Lê Thu Lâm không đủ khí lực, cười không bao lâu bắt đầu ho khan, thở gấp, thoáng chốc gương mặt đỏ bừng. Sau khi thân thể suy bại nhanh chóng, cả việc cười lớn cũng trở thành một gánh nặng.
Hộ lý xuất hiện đúng lúc, thuần thục đỡ Lê Thu Lâm uống nước, vỗ lưng, lau cằm sạch sẽ. Chỉ trong vài phút, Lê Thu Lâm đã khôi phục bộ dạng thản nhiên như thường, thậm chí ánh mắt nhìn Lê Phụng cũng bình tĩnh trở lại. Hai người nhất thời không nói gì, thoạt nhìn rất giống một đôi phụ từ tử hiếu.
“Như vậy rất tốt, Lê Phụng.” Không bao lâu sau, Lê Thu Lâm mở miệng, nở nụ cười khen ngợi, “Hôn nhân và tình yêu quả thật không thể đánh đồng, bản chất hai chuyện này khác nhau. Suy cho cùng, hôn nhân có thể mang đến miếng ăn, tình yêu thì không thể.”
“Nhưng tốt nhất là con đừng quá để ý đến chút tình yêu này. Tình yêu là thứ yếu ớt mong manh nhất, một người có thể yêu con vì bất cứ điều gì, nhưng chỉ cần một lý do là đủ để họ không yêu con nữa, ví dụ như, con không phải họ Lê, không có gia tài bạc tỷ.”
Đây là lần hiếm hoi Lê Thu Lâm nói chuyện với Lê Phụng bằng giọng điệu ôn hòa, giống như đang đưa ra một lời khuyên chân thành: “Trợ lý kia của con đã đi theo con rất nhiều năm, nhưng… ta nhớ cậu ta đến từ khu ổ chuột ở châu D đúng không? Lê Phụng, người càng nghèo càng yêu tiền, nếu con không phải đại thiếu gia nhà họ Lê, con nghĩ cậu ta có còn muốn quen biết con không?”
Lê Phụng chợt nghiêng đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm Lê Thu Lâm, trong lòng dâng lên chút bực bội. Hắn cảm thấy một tràn dông dài vừa rồi có ba sai lầm nghiêm trọng.
Sai lầm thứ nhất: hắn và Hề Ngọc Nhữ quen biết nhau từ một sự cố ngoài ý muốn, không phải một trong hai sắp đặt, vậy nên giả thiết của Lê Thu Lâm không có cơ sở.
Sai lầm thứ hai: Hề Ngọc Nhữ cũng không phải là một người thực dụng đến cực đoan. Anh yêu tiền, nhưng sẽ không vì Lê Phụng không có tiền mà bỏ hắn (chuyện này hắn đã chứng thực vào tám năm trước, khi Lê Thu Lâm nhốt hắn trong phòng giam dưới lòng đất). Hơn nữa, những gì Hề Ngọc Nhữ đang có đều là Lê Phụng tình nguyện cho anh, hoặc là phần tài sản anh nhận được theo chế độ phân chia hợp pháp của Liên bang, Hề Ngọc Nhữ chưa từng chủ động đòi hỏi thái quá.
Sai lầm thứ ba: Hề Ngọc Nhữ không yêu hắn.
Nói đúng hơn, trên đời này sẽ không có bất kỳ ai yêu linh hồn mang tên Lê Phụng. Với người trong nhà, Lê Phụng là tạp chủng, là ấu trùng ruồi trâu ký sinh trên da thịt nhà họ Lê, là vết loét mưng mủ đáng thương và đáng khinh, là kẻ dị loại không ai chấp nhận, hoàn toàn lạc lõng trong gia tộc này. Với người ngoài, Lê Phụng là một người họ Lê đê tiện ích kỷ, là đứa con riêng tham lam muốn tranh giành tài sản, là một gia chủ duy lợi, là con buôn khôn khéo, là nhà tư bản hút máu.
Lê Phụng nhận hết những lời bàn tán và mắng chửi, cũng chấp nhận chuyện hiển nhiên không có ai yêu mình. Hắn tập mãi thành quen rồi.
Và từ tám năm trước, tình cảm Hề Ngọc Nhữ dành cho hắn là gì cũng đã rõ ràng —— chỉ là thương hại, không có tình yêu. Thương hại tuy không phải là yêu, nhưng cũng gần giống vậy. Lê Phụng chỉ cần bấy nhiêu là đủ rồi.
Hơn nữa, sau ngần ấy năm, có lẽ giữa bọn họ đã hình thành một ít tình cảm khác giống như tình yêu, ít nhất khiến cho Lê Phụng thoạt nhìn khác biệt với những kẻ đáng thương khác.
“Lê Phụng, con còn phải học hỏi nhiều lắm.” Cuối cùng, Lê Thu Lâm kết thúc tràn diễn thuyết của mình bằng một câu như vậy.
Bởi vì lời nói của ông ta chứa quá nhiều sai lầm, cực kỳ không chặt chẽ, vậy nên Lê Phụng cảm thấy không cần nói tiếp nữa. Hắn biết Lê Thu Lâm đang chờ hắn đáp lời, nhưng hắn chỉ đứng dậy.
Trước khi rời đi, hắn bước vài bước về phía Lê Thu Lâm, đôi tay chống lên xe lăn, hơi cúi người về phía trước, nhìn người cha ruột về mặt sinh học của mình. Mùi pheromone alpha cấp cao của Lê Thu Lâm xộc thẳng vào khoang mũi hắn, pha lẫn với một mùi hôi thối mục rữa gần đất xa trời.
“Hiện tại, nhà họ Lê là của tôi, cũng là của Hề Ngọc Nhữ.” Hắn nhẹ nhàng đẩy xe lăn một chút, Lê Thu Lâm lui lại một đoạn, giống như Lê Phụng khi còn bé, không hề có sức chống cự, “Hơn nữa, không có nếu như.”
Lê Phụng chậm rãi đứng thẳng dậy, sửa sang cổ tay áo: “Cần gặp tôi thì liên hệ với trợ lý của tôi.”
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Tuy lời lẽ của Lê Thu Lâm rất lộn xộn, hành vi cũng khó hiểu, nhưng Lê Phụng cũng có chút thu hoạch. Bởi vì lão ngạo mạn và tự phụ, luôn cho mình là đúng, nên nếu đảo ngược lại lời lẽ của lão với một thái độ khiêm tốn, có lẽ sẽ suy ra được cách nghĩ của người bình thường.
Như vậy, nếu xử lý những lời vừa rồi theo hướng này, thì với người bình thường mà nói, tình yêu và hôn nhân thường đi đôi với nhau.
Tình yêu và hôn nhân.
Hình ảnh và nội dung.
Lê Phụng từng cảm thấy có thể so sánh hai cụm khái niệm này, tuy chúng cùng bộ với một loại sản phẩm, cũng có quan hệ chặt chẽ với nhau, nhưng thực tế chúng có nhiệm vụ khác nhau, nhắm đến những mục tiêu khác nhau. Nhưng hiện tại hắn vừa hiểu ra, với người khác mà nói, không hẳn là như vậy.
Thì ra là vậy.
Vậy thì, lý do mà Hề Ngọc Nhữ không vui cũng đã rõ rồi —— Nếu hôn nhân là kết quả của tình yêu, vậy đối tượng kết hôn của hắn hẳn phải là người hắn đã yêu tám năm chứ không phải một người xa lạ từ trên trời rơi xuống. Nếu hắn làm ngược với lẽ thường, Hề Ngọc Nhữ đương nhiên cảm thấy không được tôn trọng, dẫn đến phẫn nộ và thất vọng.
Trong khoảnh khắc lĩnh hội được điều này, Lê Phụng cảm thấy những xao động bất an vẫn luôn quanh quẩn bên người hắn chợt tan đi không ít.
Đã có đáp án, hắn rốt cuộc có thể bắt tay vào hành động. Lê Phụng lập tức mở ứng dụng quen thuộc, nhìn chấm xanh chậm chạp di chuyển trên màn hình. Ngón trỏ nhẹ nhàng đặt lên đó, ánh sáng xanh xuyên qua làn da, tỏa ra một vầng sáng có thể nói là nhu hòa. Chấm xanh nhấp nháy, Lê Phụng có thể cảm nhận được mạch đập của mình nảy lên ở đầu ngón tay.
Chừng hơn một phút sau, hắn mới nhấc tay lên, quyết định nhanh chóng chạy về hướng chấm xanh ấy.
–
“Cửa hàng khi nào mở cửa?”
“Chưa biết nữa.”
“Tên cửa hàng là gì?”
“Chưa nghĩ ra.”
“Vậy cửa hàng này bán gì?”
“Cũng chưa quyết định
Vẻ mặt Lương Gia Thật rốt cuộc thay đổi, hàng mày cau lại, mắt càng trợn tròn, môi mím chặt, trông có chút lúng túng.
Hề Ngọc Nhữ phụt cười một tiếng. Đừng nói Lương Gia Thật, ngay cả anh nghe xong cũng cảm thấy câu trả lời của mình quả thật vớ vẩn. Anh lau mặt một cái: “Không phải anh không muốn nói với cậu, là thật sự không biết.”
Sắc mặt Lương Gia Thật dịu lại một chút: “Anh còn chưa nghĩ kỹ mà đã bắt đầu sửa sang sao?”
“Ừm.” Hề Ngọc Nhữ nhìn mặt tường cửa hàng được quét sơn nước, những mảng tường được phủ kín khiến anh cảm thấy trong lòng an ổn hơn nhiều, “Khi cái gì cũng chưa biết, cứ hành động trước vẫn tốt hơn, đáp án không chừng nằm trong chính quá trình đó.”
Lương Gia Thật theo thói quen lẩm bẩm: “Anh lợi hại thật.” Sau đó theo Hề Ngọc Nhữ đi dạo quanh cửa tiệm chất đầy vật liệu xây dựng.
Nhưng nơi này hết thảy đều chưa thành hình, lời hay ý đẹp cũng nói hết rồi, không có gì để bàn luận thêm, hai người dự định rời đi. Đột nhiên, bên ngoài đổ mưa lất phất. Những hạt mưa to cỡ hạt đậu nện xuống, mùi bùn đất ẩm ướt bắt đầu xộc lên.
Cửa tiệm này nằm đối diện cổng chính đại học Thủ Châu, ngước mắt lên là có thể thấy những sinh viên đang chạy vội, những gương mặt cả nam lẫn nữ đều còn nét trẻ con. Chỉ liếc mắt một cái, Hề Ngọc Nhữ liền ngây người.
Mọi thứ xung quanh dần trở nên nhòe nhoẹt, những bóng người trở nên mờ ảo, ngay cả tiếng mưa rơi cũng trở nên nặng nề, giống như bị ngăn cách bởi một lớp nhựa dày. Giữa sự hỗn độn và mông lung ấy, một bóng người đột nhiên hiện rõ lên trong tầm mắt anh, người nọ cầm dù đen, tiến lại gần.
Đối phương đứng lại cách Hề Ngọc Nhữ hai bước, tán dù vừa vặn chạm vào mép mái hiên, hạt mưa lăn xuống, rơi vào vũng nước, bắn lên những bọt nước có hình thù kỳ lạ. Một trận sấm rền đột nhiên đánh xuống đường chân trời xa xôi, người nọ hơi nghiêng dù ra phía sau, lộ ra gương mặt —— mái tóc xoăn nhẹ để xõa, cánh môi nhợt nhạt không có huyết sắc, gương mặt đẹp đến gần như vô thực, cùng đôi đồng tử màu xám tro.
Hề Ngọc Nhữ bất giác bước lên nửa bước, hoảng hốt nghĩ phải chăng giây tiếp theo, người này sẽ nói muốn cùng anh đi ăn hoành thánh, sau bữa ăn đi về ngang qua tiệm kem, theo lẽ thường mua một cây kem sữa nguyên vị làm món tráng miệng buổi tối, sau đó hai người cùng nhau đi về căn nhà ở phía nam Tây Giang.
Nhưng khi Lương Gia Thật sau lưng gọi một tiếng, ảo giác của anh bị phá tan.
Anh lùi lại một bước, phủi nước mưa trên người: “Cậu tới đây làm gì?”
Lê Phụng thu dù, hoàn toàn tự nhiên đến đứng bên cạnh anh: “Hề Ngọc Nhữ, em có chuyện muốn nói với anh.”
“Tôi cho rằng mình đã nói rất rõ ràng rồi.” Anh đút tay vào túi quần, ở nơi người khác không nhìn thấy, lặng lẽ siết chặt ngón tay, “Lê Phụng, còn chưa đầy hai ngày.”
Lê Phụng liền nhíu mày, rõ ràng không hài lòng với cách tính thời gian của anh, nhưng hắn đối chiếu lại thì quả thật chỉ mới hơn một ngày, không thể phản bác được.
Vậy nên, hắn chỉ có thể tiếp tục nói về mục đích của mình: “Em muốn nói với anh vài chuyện, nếu anh biết đó là gì, anh sẽ không cự tuyệt em.”
Hề Ngọc Nhữ cảm thấy Lê Phụng quả thật giống một chủ tiệm thiếu tinh tế, dùng chiêu trò bán hàng mà mình tự cho là cao tay nhưng kỳ thật chẳng có sức hấp dẫn nào. Anh rất muốn cự tuyệt, vì mọi chuyện đến đây nên kết thúc rồi, cái gì cần nói đều đã nói, bọn họ cũng đã hoàn toàn ngửa bài, thật sự không còn lý do gì để dây dưa thêm nữa.
Nhưng anh không ngờ Lê Phụng sẽ đến tìm anh, chủ động thay đổi, thẳng thắn bày tỏ, đây là một khoảnh khắc hiếm hoi trong cuộc đời hắn. Hơn nữa, Lê Phụng tính tình cố chấp, bám riết không tha, nếu không đồng ý, e rằng khó có thể thoát khỏi tình huống này mà không dùng đến vũ lực.
“Thôi được.” Cuối cùng anh vẫn gật đầu, bất đắc dĩ xoay người nói với Lương Gia Thật, “Gia Thật, cậu ra xe đợi anh đi, nói chuyện xong anh ra.”
Ánh mắt Lương Gia Thật nhìn qua nhìn lại giữa Hề Ngọc Nhữ và Lê Phụng, vẻ mặt có chút phức tạp nhưng cuối cùng vẫn nghe lời rời đi.
“Cậu muốn nói gì?” Hề Ngọc Nhữ hỏi, rồi hất cằm chỉ vào không gian ngổn ngang vật liệu, “Bên trong có ghế, vào ngồi đi rồi nói.”