắn cho rằng có lẽ cuộc sống biến động điên đảo của hắn sắp khôi phục lại quỹ đạo thông thường.
Nhưng sau khi mở cửa, hắn không có được thứ mình thầm mong đợi, tâm trạng càng thêm bực bội. Trong vài phần trăm giây, hắn nhanh chóng hồi phục tinh thần, cũng tự nhắc mình sau này phải luôn kiểm tra camera trước cửa, tránh những phiền toái không cần thiết. Sau đó, hắn kéo then cài, muốn sập cửa lại, nhưng người bên ngoài đã giơ tay chắn ngang khe hở.
“Lê Phụng…” Thanh âm nhỏ nhẹ yếu ớt, chữ này dính vào chữ kia, là kiểu nói chuyện không hề rành mạch dứt khoát.
Lê Phụng cụp mắt, chờ ba giây, vẫn chưa nghe được thông tin nào có giá trị, vậy nên cánh tay tăng thêm sức lực: “Buông ra.”
“Đau, Lê Phụng… đau…”
“Anh đừng đối xử với em như vậy được không? Anh đột nhiên bỏ đi, mọi người đều rất lo lắng, hôn lễ của chúng ta…”
“Hướng Thanh.” Lê Phụng gọi tên đối phương, đánh gãy những lời thừa thải và lãng phí thời gian.
Nhưng Hướng Thanh cố chấp giữ tay ở cửa, còn dùng ánh mắt trách móc nhìn Lê Phụng, như thể hắn đã làm sai chuyện gì: “Lê Phụng! Anh thật sự nhẫn tâm vậy sao? Em rốt cuộc đã làm gì mà bị đối xử như vậy? Em…”
Lê Phụng cho rằng trên đời này, ngoại trừ Hề Ngọc Nhữ ra, không ai có tư cách trách móc hắn. Chút kiên nhẫn cuối cùng đã hao hết, hắn vươn tay siết cổ tay Hướng Thanh, đẩy y ra xa hai mét.
“Hôn lễ không diễn ra như kế hoạch, hợp tác hủy bỏ, nhưng cha cậu còn bảo cậu tới tìm tôi, bởi vì ông ta phát hiện ra mọi chuyện không diễn ra theo ý mình.”
Hắn thả tay Hướng Thanh ra, móc một chiếc khăn tay từ trong túi tỉ mỉ lau sạch những nơi vừa chạm vào đối phương, lau hết mùi pheromone nhạt nhòa của omega.
Alpha và omega đúng là phiền phức.
“Anh có ý gì?” Sắc mặt Hướng Thanh trở nên khó coi. Mới rồi y tỏ ra yếu thế, vành mắt đỏ hoe đáng thương, nhưng lúc này đã bắt đầu nghiến răng nghiến lợi, “Anh biết được những gì? Hay là, đây đều là kế hoạch của anh!?”
Kỳ thật Lê Phụng không muốn lãng phí thời gian với những kẻ không quan trọng, nhưng hắn biết Hướng Thanh có cách liên lạc với Hề Ngọc Nhữ, hắn không muốn người này đi than vãn khóc lóc với anh. Hơn nữa, Hề Ngọc Nhữ vẫn còn đang giận hắn, hắn không nên khiến cho hình tượng của mình xấu hơn nữa.
Vậy là hắn thân thiện nhắc nhở: “Ba tháng trước, tôi và cha cậu đạt được một thỏa thuận. Hợp tác lẽ ra phải là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi, nhưng cha cậu hiển nhiên không hiểu điều này, tự cho rằng có thể dùng chuyện này để áp chế tôi, yêu cầu tôi —— kết hôn với đứa con omega có đời tư hỗn loạn bừa bãi của mình.”
Lê Phụng ghét những kẻ tham lam, bọn họ đòi hỏi vô độ, được voi đòi tiên, như những con rệp ghê tởm không biết đâu là giới hạn, bò đến đâu để lại mùi hôi thối đến đó, khiến người ta không vui. Người như vậy xuất hiện trước mặt, cản đường hắn, hắn không thể không giáo huấn một phen.
Mà khi Lê Phụng chuẩn bị đánh trả, hắn bất ngờ phát hiện trong chuyện này còn một sơ hở rất lớn, có thể chi phối được. Chỉ cần hắn tạm thời lá mặt lá trái, về sau có thể thu lợi khổng lồ từ thương vụ này, còn có thể nuốt chửng gia tộc đang chiếm giữ khu nam Tây Giang.
Đương nhiên mấy chuyện này không quan trọng. Chuyện quan trọng là, thông qua việc này, hắn có thể gia tăng tài sản tăng lên gấp mấy lần —— đồng nghĩa Hề Ngọc Nhữ, một người cực kỳ yêu tiền, sẽ càng muốn ở lại với hắn. Bọn họ rốt cuộc không còn bị trói buộc bởi lời nguyền bảy năm nữa.
Để đạt được mục đích, hắn trước nay không từ thủ đoạn, bao gồm cả giả vờ đồng ý liên hôn với Hướng Thanh. Lê Phụng cho rằng mình đã giải thích một cách khách quan, chi tiết, còn rất có ý tứ mà chừa lại một khoảng trống cho đối phương tự mình suy nghĩ, nhưng Hướng Thanh không biết làm sao đột nhiên tức giận.
Y cơ hồ chỉ thẳng vào mặt Lê Phụng, mắng: “Tôi có đời tư hỗn loạn bừa bãi? Vậy anh và trợ lý bên người thì là cái gì? Toàn bộ châu A có ai không biết đó là người tình của anh? Ngay cả hôn lễ giữa tôi và anh cũng là một tay anh ta sắp xếp, đúng là làm tôi mất hết thể diện!”
Người tình, trong ngữ cảnh xã hội ở Liên bang, từ này thường dùng để chỉ mối quan hệ thân mật nhưng bất chính, tức là, không thể áp dụng với hắn và Hề Ngọc Nhữ.
Vậy nên hắn lập tức chỉnh lại: “Hề Ngọc Nhữ là người yêu của tôi.”
“Người yêu?” Hướng Thanh như nghe được một từ gì đó rất buồn cười, ngẩn ra vài giây, sau đó đột nhiên phá lên cười lớn, là nụ cười trào phúng chế nhạo, “Anh có người yêu rồi mà còn kết hôn với tôi? Anh để người yêu của mình một tay chuẩn bị cho hôn lễ của mình và người khác? Lê Phụng, anh không hổ là con của Lê Thu Lâm, anh đúng là… Ha ha ha…”
Y dụi mắt, lau đi nước mắt vì cười mà tràn ra: “Họ Lê các người đúng là một đám thần kinh!”
Nói rồi, Hướng Thanh vặn vẹo thân mình, cố gắng rướn cổ nhìn vào trong nhà: “Trợ lý của anh đâu? Người yêu của anh đâu? Để tôi xem thử nào, ầm ĩ đến mức này rồi còn chưa chịu ló mặt ra à? Hay là không chịu đựng nổi nữa, đã chia tay với anh rồi?”
Lê Phụng không thích người khác soi mói đời sống cá nhân của mình, huống hồ đời sống cá nhân của hắn hầu hết đều gắn liền với Hề Ngọc Nhữ, vậy nên hắn càng không muốn để người ngoài bàn luận. Hơn nữa, hắn và Hề Ngọc Nhữ cũng sẽ không thật sự chia tay. Không bao giờ.
Lê Phụng giơ tay nắm tóc Hướng Thanh, ép omega đã xé rách lớp mặt nạ dịu dàng hòa nhã kia đối mặt với mình: “Hướng Thanh, thông minh một chút đi.”
Sau đó, hắn kéo Hướng Thanh đi về phía thang máy, ấn đầu y vào nút gọi thang, lại nói: “Cũng bảo bọn họ thông minh một chút, tôi muốn gặp bọn họ thì sẽ tự đi gặp, đừng giở trò vặt vãnh.”
Mười mấy giây sau, cửa thang máy mở ra, Lê Phụng kéo Hướng Thanh ném vào buồng thang máy, không bao lâu sau, cửa thang từ từ khép lại. Lê Phụng quay lại trong nhà, nằm xuống với tư thế trước khi bị Hướng Thanh làm phiền, nhưng nội dung suy nghĩ đã thay đổi.
Bản thân Hướng Thanh và những kẻ sau lưng y đều không đáng ngại, cũng không đáng bận tâm, dù sao cũng chỉ là một đám chó nhà có tang, thất bại trong cuộc chiến tranh quyền đoạt lợi thôi. Chỉ là những lời thiếu chừng mực mà Hướng Thanh nói ra khi mất bình tĩnh khiến hắn bất giác suy nghĩ nhiều hơn một chút.
Thật ra “omega có đời tư hỗn loạn bừa bãi” cũng không phải lời đánh giá tự tiện và chủ quan của Lê Phụng, chính cha y từng bóng gió ám chỉ điều này, chẳng qua không nói thẳng thừng như hắn thôi. Lê Phụng không có ý định phán xét cách sống của người khác, nhưng tại sao một kẻ như vậy mà cũng dám châm chọc quan hệ giữa hắn và Hề Ngọc Nhữ? Chẳng lẽ trong này thật sự có vấn đề?
Vấn đề giữa hắn và Hề Ngọc Nhữ…
Để có thể phân tích kỹ lưỡng chuyện này, Lê Phụng nghĩ mình nên đi dò hỏi vài người.
–
Lê Phụng lái xe phóng nhanh trên đại lộ châu A, hướng đến một nơi ít người biết tới. Càng đến gần nơi đó, mật độ dân cư càng thưa thớt. Ánh nắng loang lổ rọi xuống mặt đường, hơi nóng bốc lên cuồn cuộn giữa bóng râm hai bên.
Quét mã, đăng ký, ghi hình, kiểm tra an ninh… Lê Thu Lâm dốc hết sức lực cuối đời để xây dựng cho mình một ngôi nhà tĩnh dưỡng có chỉ số an toàn và chức năng chăm sóc tốt nhất, rời xa trung tâm quyền thế mà lão đã khống chế, tách biệt với đế chế thương nghiệp mà lão vun đắp nhiều năm, trở thành một ông lão bình thường an hưởng tuổi già.
Rất nhiều người cho rằng Lê Thu Lâm càng lớn tuổi càng cẩn thận thái quá, Lê Phụng thì cảm thấy lão rất hiểu mình hiểu người, biết rõ chẳng có ai ưa mình.
Đẩy cửa nhà chính ra, không tìm thấy bóng dáng Lê Thu Lâm trong phòng khách, hắn đi vài bước vào trong mới thấy chỗ ban công để đầy chậu hoa có động tĩnh. Hộ tá đi theo bên cạnh Lê Thu Lâm phát hiện Lê Phụng đến, cúi người nói nhỏ bên tai lão, người ngồi trên xe lăn mới chậm chạp ngước nhìn lên.
Lão giơ tay ra hiệu, hộ tá nhận lệnh liền từ tốn đi đến cạnh Lê Phụng: “Đại thiếu gia, ông chủ gọi cậu qua.”
Lê Phụng gật đầu với cô, ra hiệu cô đừng đi theo. Hộ tá cũng biết cách giao tiếp của hai cha con nhà này, quả thật không quay lại chỗ ban công nữa.
“Hôm nay lại rảnh rỗi đến thăm ta.” Lê Thu Lâm cầm bình nước nhỏ bằng đồng liên tục tưới vào chậu hoa. Cây cối trồng bên trong cành lá mềm nhũn, rễ mục nát —— chết do bị tưới nước quá nhiều.
Lê Phụng ngồi xuống bàn tròn: “Không phải đến thăm ông.”
“Vậy thì vì chuyện gì? Chẳng lẽ vì vụ liên hôn với nhà họ Hướng?” Nước trong ấm đồng đã hết, Lê Thu Lâm rốt cuộc không còn hứng thú, buông tay ra, “Chuyện này con làm không sạch sẽ, ngay cả bản thân mình cũng mất thể diện, hơn nữa cũng phải quản lý chặt chẽ người bên cạnh con hơn.”
Lê Phụng không trả lời vấn đề của Lê Thu Lâm, hắn dựa vào lưng ghế, mười ngón tay giao nhau đặt giữa hai chân: “Lê Thu Lâm, tại sao ông cưới Tần Khiết?”
“Đương nhiên là vì tiền.” Lê Thu Lâm cũng dựa lưng vào xe lăn, bàn tay hơi run vì không có sức lực vuốt tấm chăn đắp trên đùi, “Lúc ấy nhà họ Lê đang thăm dò một hướng đi mới, nhà mẹ của A Khiết rất có kinh nghiệm trong lĩnh vực này.”
Đáp án hoàn toàn trong dự kiến, vốn dĩ hôn nhân và tình yêu là hai chuyện khác nhau, không hiểu sao Hướng Thanh lại nhập hai chuyện thành một. Nhưng Lê Phụng rất có tinh thần học hỏi: “Vậy tại sao Tần Khiết lại cưới ông?”
Lê Thu Lâm không hề giấu giếm: “Đương nhiên cũng vì tiền. Bọn họ đơn thuần là vì tiền của nhà họ Lê.”
Lão nặng nề ho khan vài tiếng, tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: “Lê Phụng, hiện tại con là chủ nhân của gia tộc, con phải bảo vệ tất cả những gì họ Lê đang có, đừng để nhóm người Tần Khiết lấy đi. Cuối cùng là ai cũng không quan trọng, con tốt nhất là sớm sinh người thừa kế.”
Mơ tưởng rất đẹp, nhưng Lê Phụng kịp thời nhắc nhở Lê Thu Lâm: “Hề Ngọc Nhữ là beta.”
Không ngờ Lê Thu Lâm đang ho khan cũng im bặt.
Gương mặt lão đã già nua, da mí mắt lỏng lẻo và chùng xuống, che khuất một phần đôi mắt, nhưng ánh nhìn quái dị vẫn không hề che giấu mà dán chặt lên người Lê Phụng.
Lê Phụng không né tránh, cũng nhìn lại, chờ đối phương nói tiếp.
Đại khái chừng hơn ba phút sau, Lê Thu Lâm bỗng phá ra cười, thân thể già nua như cành khô của lão run lên, sự đắc ý tràn ra từ hơi thở mục nát hôi thối.
“Lê Phụng, con đúng là con ta, đứa con ta một tay nuôi lớn.”
“Con hận ta đến mấy, trong người vẫn chảy dòng máu của ta; con ghét ta thế nào đi nữa, ngày qua tháng lại, con cũng sẽ dần dần trở thành bản sao của ta.”