Có Nơi Mưa To - Econgee

Chương 42

Khi Lê Phụng một mình trở lại căn nhà ở nam Tây Giang, một mình nằm trên chiếc giường đôi, hắn mới muộn màng nhận ra mới rồi vừa xảy ra chuyện gì. Hắn cho rằng khi đó mình đã hành động và nói chuyện theo bản năng, đây là một chuyện vô cùng hiếm thấy, chưa từng có tiền lệ.

Kinh nghiệm quá vãng đã dạy cho hắn biết, một việc nào đó nếu không phân tích một cách lý trí trước khi hành động, thường sẽ không đạt được kết quả hoàn mỹ, thậm chí khó mà có được kết quả tốt. Nhưng lần này Lê Phụng bất ngờ gặp may —— Hề Ngọc Nhữ cũng yêu hắn.

“Cũng”, “yêu hắn” – cần phải nhấn mạnh hai từ này.

Sau khi nhận thức được điều này, một niềm vui sướng và hạnh phúc lớn lao xuyên thấu người hắn, lan tràn như dòng máu chảy khắp cơ thể, khiến hắn cảm thấy toàn bộ sự chán chường, bực bội, khó chịu tích tụ trong suốt hai mươi mấy năm qua đều hóa thành hư không.

Hắn muốn làm gì đó, vậy nên xuống giường, đi vào phòng thay đồ. Hề Ngọc Nhữ trước khi đi đã dọn một ít hành lý, nhưng va li có giới hạn, vẫn còn rất nhiều thứ để lại đây.

Trái với nhận thức của Hề Ngọc Nhữ, bản thân Lê Phụng có cảm xúc, chỉ là cường độ mạnh yếu khác nhau, và hết thảy đều được khắc ghi trong ký ức. Mà ký ức tồn tại trên những món đồ mang tính biểu tượng.

Những bộ quần áo treo trong phòng để đồ, những vật dụng thuộc về Hề Ngọc Nhữ chưa bị dọn dẹp, chính là những mảnh nhỏ ký ức tạo thành cảm xúc của Lê Phụng.

Hắn nhớ bộ vest màu xanh dương kia là Hề Ngọc Nhữ đặt may riêng cho buổi ra mắt sản phẩm đầu tiên khi công ty game chuẩn bị niêm yết. Nhà thiết kế khi đó vẫn chưa có tiếng tăm, vận mệnh tương lai của công ty vẫn còn mông lung… Cuối cùng sản phẩm ra mắt thành công, nhà thiết kế cũng dần dần nổi danh;

Áo vest ngoài màu xám bạc với ve áo nhọn được anh mặc lần đầu trong một bữa dạ tiệc từ thiện. Sau khi bữa tiệc kết thúc, một người phục vụ bất cẩn làm đổ nước ngọt vị dưa hấu lên người Hề Ngọc Nhữ. Lúc ấy Lê Phụng không có mặt, nhưng khi gặp lại, Hề Ngọc Nhữ thần bí nói với hắn, anh đã phân hóa thành một omega có mùi dưa hấu;

Áo thun in họa tiết loài động vật biểu tượng của một nước láng giếng được mua trong một chuyến công tác. Khách sạn họ đặt trùng hợp là một công trình biểu tượng của địa phương, vậy nên xung quanh đầy rẫy những quầy hàng lưu niệm. Buổi tiệc xã giao kết thúc rất muộn, những quầy hàng đều chuẩn bị thu dọn, Hề Ngọc Nhữ đã trổ tài mặc cả, mua hai chiếc áo thun chỉ với nửa giá.

……

Chạm đến chất vải hoặc mềm mại hoặc cứng cáp đó, Lê Phụng thành công trích xuất những cảm xúc đã khảm vào trong ký ức:

Sau buổi ra mắt thành công tốt đẹp, Hề Ngọc Nhữ nhẹ nhõm thở ra một hơi, lôi hắn đến một quán rượu đặc sắc ở góc đường uống bia. Anh uống đến đầu óc không tỉnh táo, miệng cứ lải nhải phải về chăm hoa, thậm chí còn xem hắn là người lạ mà kể lể kinh nghiệm trồng hoa suốt bao năm. Khi đó Lê Phụng ôm Hề Ngọc Nhữ say mèm, dụi đầu vào bờ vai thân thuộc, hít sâu mùi hương xem lẫn hơi men của riêng Hề Ngọc Nhữ, cảm nhận được độ ấm nóng và ẩm ướt của da thịt áp sát vào nhau, cảm thấy hạnh phúc và thỏa mãn từ tận đáy lòng;

Áo vest dính phải nước ngọt vị dưa hấu không thể làm sạch ngay được, tối hôm đó họ quay về trang viên nhà họ Lê. Trên căn gác mái hắn đã ở trong hơn hai mươi năm, Lê Phụng chậm rãi hôn lớp nước ngọt còn lưu trên da thịt Hề Ngọc Nhữ, nhấm nháp vị ngọt của nó, cũng cảm nhận được vị ngọt của cuộc đời;

Sau khi bàn xong chuyện hợp tác, hai người bọn họ không vội rời đi. Ở đất nước nổi tiếng về du lịch ấy, hắn và Hề Ngọc Nhữ cùng mặc chiếc áo thun in hình đặc biệt mua với giá ưu đãi, nắm tay nhau tản bộ bên bờ sông vào buổi tối, xuyên qua dòng người đông đúc ở chợ đêm, lang thang trên con phố vừa dứt cơn mưa rào… Khi đó, hắn cảm thấy mình ở rất gần với bản thân mình, xa rời với cái danh “con riêng”.

……

Dung lượng não bộ con người là hữu hạn, chỉ có khắc ghi bằng những thứ không thể bị chính ý chí của mình mài mòn thì những ký ức có giá trị mới có thể lưu giữ lâu dài —— Từ sau khi gặp được Hề Ngọc Nhữ, Lê Phụng vẫn luôn làm như vậy.

Từng có một đoạn thời gian rất dài, hắn cho rằng Hề Ngọc Nhữ cũng giống hắn. Bọn họ nhìn thấy những thứ này đều sẽ nhớ lại những chuyện đã từng cùng nhau trải qua, sẽ hoài niệm những cảm xúc quý giá từng có. Cố chấp giữ lại những thứ này chính là cách hắn thể hiện sự trân trọng, cố tình nhắc lại chuyện cũ chính là cách hắn bộc lộ cảm xúc.

Nhưng đến giờ hắn mới biết, hóa ra sự thật không phải vậy. Chỉ có Lê Phụng không bình thường, người bình thường không biểu đạt bản thân mình theo cách đó.

Hắn lấy từng bộ quần áo xuống, ôm hết vào phòng ngủ, để trên giường, sắp xếp gọn gàng theo trình tự thời gian. Sau đó, hắn nằm xuống nửa bên giường vốn thuộc về mình.

Dù là trên nệm, hay là trên quần áo, hương vị của Hề Ngọc Nhữ đều đã trở nên phai nhạt, nhưng Lê Phụng vẫn bất giác hồi tưởng. Ký ức xoay vần trong suốt mười năm qua, cuối cùng, hắn nhớ đến lời Hề Ngọc Nhữ nói với hắn hôm nay, trước khi hai người chia tay —— “Đừng dễ dàng từ bỏ anh như vậy.”

Thật ra, Hề Ngọc Nhữ nói cũng không đúng, hắn không hề dễ dàng từ bỏ anh, chỉ là hắn cảm nhận được sự giày vò và khổ sở của Hề Ngọc Nhữ. Khi Hề Ngọc Nhữ run rẩy lên án, hắn không tự chủ được mà hồi tưởng quá khứ, trong đầu toàn là Hề Ngọc Nhữ qua những đoạn thời gian muôn màu muôn vẻ.

Hề Ngọc Nhữ thời trung học được mọi người vây quanh, ai ai cũng yêu thích; Hề Ngọc Nhữ nghiêm túc kiểm tra dữ liệu thực nghiệm, thành tích ưu tú trong mọi môn học; Hề Ngọc Nhữ ngồi ở bậc thềm trước cửa tòa nhà văn phòng, mặc sức tưởng tượng về tương lai, thỏa thuê mãn nguyện… Rực rỡ, nồng nhiệt, không biết mệt mỏi, mạnh mẽ tiến về phía trước, luôn kỳ vọng vào tương lai, như thể không có gì có thể đánh gục mình.

Không thể nghi ngờ, trong tất cả những đoạn thời gian ấy, giây phút Hề Ngọc Nhữ nói mình khổ sở chính là khoảnh khắc tệ hại nhất. Lê Phụng thật sự không muốn thừa nhận, nhưng sự thật là vậy —— hắn phá hỏng hết thảy, hắn hủy hoại cuộc sống tràn đầy hy vọng và chờ mong của Hề Ngọc Nhữ.

Trong người chảy xuôi dòng máu ti tiện của họ Lê, Lê Phụng biết bản thân mình khắc nghiệt, ích kỷ, không từ thủ đoạn, nhưng chỉ riêng với Hề Ngọc Nhữ, hắn không muốn miễn cưỡng. So với việc ép Hề Ngọc Nhữ ở lại cạnh mình, hắn càng muốn Hề Ngọc Nhữ có thể sống vui vẻ hơn.

Tất nhiên, đó chỉ là suy nghĩ ngây thơ khi hắn còn chưa biết Hề Ngọc Nhữ cũng yêu hắn. Hiện tại, giai đoạn đó đã kết thúc, hẳn là không nên nhắc lại nữa, không bao giờ.

Nếu bọn họ yêu nhau, vậy người nên ở cạnh Hề Ngọc Nhữ nhất chắc chắn là hắn, bởi vì trên đời này không có ai có thể làm tốt hơn hắn, không có ai có thể mang đến niềm vui cho Hề Ngọc Nhữ nhiều như hắn (đây là kết luận hắn đã rút ra được sau tám năm ở bên nhau).

Mặc dù hiện tại vẫn còn nhiều thứ hắn làm chưa tốt, nhưng hắn rất giỏi học hỏi, vậy nên hắn tin tưởng mình có thể trở thành một chuyên gia giải mã Hề Ngọc Nhữ, hơn nữa còn có thể khiến anh cảm nhận được niềm hạnh phúc và vui vẻ cả mấy chục năm về sau.

Nghĩ đến đây, Lê Phụng trở mình trên giường, cũng theo bản năng giải phóng pheromone của mình. Nhưng pheromone không bám vào thân nhiệt quen thuộc như mọi lần, vậy nên hắn nhanh chóng hoàn hồn.

Lê Phụng lấy di động, nhìn thời gian, phát hiện ngày hôm nay không trôi nhanh như hắn mong đợi. Kim đồng hồ chỉ nhích lên một chút, còn cách ngày mai, cách lần gặp lại tiếp theo rất xa. Vậy là hắn nhanh chóng chuyển giao diện, nằm yên nhìn chằm chằm chấm xanh nhỏ nhấp nháy trên màn hình, nhưng cảm giác bồn chồn trong lòng vẫn không hề giảm bớt, thậm chí càng lúc càng nghiêm trọng hơn.

Vài tiếng đồng hồ trôi qua kể từ khi về nhà đã hao hết kiên nhẫn của hắn. Hắn hy vọng thời gian có thể trôi nhanh hơn, hoặc là quay ngược lại vài giờ trước, khi hắn ngồi đối diện, trò chuyện với Hề Ngọc Nhữ. Nếu được vậy, hắn nhất định sẽ nói ra những lời hay ho hơn, hoặc sẽ đưa tay ôm Hề Ngọc Nhữ một cái.

Nhưng dù là cái trước hay cái sau, Lê Phụng đều không được như ý nguyện. Ly nước đặt ở đầu giường đã bị hắn uống cạn, hắn chỉ có thể xuống giường rót một ly mới. Khi nằm trở lại giường, di động đặt ở bên gối chợt rung lên một cái.

Hắn quen với chuyện nhận tin nhắn rồi, nhưng vẫn nhanh chóng mở điện thoại ra. Lần này tin nhắn không làm hắn thất vọng, là tin từ Hề Ngọc Nhữ.

Nội dung cực kỳ ngắn gọn, chỉ có hai chữ —— Ngủ ngon.

Lê Phụng nhìn màn hình di động, suy nghĩ vài phút, lại thuận tay kéo xem lịch sử trò chuyện giữa hắn và Hề Ngọc Nhữ trong tám năm qua, phát hiện hình như nhận được tin “Ngủ ngon” thì chỉ có thể đáp lại bằng “Ngủ ngon”, vậy là hắn gửi nguyên hai chữ đó đi.

Nhưng Hề Ngọc Nhữ không nhắn thêm gì nữa, có lẽ là ngủ rồi.

Bình thường, hắn và Hề Ngọc Nhữ chúc nhau ngủ ngon xong sẽ ôm nhau mà ngủ, nhưng hôm nay thì khác —— Hề Ngọc Nhữ không trở về cùng hắn, khiến thân thể hắn tự động sinh ra chướng ngại về giấc ngủ.

Nhìn chằm chằm trần nhà vài phút, Lê Phụng bỗng nhiên nghĩ thời gian quý giá này nên được dùng để làm một vài chuyện có ý nghĩa hơn chứ không phải để lãng phí vô ích như thế này, thế là hắn nhanh chóng trở mình ngồi dậy, đi đến thư phòng.

Mở máy tính ra, Lê Phụng tạo một sơ đồ tư duy mới, đặt tên file là “Kế hoạch nghiên cứu tình yêu”.

Nhưng ngày từ dòng chủ đề, hắn đã gặp khó. Cũng không phải vì hắn không có ý tưởng nào, trên thực tế hắn có rất nhiều ý tưởng tuyệt diệu, nhưng cuộc trò chuyện hôm nay khiến hắn nhận ra, mọi người thường thích yêu đương với một người bình thường, chứ không phải với một Lê Phụng tính tình quái gở —— Nếu hắn muốn khiến Hề Ngọc Nhữ cảm thấy thoải mái, vậy hắn nên học cách hành xử như một người bình thường. Trầm tư vài phút, hắn chủ động gọi một cuộc điện thoại.

Bình Luận (0)
Comment