Có Nơi Mưa To - Econgee

Chương 43

Sau khi chia tay Lê Phụng, cuộc sống của Hề Ngọc Nhữ thay đổi rất nhiều.

Khi đã triệt để dỡ xuống những thân phận liên quan đến Lê Phụng, anh bắt đầu sống những ngày hoàn toàn theo ý mình. Nhưng mọi chuyện cũng không giống như anh tưởng tượng, anh vẫn chẳng cảm nhận được sự nhẹ nhõm an nhàn thật sự, trái lại còn rơi vào trạng thái trống rỗng và mê mang.

Hề Ngọc Nhữ nhớ lại lúc mình 15 16 tuổi, khi đó nguyện vọng lớn nhất cuộc đời anh là trở thành một người giàu có, mà ở cạnh Lê Phụng tám năm, nguyện vọng đó đã đạt được rồi. Anh có được khối tài sản khó lòng đong đếm, chỉ riêng chia cổ tức từ công ty game cũng đủ cho anh nửa đời sau cơm áo vô lo, chẳng cần làm gì khác. Nhưng cuộc sống không có mục tiêu, ngày tháng cũng thành vô vị.

Đầu tháng Bảy, cửa hàng của Lương Gia Thật cuối cùng cũng hoàn tất việc sửa sang. Sau khi xử lý sạch sẽ mùi keo và hóa chất, cậu chọn một ngày trông có vẻ tốt lành để khai trương. Cửa hàng chủ yếu kinh doanh đồ gốm DIY, rất được giới trẻ yêu thích, lại mở gần làng đại học phía nam Tây Giang, có thể xem như chọn đúng nhóm khách hàng mục tiêu, theo lý mà nói sẽ làm ăn khấm khá.

Nhưng những năm tháng dấn thân hành nghề trong hộp đêm đã tiêu hao hết nhuệ khí alpha của Lương Gia Thật, khiến cậu trở nên nhút nhát và thận trọng thái quá, đôi khi không thể tự mình đưa ra quyết định. Với quan niệm đã giúp thì giúp cho trót, Hề Ngọc Nhữ cũng hỗ trợ Lương Gia Thật không ít. Khi bận rộn, anh cảm thấy cuộc sống trống rỗng của mình được lấp đầy phần nào. Hơn nữa, từ việc này Hề Ngọc Nhữ tìm được không ít cảm hứng, cuối cùng cũng quyết định được hướng đi cho cửa hàng của mình.

Mà từ sau lần trò chuyện đó đến nay, anh và Lê Phụng cũng chưa gặp lại nhau. Chuyện này đúng với mong muốn của anh, thế nhưng cũng chỉ có mỗi chuyện này là đúng với mong muốn của anh.

Hề Ngọc Nhữ nói tách ra một khoảng thời gian, thực chất là muốn song phương đều có thời gian bình tĩnh lại, tốt nhất là trong lúc này không liên lạc với nhau, như vậy mới có đủ không gian để suy ngẫm về mối quan hệ rắc rối phức tạp, mà cũng đơn giản rõ ràng giữa hai người bọn họ. Nhưng Lê Phụng tựa hồ không hiểu được ẩn ý trong lời này, vẫn cứ cố chấp tìm đủ mọi cách để hiện diện trong cuộc sống của anh.

Tuy vậy, trong quá trình giữ liên lạc dai dẳng không dứt này, Hề Ngọc Nhữ nhạy bén nhận ra sự thay đổi của Lê Phụng.

Kỳ thật, mấy năm qua bọn họ gọi điện và nhắn tin cho nhau không ít. Dù cả hai không mấy khi gửi sticker, hình ảnh hay video, nhưng lượng tin nhắn tích góp suốt tám năm qua đã lên đến mấy chục gigabyte rồi. Mà phần lớn thời gian, Lê Phụng ít khi gửi cho anh những tin nhắn vô nghĩa hoặc dư thừa. Nội dung tin nhắn thường lời ít ý nhiều, có mục đích rõ ràng. Một tin nhắn – một yêu cầu, đó là quy tắc mặc định giữa bọn họ.

Vậy mà gần đây, không biết Lê Phụng học được từ đâu kỹ năng nói chuyện phiếm theo kiểu “người Trái Đất”, bắt đầu thường xuyên gửi cho anh những tin nhắn chẳng có giá trị thực tiễn gì. Chẳng hạn như: “Trợ lý Lý nói lúc đi ngang qua phòng trà, nghe được nhân viên nói rằng hy vọng anh sẽ quay lại”; hoặc chụp một tấm ảnh nhòe nhoẹt mờ căm, kèm lời nhắn “Trăng đêm nay thật đẹp”; thậm chí còn học cả trò “quấy rối” đang thịnh hành, lúc rảnh rỗi cứ chọc vào ảnh đại diện của anh, spam đến khi anh hết chịu nổi, phải gửi lại một dấu chấm hỏi, hắn mới chịu thôi.

Có lẽ Lê Phụng cảm thấy mình không hề để lộ sơ hở, nhưng Hề Ngọc Nhữ liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra cái nào là hắn máy móc học theo công thức, cái nào là kỹ xảo “khéo léo” mà hắn vắt óc nghĩ ra. Anh dở khóc dở cười, nhưng khó lòng thuyết phục chính mình đừng có thích cái sự thay đổi này.

Tin nhắn qua lại hằng ngày thì còn tạm chấp nhận, nhưng chuyện khiến anh khó đỡ nhất chính là những cú điện thoại không hề báo trước của Lê Phụng. Có lẽ vì không thể tránh khỏi chuyện giọng nói bị bóp méo qua điện thoại, thanh âm của Lê Phụng bớt đi sự lạnh lùng và xa cách. Thậm chí, đôi khi Hề Ngọc Nhữ còn có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Lê Phụng từ tiếng điện lưu xen lẫn trong đó.

Trong những cuộc trò chuyện khi dài khi ngắn ấy, Lê Phụng đã tự sáng tạo ra một quy trình mà Hề Ngọc Nhữ không thể kháng cự. Thông thường, hắn sẽ mở đầu bằng một chuyện nghe có vẻ rất nghiêm túc và đứng đắn, như thể nếu anh cúp máy thì giống như một người không phân biệt công tư, hành xử ấu trĩ. Nhưng khi Hề Ngọc Nhữ chuẩn bị trả lời, Lê Phụng sẽ nhanh chóng lảng sang chuyện khác, hỏi “Anh định ăn gì”, “Tối nay sẽ làm gì”, “Hôm nay cảm thấy như thế nào”… Thông thường, anh đều không thể trả lời hoàn chỉnh, bởi vì Lê Phụng sẽ chen ngang bằng những câu như “Em rất thích anh”, “Hôm nay cũng yêu anh”, khiến người ta trở tay không kịp.

Cuối cùng, Lê Phụng sẽ cố tình cường điệu: “Hề Ngọc Nhữ, hiện tại em rất vui vẻ, bởi vì em được nói chuyện với anh”, rồi dõng dạc nói rằng trong thời gian này bản thân đã tiến bộ vượt bậc, thậm chí còn có thể thi lấy chứng chỉ chuyên viên tâm lý.

Dù Hề Ngọc Nhữ không biết hai chuyện này thì liên quan gì đến nhau, nhưng anh vẫn đáp lại: “Tuyệt quá.”

Anh cảm thấy Lê Phụng như một người máy sinh học hoàn hảo đang cố gắng hòa nhập vào xã hội loài người. Có lẽ hắn và loài người đều là những sinh vật carbon, có hệ thần kinh trung ương chi phối hoạt động tư duy, nhưng chung quy bản chất vẫn khác nhau. Hắn có hệ thống tư duy riêng, có phương thức sinh tồn riêng, có nguyên tắc sống của riêng mình.

Lê Phụng vốn dĩ không cần học hỏi quy tắc của người Trái Đất, nhưng vì một người tên Hề Ngọc Nhữ, hắn vẫn làm như vậy. Tuy rằng vụng về, nhưng hắn vẫn rất cố gắng. Hề Ngọc Nhữ khó mà dửng dưng trước điều này.

Trong khoảng thời gian bọn họ quan hệ mập mờ, tiệm gốm DIY của Lương Gia Thật cuối cùng đã chính thức khai trương. Nhờ làm tốt chiến dịch quảng bá từ trước, ngày khai trương đã thu hút một lượng khách kha khá.

Hề Ngọc Nhữ quyết định để Lương Gia Thật tự rèn luyện, vậy nên không can thiệp quá nhiều. Ngày hôm đó anh chỉ đi một vòng quanh cửa hàng của mình, xử lý vài vấn đề trong khâu chuẩn bị. Tối đó, anh đã chuẩn bị tinh thần nhận một cuộc gọi dong dài từ Lương Gia Thật, thế nhưng người gọi đến trước lại là một nhân vật ngoài dự đoán, đứa em trai cùng cha khác mẹ của Lê Phụng – Lê Ân.

Lê Ân mười năm như một, vẫn ồn ào muốn chết. Sau khi nhấn nhận cuộc gọi, anh theo thói quen đưa điện thoại ra xa một chút. Không ngoài dự đoán, ngay khi điện thoại vừa kết nối, anh đã nghe tiếng Lê Ân náo loạn ầm ĩ.

“Anh dâu, anh lớn, anh hai, anh ruột của tôi ơi!”

“Cầu xin anh, có thể quản lý cái tên khùng Lê Phụng kia không? Tôi thật sự chịu hết nổi rồi, thật sự! Mỗi tối đúng 11 giờ gọi tới, cuộc sống về đêm hỏng bét, ngủ cũng không yên, hai người các anh rốt cuộc đang chơi trò tình thú gì vậy? Dù nửa đời trước tôi đắc tội, nhưng hắn cũng đã trả thù rồi mà? Đã bao lâu rồi tôi không chọc vào anh ta, hức hức…”

“Các người không điên, là tôi điên, tôi sắp suy nhược thần kinh tới nơi rồi, cứu người đi, anh hai ——”

Hề Ngọc Nhữ vừa nghe Lê Ân gào khóc, vừa thuận tay làm bữa tối cho mình. Đến khi thức ăn được dọn lên bàn, Lê Ân rốt cuộc hoàn thành đoạn tố khổ dong dài, giọng khàn đi vì gào thét, không nhịn được ho khan.

Ngay lúc đó, anh trịnh trọng thông báo với Lê Ân: “Tôi với Lê Phụng chia tay rồi.”

“Tôi biết, tôi…” Đầu bên kia, Lê Ân tạm dừng một chút, “HẢ? Anh nói cái gì!?”

“Cậu không nghe nhầm.” Hề Ngọc Nhữ gắp một đũa thức ăn, phát hiện trong lúc bị Lê Ân quấy rầy, anh đã nhầm lẫn đường với muối, nhưng Lê Phụng hẳn sẽ thích hương vị này, “Tôi cũng từ chức ở công ty rồi, hiện giờ tôi và họ Lê các cậu không liên quan gì với nhau nữa.”

“TÔI! KHÔNG! CHO! PHÉP!” Lê Ân gào đến lạc cả giọng, “Giả đúng không? Anh nói đi, là giả giả giả!!!”

Hề Ngọc Nhữ chống trán, không nhịn cười thành tiếng, nói: “Là thật. Vậy nên, cưng theo anh hay theo Lê Phụng?”

Lê Ân trầm mặc thật lâu, Hề Ngọc Nhữ chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề, bi thương đến phẫn nộ của đối phương. Nhưng sau đó, tiếng hít thở cũng nhỏ dần đi.

Khi Hề Ngọc Nhữ cho rằng đối phương đã lẳng lặng cúp máy, Lê Ân lại mở miệng hỏi: “Anh ta yêu anh như vậy, anh cũng yêu anh ta, sao hai người lại chia tay?”

“Cái gì?” Hề Ngọc Nhữ sửng sốt.

“Hai người yêu nhau, sao lại muốn chia tay? Nhà tôi không có mẹ chồng độc ác, không có cha chồng tồi tệ, mẹ tôi… năm đó chuyện tôi và mẹ làm là sai, nhưng mà… nhưng mà sau đó anh và Lê Phụng cũng đáp trả oanh liệt còn gì?” Giọng Lê Ân tràn ngập ai oán và hoang mang, giống như thật sự rầu rĩ vì phải chọn theo anh hay theo Lê Phụng. “Nếu anh còn giận, cùng lắm thì đập tôi một trận là được mà. So với trước kia, tôi lì đòn hơn nhiều rồi.”

“Không phải.” Tư duy nhảy cóc đúng là một điểm giống nhau hiếm hoi của anh em nhà này, “Tôi đang hỏi, cậu nhìn sao mà thấy Lê Phụng yêu tôi?”

Lê Ân còn kinh ngạc hơn cả anh, thanh âm như vỡ ra: “Cái này mà còn cần nhìn á?”

“Trước khi anh xuất hiện, tôi vẫn luôn cho rằng anh ta là phần tử tiềm tàng gen bạo lực siêu cấp; hoặc là sinh vật đến từ thế giới khác, trời sinh căm ghét loài người và có chướng ngại giao tiếp, rất có khả năng sẽ sống cô độc suốt đời cùng với đống tài sản kếch xù; hoặc là sẽ vì đánh chết tôi mà bị mẹ tôi tống vào tù. Nhưng ở trước mặt anh, anh ta cứ như biến thành một người hoàn toàn khác.”

“Hơn nữa, bởi vì biết anh thích tiền nên anh ta mới chủ động tranh đoạt với đám yêu ma quỷ quái kia, bằng không thì tôi cũng chẳng nghĩ ra lý do gì mà anh ta chịu hợp tác với mẹ tôi, còn hứa sẽ nuôi tôi. Trước đây lần nào động thủ, anh ta đều hận không thể đánh chết tôi mà.”

Nói chuyện nghiêm túc với Lê Ân là phải tập trung hết cỡ, bởi vì lời thì nhiều mà thông tin hữu ích thì rất ít, hơi lơ là một chút là sẽ bỏ lỡ nội dung quan trọng. Hiếm có một lần như lúc này, Hề Ngọc Nhữ lại nghiền ngẫm thật kỹ từng chữ của Lê Ân, bởi vì đó là một đoạn quá khứ mà anh chưa từng nghe qua, một sự thật rất ít người biết.

Quyền, thế, tiền đều là những thứ tốt, muốn giành lấy cũng chẳng có gì sai. Vậy nên từ trước đến nay, anh vẫn luôn cho rằng Lê Phụng tranh quyền là vì chính hắn muốn thế, chưa từng hoài nghi động cơ này. Nhưng hiện tại, nghe được một đáp án hoàn toàn khác từ miệng người ngoài, toàn bộ hiểu biết trước kia của anh đột nhiên chao đảo, cũng khiến anh phát giác, có lẽ tình cảm mà Lê Phụng dành cho anh thật sự không giống với những gì anh nghĩ.

Anh đột nhiên không biết nên nói gì.

“Hề Ngọc Nhữ, anh…” Lê Ân chẳng thể nghe thấy lòng anh đang ầm ầm dậy sóng, chỉ có thể dè dặt hỏi, “Hai người có thể quay lại với nhau không?”

Hề Ngọc Nhữ thở hắt ra một hơi, chớp mắt vài cái thật mạnh, cố tỏ ra hờ hững mà đáp: “Có thể có, có thể không, nói sau đi.”

Hề Ngọc Nhữ nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện với Lê Ân, sau đó không chút suy nghĩ mà gọi cho Lê Phụng. Hiếm có một lần anh thất thố chủ động thế này. Thật ra anh cũng không biết mình muốn nói gì, chỉ cảm thấy lúc này được nghe giọng Lê Phụng cũng tốt rồi.

Cuộc gọi vang lên một lúc mới có người nhấc máy, đầu dây bên kia truyền đến tiếng máy móc chấn động rất rõ ràng, và cả tiếng nước chảy nhểu giọt.

Nhưng rất nhanh, những âm thanh đó dừng lại, Lê Phụng nhẹ nhàng gọi tên anh một tiếng, rồi hỏi: “Hề Ngọc Nhữ, anh gọi cho em… là muốn ‘hẹn gặp lại’ sao?”

Bình Luận (0)
Comment