Có Nơi Mưa To - Econgee

Chương 40

Bên trong cửa tiệm chất đầy vật liệu xây dựng, gió lạnh từ bên ngoài ùa vào, cuốn mùi bùn thô ráp xông vào khoang mũi.

Hai cái ghế để trong góc phủ một lớp bụi vôi không dày không mỏng, Hề Ngọc Nhữ lấy khăn giấy lau chùi một phen, đang chuẩn bị ngồi xuống thì vô thức liếc nhìn Lê Phụng đứng yên ở đó. Anh bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đẩy chiếc ghế mình đã lau sang cho hắn.

“Cậu muốn nói cái gì, nói đi.” Hai người cách nhau không xa không gần, khi mở miệng nói câu này, Hề Ngọc Nhữ ngạc nhiên phát hiện, dù ngồi xuống, anh cũng phải ngẩng đầu lên mới có thể đối diện với Lê Phụng. Người kia ngồi ngược sáng, chắn hết phân nửa ánh sáng rọi vào.

Hóa ra Lê Phụng trưởng thành cao lớn như vậy, lại không còn thường xuyên thoải mái dựa vào vai anh giống như hồi đại học, vậy mà từ trước đến nay anh không hề nhận ra điều này.

“Sự thật về hôn lễ của em và Hướng Thanh.” Lê Phụng đan mười ngón tay vào nhau, cánh tay đặt trên đầu gối, hơi nghiêng người về phía trước, tư thế giống như đang thẩm vấn.

Hề Ngọc Nhữ sửng sốt: “Cái gì?”

“Em không kết hôn với cậu ta vì yêu.” Lê Phụng nói.

Nhưng ngữ khí của hắn quá lãnh đạm, thái độ không rõ ràng, vậy nên hắn giải thích mà chẳng khác gì đang thương thảo một cuộc hợp tác hai bên cùng có lợi.

Hề Ngọc Nhữ nhanh chóng hiểu ý đối phương, cũng ngả người ra sau: “Tôi đương nhiên biết chuyện này.”

Lê Phụng hiển nhiên sẽ không yêu một Hướng Thanh vừa mới quen biết chẳng bao lâu, nhưng Lê Phụng cũng sẽ không yêu một Hề Ngọc Nhữ chưa bao giờ nằm trong phạm vi lựa chọn.

Kết hôn chưa chắc là vì yêu, nhưng không kết hôn thì chắc chắn là không yêu, đây là một logic đơn giản, ai cũng có thể suy ra.

Nghe Hề Ngọc Nhữ nói vậy, Lê Phụng rõ ràng khựng lại một chút, qua chừng năm sáu giây mới nói tiếp: “Em cũng sẽ không kết hôn với bất kỳ ai khác.”

“Rồi sao nữa?” Hề Ngọc Nhữ hỏi. Nhưng lần này Lê Phụng không thể đưa ra câu trả lời.

Không ngoài dự đoán.

Hề Ngọc Nhữ dùng lòng bàn tay chống trán, khẽ cười: “Lê Phụng, cậu chỉ đơn thuần là biết vấn đề nằm ở đâu, nhưng thật ra cậu cũng không cảm thấy đó là vấn đề.”

Anh không biết Lê Phụng đã tìm thấy vấn đề bằng cách nào, nhưng nếu quy tất cả những mâu thuẫn giữa hai người bọn họ vào một vấn đề duy nhất, thì cũng không khỏi quá nông cạn.

Mối quan hệ giữa bọn họ quá phức tạp, bởi vì có vô số vấn đề cần giải quyết; nhưng cũng có thể rất đơn giản, hết thảy đều có thể quy về một câu —— không yêu mà thôi. Nhưng Hề Ngọc Nhữ không phải là đột nhiên không yêu, mà là đột nhiên hiểu ra.

Anh tự nhủ mình nên nói rõ ràng hơn, lạnh lùng hơn. Anh biết sự cố chấp của Lê Phụng, cũng biết nếu cứ tiếp tục dây dưa, cuộc sống vốn đã rối ren sẽ chỉ càng thêm bất ổn và hỗn loạn.

Lê Phụng khẽ động đậy, giống như muốn phản bác lời anh nói, nhưng Hề Ngọc Nhữ nhanh chóng ngăn lại: “Chính cậu muốn nói chuyện với tôi, nếu cậu thật sự muốn biết tôi nghĩ gì, có lẽ cậu nên nghe tôi nói hết trước khi mở miệng.”

“Được rồi.” Lê Phụng ra dấu im lặng, đảm bảo tiếp theo mình sẽ không tùy tiện chen ngang.

Hề Ngọc Nhữ cảm thấy buồn cười, cũng cảm thấy thật bất đắc dĩ. Có lẽ Lê Phụng là như vậy, khiến anh rung động, khiến anh hạnh phúc hơn bất kỳ ai, cũng khiến anh đau khổ hơn bất kỳ ai.

“Lê Phụng, nói chuyện với cậu thật sự rất khó khăn, cậu biết không?” Hề Ngọc Nhữ bất giác ngả người ra sau, ánh mắt rời khỏi Lê Phụng, chuyển sang bầu trời tối sầm bên ngoài.

“Cậu trước nay chỉ nghe điều cậu muốn nghe, hơn nữa còn tùy tiện thêm thắt. Tôi rốt cuộc bày tỏ điều gì, kỳ thật cậu không chút để tâm.”

Lê Phụng thay đổi tư thế, muốn lên tiếng, nhưng vì mới vừa hứa hẹn nên hắn vẫn tuân theo quy ước, duy trì im lặng.

“Cậu không chỉ không để tâm đến tôi, mà còn khiến tôi không thể nào tiếp tục để tâm đến cậu.” Hề Ngọc Nhữ siết chặt mép ghế nhựa, lớp nhựa cứng cứa vào lòng bàn tay, “Trước kia tôi luôn cho rằng mình hiểu cậu, nhưng gần đây mới phát hiện, tôi thật ra chẳng hiểu gì cả.”

“Tôi không biết cậu suy nghĩ gì, không biết cậu cảm thấy như thế nào, từ trước đến nay đều là như thế. Tôi cố gắng lục lọi trong ký ức, cố gắng suy nghĩ, cố gắng tìm tòi, nhưng chỉ có thể tìm thấy những chuyện vặt vãnh như cậu thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì. Nhưng những chuyện này, bảo mẫu nhà họ Lê có lẽ còn biết rõ hơn tôi.”

“Bởi vì cậu không nói gì với tôi, không một chuyện gì, vậy nên tôi không bao giờ biết được cậu đang nghĩ gì! Giống như khi cậu đột nhiên quyết định liên hôn với nhà họ Hướng, sau đó báo với tôi, còn lý do vì sao thì mặc cho tôi tự đoán.”

Những lời lẽ xấu xí, những lời chất vấn và giằng co chẳng ra thể thống gì. Hề Ngọc Nhữ đã nghĩ mình có thể thản nhiên đối mặt, nhưng khi nói ra những lời này, anh vẫn không ngăn được niềm bi thương dâng lên trong lòng.

“Khi tôi đột nhiên nhận ra điều này, tôi rốt cuộc ý thức được mình chẳng là gì đối với cậu. Có lẽ tôi cũng giống món hoành thánh, giống loại kem mà cậu thích, chỉ là một thói quen của cậu mà thôi.”

Nói tới đây, Lê Phụng đột nhiên duỗi tay nắm lấy bàn tay đang bấu chặt mép ghế của anh, cảm giác lành lạnh, mang theo chút ẩm ướt của mồ hôi dán lên da thịt, nháy mắt kéo anh về với thực tại. Nhưng Hề Ngọc Nhữ không hề cảm thấy được an ủi, vào lúc này tiếp xúc với Lê Phụng chỉ khiến anh càng thêm đau khổ.

Anh nhìn Lê Phụng, nhìn thật kỹ Lê Phụng, nhưng gương mặt Lê Phụng ngược sáng, ẩn trong bóng tối, khiến anh không thấy bất kỳ điều gì, không thể nhìn thấu. Cảm xúc dồn nén bấy lâu bùng lên như sóng vỗ lên mặt nước, cơ hồ nhấn chìm Hề Ngọc Nhữ.

Cảm giác đau đớn vì nghẹt thở khiến anh mất hết lý trí, anh dùng tay còn lại siết chặt cổ tay Lê Phụng, cắn răng nói: “Tôi dường như không bao giờ có thể nhìn thấu cậu, đọc hiểu cậu, đôi mắt của cậu vĩnh viễn không có cảm xúc.”

“Cậu dường như lúc nào cũng như vậy, lạnh nhạt nhìn tôi sụp đổ, nhìn tôi rối rắm, nhìn tôi giãy giụa, nhìn tôi khổ sở.”

“Hiện tại cũng là như vậy, chỉ có một mình tôi bị nhấn chìm trong những thứ này.”

“Rốt cuộc là cậu kín đáo, không giỏi biểu đạt, hay là vì Hề Ngọc Nhữ không hề xứng được cậu dùng cảm xúc đáp lại?”

“Cậu thật sự quan tâm đến tôi sao? Nói cho cùng, tôi là gì của cậu? Trợ lý, tình nhân, bảo mẫu, hay một công cụ dùng quen tay?”

“Tôi muốn gì, cậu thật sự không biết, không hiểu, không rõ sao!?”

Câu cuối cùng, Hề Ngọc Nhữ cơ hồ là gào lên. Thân thể anh tê dại, hốc mắt nóng lên, bàn tay siết lấy Lê Phụng không ngừng run rẩy, đầu ngón tay như nối liền tim, cảm thấy quặn đau.

“Cậu…”

“Em yêu anh.”

Bất chợt, giữa những tiếng thở d.ốc hỗn loạn, giữa những chất vấn dồn dập điên cuồng, anh nghe thấy ba chữ ấy, vang lên nhẹ hẫng.

“Cái gì?” Đầu óc anh trống rỗng, bất giác cúi người về phía trước, muốn nghe rõ ràng hơn một chút.

Vài giây sau, Lê Phụng chậm rãi ngẩng đầu lên, hai người rốt cuộc nhìn nhau.

Cùng lúc đó, Lê Phụng vững vàng nói rõ từng chữ: “Hề Ngọc Nhữ, em yêu anh.”

Gió mạnh thốc qua, những hạt mưa lạnh lẽo bị cuốn vào gian phòng, thẳng thừng bám lên quần áo của bọn họ, lên da thịt, rồi nhanh chóng thấm vào lớp da, cảm giác ẩm ướt theo mạch máu lan ra từng tấc cơ thể.

Ngay sau đó, tiếng sấm đinh tai nhức óc đột ngột đánh xuống, trong chớp mắt, gian phòng sáng bừng như ban ngày. Khoảnh khắc đó, trong đôi mắt màu xám khói kia, Hề Ngọc Nhữ thấy nước mắt của Lê Phụng, cũng thấy mình đang khóc.

Như thể thế giới của bọn họ cũng đang đổ trận mưa to.

“Cậu nói cậu yêu tôi?” Hề Ngọc Nhữ mở miệng mới nhận ra giọng mình khản đặc, thanh âm cũng run rẩy.

Lê Phụng không trả lời, giơ tay áp lên sườn mặt Hề Ngọc Nhữ, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt lăn dài. Bàn tay lạnh lẽo cũng dần được nước mắt làm cho ấm lên.

Ngay khi phản ứng được với chuyện này, Hề Ngọc Nhữ đột nhiên lùi về phía sau, tránh khỏi bàn tay kia. Anh giận dữ đẩy Lê Phụng một cái, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, cao giọng nói: “Lê Phụng, cậu đừng nói vậy! Đừng nói!”

Như thế này quá tàn nhẫn. Nếu lời Lê Phụng nói là thật, thì quá tàn nhẫn. Nếu yêu nhau, sao lại giày vò, tra tấn lẫn nhau? Nếu yêu nhau, sao anh có thể cam tâm nói ra lời chia tay.

Nhưng nếu thật sự yêu nhau, sao lại đi đến nông nỗi này?

Hề Ngọc Nhữ không hiểu, thật sự không hiểu nổi.

“Lê Phụng, cậu yêu tôi, rồi lại kết hôn cùng người khác? Cậu yêu tôi, là cái gì cũng không nói với tôi? Cậu yêu tôi, là hết lần này đến lần khác phớt lờ tiếng lòng của tôi? Đây là tình yêu của cậu sao, Lê Phụng?”

Hề Ngọc Nhữ gần như là trả đũa mà nói: “Lê Phụng, cậu đang khiến tôi đau khổ, cậu hiểu không?”

“Tôi thà rằng cậu đừng nói với tôi lời này, thà rằng cậu không yêu tôi.”

Hề Ngọc Nhữ nói xong, anh được như ý như nguyện mà cảm nhận được sự đau khổ của Lê Phụng, ngửi được mùi vị nước mắt mặn chát của Lê Phụng, nhưng anh lại không hề cảm thấy thỏa mãn như trong tưởng tượng của mình. Anh nói những lời tổn thương hắn, cũng tổn thương chính mình. Ngoài trút giận ra thì chẳng có được gì cả.

Qua hồi lâu, cũng có lẽ không lâu lắm, Lê Phụng rốt cuộc mở miệng, phá vỡ lời hứa giữa im lặng của mình.

Hắn hỏi: “Hề Ngọc Nhữ, Lê Phụng chỉ mang đến cho anh toàn là đau khổ sao?”

Hề Ngọc Nhữ không đáp, nước mắt nghẹn ngang cổ họng, nhất thời không nói nên lời.

Lê Phụng vì Hề Ngọc Nhữ im lặng mà cũng trầm mặc theo, thật lâu sau hắn mới nói tiếp.

“Hề Ngọc Nhữ, xin lỗi anh.”

“Em không biết những chuyện này, đều tại em làm không tốt, vậy nên anh mới khổ sở như vậy.” Lê Phụng cuối cùng ngồi thẳng dậy, dùng động tác này kéo giãn khoảng cách giữa hai người, cũng vì vậy mà toàn bộ gương mặt hắn lẩn vào bóng tối, ngay cả nước mắt cũng không để Hề Ngọc Nhữ nhìn thấy rõ, “Anh lúc nào cũng vui vẻ, anh nên được vui vẻ.”

Sau khi hít sâu một hơi, hắn mới nói tiếp: “Hề Ngọc Nhữ, em sẽ không đến tìm anh nữa.”

“Xin lỗi anh.”

Khi ba chữ cuối cùng rơi xuống, dường như có một trận sấm sét nổ vang, Hề Ngọc Nhữ cả người chấn động.

Sau đó, Lê Phụng đứng lên.

Hề Ngọc Nhữ thấy hắn đưa tay quẹt lên mặt một chút, có lẽ là lau nước mắt, cũng có lẽ chỉ là một động tác đơn thuần. Vài giây sau, Lê Phụng bước ra ngoài, bước chân nặng nề mà ổn định, giống như đã hạ quyết tâm rồi.

Nhưng hắn chỉ mới bước một bước, Hề Ngọc Nhữ đã không nhịn được mà nắm lấy tay hắn, so với lúc nổi giận còn dùng lực nhiều hơn.

“Lê Phụng, Lê Phụng!” Anh gọi vài tiếng.

“Đừng như vậy, Lê Phụng.” Anh không biết sao mình lại nói những lời này, nhưng không thể bắt mình dừng lại. “Không phải cậu đến giải thích cho tôi sao? Cứ thế mà đi là sao? Tôi muốn nghe cậu giải thích, tôi muốn hiểu cậu, nói hết với tôi đi chứ!”

Giằng co như thế trong mấy giây, Lê Phụng theo lực kéo mà ngồi trở về.

Trong một thoáng, Hề Ngọc Nhữ cảm thấy có lẽ mình lại vì nhất thời xúc động mà ra một quyết định sai lầm rồi, nhưng anh thật sự không nỡ —— vận mệnh cứ đùa cợt như vậy, đến nước này rồi mà anh vẫn cứ mơ màng hồ đồ như thế.

“Lê Phụng, hứa với tôi đi, tôi hỏi gì cậu cũng phải trả lời.” Anh từ tốn nói từng chữ.

Lê Phụng trầm tư vài giây mới thấp giọng nói: “Ừm.”

Vậy nên Hề Ngọc Nhữ hỏi: “Sao lại đột nhiên đứng lên rời đi?”

“Anh không vui, anh rất đau khổ.” Lê Phụng trả lời rất nhanh, có lẽ vừa rồi đã suy nghĩ cặn kẽ, “So với việc em không vui, em càng không muốn thấy anh không vui.”

Nghe không giống như lời Lê Phụng sẽ nói.

Lê Phụng cố chấp, tự phụ, ngạo mạn, hà khắc, những tính xấu này lại là vũ khí bất khả chiến bại của hắn trên thương trường, ngay cả đối tác khó nhằn nhất cũng không thể đả động hắn.

Vậy nên, khi hắn nói ra lời này, Hề Ngọc Nhữ lại không kìm được mà rơi nước mắt.

Nhưng anh không muốn Lê Phụng phát hiện ra, vậy nên dùng mu bàn tay lau mạnh vệt nước trên mặt, cố gắng tỏ vẻ nhẹ nhàng: “Nói gì mà nghe xoắn hết cả lưỡi.”

Anh lại nhanh chóng hỏi câu tiếp theo: “Tại sao trước đây cậu không bao giờ nói cậu yêu tôi?”

Lần này, Lê Phụng lại im lặng rất lâu, lâu đến mức tiếng mưa rả rích bên ngoài khiến Hề Ngọc Nhữ có cảm giác mình đã rơi vào một thế giới vô ngã khác, lâu đến mức Hề Ngọc Nhữ rốt cuộc thoát khỏi sự chi phối của cảm xúc, dần dần tỉnh táo lại.

Cuối cùng, anh nghe thấy Lê Phụng trả lời: “Bởi vì anh không yêu em.”

Hề Ngọc Nhữ đứng phắt dậy, ánh mắt dán chặt vào Lê Phụng ở đối diện, như thể vừa nghe thấy một câu chuyện cười hoang đường nhất trần đời.

“Tôi không yêu em? Vậy em nghĩ tại sao tôi lại ở bên cạnh em bao nhiêu năm như vậy? Chẳng lẽ vì đồng cảm, vì thương hại em?”

Lời này tuyệt đối không có ý chất vấn, người bình thường đều có thể nghe ra ý tứ trào phúng trong này. Nhưng Hề Ngọc Nhữ lại nghe được một tiếng ậm ừ rất khẽ.

Anh hít sau một hơi, bàn tay buông bên người run lên: “Tại sao?”

Anh muốn hỏi, tại sao Lê Phụng lại nhầm lẫn tình yêu của anh thành lòng thương hại; nhưng Lê Phụng hiểu sai ý anh, trả lời cho câu hỏi trước đó.

Hắn nói: “Không có ai muốn yêu một người như em.”

Không có ai, ai nói không có ai?

Người như em, là người như thế nào?

Một câu trả lời hoàn toàn lạc đề, nhưng lại khiến ngọn lửa giận trong lòng Hề Ngọc Nhữ đột nhiên tắt ngóm, thậm chí còn sinh ra cả sự xót xa cùng áy náy.

Anh nghĩ, dường như anh cũng không phải một người yêu lý tưởng, anh trách cứ Lê Phụng không hiểu anh, nhưng đồng thời cũng chưa từng cảm nhận thế giới nội tâm chân thật của hắn; chưa từng biết đến sự tự ti của Lê Phụng, sự lo lắng sợ hãi của Lê Phụng, những rào cản mà Lê Phụng tự dựng nên cho chính mình.

Lê Phụng không biết cách yêu người khác, mà Hề Ngọc Nhữ cũng là một kẻ kém cỏi trong tình yêu.

Bình Luận (0)
Comment