Thầm Niên đi chợ ở trấn Xuân Hạ về, thu hoạch được không ít, chiếc giỏ trúc phía sau đã đầy.
Nghê Diên qua phòng 301 ăn tối, nhìn thấy trong giỏ của cô ấy có đủ loại thảo dược, có cam thảo hoa cúc, còn có một số thứ Nghê Diên không biết tên.
“Thời tiết vừa ngột ngạt vừa nóng nực, ngày mai cô nấu cho hai đứa chút trà thảo dược.” Thầm Niên nói, “Cô mua được rất nhiều hoa cỏ.”
Nghê Diên đúng là đang nóng, trong miệng cô còn nổi mụn nước.
Lúc học bài nhóm buổi trưa cô giảng đề đến miệng đắng lưỡi khô, sau đó vừa li.ếm một cái, lưỡi đã chạm vào những mụn nước nhỏ trong khoang miệng.
Canh xương hầm đang sôi trong bếp tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.
Thầm Niên rửa tay sạch sẽ, nói với Nghê Diên: “Lè lưỡi ra cho cô xem xem.”
Nghê Diên làm theo, ngoan ngoãn vươn đầu lưỡi ra.
Chu Lân Nhượng co quắp trên sofa, thấy cô như thế, cậu không cảm xúc đánh giá: “Chó con.”
Kết quả giây tiếp theo Thầm Niên liền nói cậu: “Con trai, lè lưỡi ra mẹ xem.”
Chu Lân Nhượng không định phối hợp, bỗng nhiên có một lực tác động lên cằm cậu.
Thầm Niên không nói hai lời bóp cằm cậu, nhẹ nhàng bóp một cái, cậu bị ép mở miệng.
Thầm Niên xem xong, “Giống như Diên Nhi, hai đứa đều có chút nóng trong người, còn có khí ẩm trong cơ thể*.”
(*Một khái niệm trong Y học cổ truyền Trung Quốc chủ yếu là do thích ăn đồ uống lạnh, ham ăn trái cây sống, có tính hàn, có triệu chứng chán ăn, phân lỏng, rêu lưỡi dày và nhờn, …)
“Ngày mai pha trà cho hai đứa, nhớ uống đó.” Chu Lân Nhượng: “…”
Nghê Diên ngạc nhiên nhìn cậu với ánh mắt xem kịch vui, trong mắt hiện lên ý cười.
—
Thầm Niên nói pha trà thảo dược, nói được làm được.
Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng ở nhà ăn xong Nghê Diên liền đến 301, cô phát hiện trên bàn ăn có hai bình nước trong suốt mới tinh và một chiếc ly giữ nhiệt theo phong cách cán bộ già.
Trên ly giữ nhiệt in dòng chữ “Tận tâm với công việc, làm gương cho người khác”, là của Thầm Niên.
Mặt khác trên hai bình nước trong suốt có hình bé trai và bé gái được vẽ bằng bút đen vô cùng đơn giản chuẩn bị cho Nghê Diên và Chu Lân Nhượng.
Đã rót trà thảo dược vào.
Không biết ngoài hoa cúc cam thảo thì Thầm Niên còn thêm gì vào đó, chất lỏng được nấu ra có màu giống màu đen, vô cùng giống thuốc bắc.
Nghê Diên cầm chiếc bình có hình bé gái lên uống một ngụm, hương vị khó tả.
Mặc dù không thể nói là khó uống, nhưng chắc chắn không dễ uống.
Chu Lân Nhượng vào nhà, nhìn thấy cô ở đây cậu cũng tập mãi thành quen.
Cậu không quan tâm người bên cạnh, đi đến bàn, cũng mở nắp nhấp một ngụm trà thảo dược, vẻ mặt đột nhiên thay đổi.
Trong miệng còn nửa ngụm chưa nuốt, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh. Nghê Diên đi theo.
Chu Lân Nhượng quay đầu, ậm ờ hỏi thăm: “Cô đi theo tôi làm gì?” “Không làm gì cả.” Nghê Diên nói.
Nhưng cô vẫn không đi.
Lúc này Chu Lân Nhượng cảm thấy cô vô cùng muốn ăn đòn.
Chàng trai phồng má, ánh mắt nham hiểm nhưng mặt biến thành mặt bánh bao, trông có chút ngây thơ đáng yêu hiếm thấy.
Chu Lân Nhượng cảm thấy nếu bây giờ mình phun ra, cô sẽ lập tức chạy đi nói với Thầm Niên, khiến ngày mai cậu không chỉ uống một bình mà phải uống hai bình.
Đại trượng phu co được dãn được. “Ừng ực”, nuốt hết xuống.
Nghê Diên nở một nụ cười với cậu rồi nhẹ nhàng bước đi.
Nhưng mấy ngày sau Nghê Diên phát hiện Chu Lân Nhượng bắt đầu kiếm cớ không uống trà thảo dược.
“Quên lấy.” Cậu toàn nói vậy.
Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, sao có thể buông tha cho cậu như vậy?
Thế là lúc Nghê Diên đến 301 lấy trà thảo dược Thầm Niên đã rót ra, trực tiếp cầm theo phần của Chu Lân Nhượng, lại vô cùng nhiệt tình đến lớp 10/6 đưa trà thảo dược cho cậu.
Ngay cả Tùng Gia biết được cũng nói: “Cậu điên rồ như thế từ khi nào vậy?”
Tay Nghê Diên cầm trà thảo dược, cong mắt cười ranh mãnh: “Tớ cảm thấy rất vui khi thấy cậu ta bị ăn hành.”
Khi còn bé cô muốn có một đứa em trai hoặc em gái, nhưng đáng tiếc điều ước của cô lại không thành.
Cô có một người anh trai, nhưng Tần Tắc và cô không sống cùng nhau, không thường gặp mặt nên sau này gặp lại cũng không thân.
Thân rồi cũng chỉ cãi lộn, mỉa mai nhau, quan trọng là Nghê Diên không đấu lại anh ấy.
Tần Ngưu Ngưu nhưng cũng quá trâu rồi, Nghê Diên không bao giờ nhận được kết quả tốt từ chỗ anh ấy.
Đông Phương Thường Bại thì có ý nghĩa gì chứ.
Nói xong, Nghê Diên bắt đầu nhiệm vụ giao trà thảo dược hôm nay.
Từ tầng ba đi lên tầng năm, Nghê Diên xuyên qua đám người náo nhiệt trên hành lang, đi đến lớp 10/6.
Cô chỉ mới đến hành lang, nhưng mấy bạn nam trong lớp thân thiết với Chu Lân Nhượng đều biết cô, cười đùa tham gia náo nhiệt, tiếng nào tiếng nấy đều gọi chị ơi chị à như đang nói tướng thanh vậy.
Nghê Diên còn chưa vào phòng học bọn họ đã la to trên hành lang: “Anh Nhượng, chị gái đến rồi ——”
Bọn họ la to như vậy khiến Nghê Diên có ảo giác như đang đến lầu xanh, còn Chu Lân Nhượng thì giống một hoa khôi sống trong khuê phòng không dễ dàng lộ diện.
Nghê Diên đẩy đám người sang một bên, đi tới trước bàn học của Chu Lân Nhượng, đặt trà thảo dược lên bàn cậu.
Dáng vẻ giống như bà ngoại sói, “Cậu quên mang theo nên tôi mang đến giúp cậu nè, nhớ uống nha.”
Vẻ mặt Chu Lân Nhượng như gặp quỷ, giống như thứ cô mang tới là một chén canh chém đầu, uống vào liền mất mạng vậy.
Nghê Diên: “Nếu ngày mai cậu còn quên tôi lại đem cho cậu.” Chu Lân Nhượng: “…”
Chu Lân Nhượng: Không cần đâu.
—
Thời tiết ngột ngạt, xung quanh giống như một cái lồng hấp cực lớn.
Có lẽ trà thảo dược của Thầm Niên thật sự có tác dụng, Nghê Diên cảm thấy mụn nước trong miệng đã biến mất, cơ thể cũng không còn khó chịu nữa, buổi trưa học nhóm cũng đặc biệt Phật hệ*.
(*Phật hệ: là một thái độ sống không h.am m.uốn hay theo đuổi, không buồn cũng không vui, bình tĩnh và theo đuổi sự bình yên nội tâm.)
Đến lượt Tông Đình giảng Toán cho ba thành viên khác. Một đề lớn chia thành ba câu hỏi nhỏ.
Giảng câu hỏi nhỏ đầu tiên, cả ba người đều có thể hiểu được.
Giảng câu hỏi nhỏ thứ hai, còn lại Nghê Diên và Lễ Ngu có thể hiểu, Dịch Diệu Dương bị bỏ lại.
Giảng đến câu hỏi nhỏ thứ ba, chỉ còn lại Nghê Diên chưa hi sinh, cô chủ yếu là muốn nghe phần khó nhất ở cuối cùng.
“Đạo hàm hai lần, kết hợp với phân tích hình vẽ…” Tông Đình chỉ vào bài thi của Nghê Diên, “Cậu đã sót trường hợp delta=0…”
Phản ứng của Nghê Diên cũng khá nhanh, lập tức bổ sung. Lễ Ngu lại gần, nói: “Tớ không hiểu chỗ này.”
Tông Đình giảng lại câu hỏi nhỏ thứ ba cho mình Lễ Ngu, lúc giảng đến lần thứ n cậu ta cũng đã choáng váng.
Lễ Ngu nói: “Vẫn không hiểu, tớ tuyên bố đề này đã qua, bắt đầu đề tiếp theo đi.”
Tông Đình khó thở, làm bộ bóp cổ cô ta, Lễ Ngu cười né tránh chạy trốn khắp nơi, ném tài liệu lung tung.
Giấy A4 bay tán loạn.
Trên đầu Nghê Diên và Dịch Diệu Dương lần lượt bị hai tờ đắp lên. Nghê Diên: “…”
Dịch Diệu Dương: “…”
Hai mươi phút trôi qua chỉ giải quyết được một đề.
Nghê Diên cầm đơn đăng ký ngồi phát sầu, sau khi viết qua loa vài dòng, vắt hết óc bắt đầu bịa. Đây là nhiệm vụ Hồ Thành giao cho.
Hồ Thành giám sát không hết nên nhờ trưởng nhóm ghi lại tiến độ hàng ngày.
Không khéo Nghê Diên chính là nhóm trưởng.
Việc này còn khó hơn thi viết một bài văn dài tám trăm chữ nữa.
Trải qua một tuần như vậy, trà thảo dược của Thầm Niên cũng không thể đè được lửa trong lòng Nghê Diên.
Nghê Diên xin Hồ Thành chuyển nhóm. Hồ Thành nói: “Cho thầy một lý do.”
Trước đó Nghê Diên đã nói chuyện với lớp trưởng Việt Tư Bá, vậy nên cô đã nghĩ sẵn trong đầu: “Em muốn đổi nhóm với lớp trưởng, cậu ấy là nhóm trưởng của nhóm Tùng Gia. Em đổi với cậu ấy rất phù hợp, cậu ấy là anh em tốt với Dịch Diệu Dương, em và Tùng Gia cũng chơi rất ăn ý với nhau, như vậy sẽ dễ giảng bài hơn, nói không chừng sẽ có hiệu quả tốt hơn.”
Hồ Thành tự mình chắt lọc trọng điểm: “Có phải mấy em đang lập nhóm nhỏ không?”
Nghê Diên: “… Đương nhiên không có rồi ạ.”
Chuyện này có liên quan gì đến nhóm nhỏ chứ, là Hồ Thành nghĩ quá nhiều rồi.
“Vậy thì là vì nhóm của em bây giờ không tốt nên em mới muốn đổi.” Hồ Thành kiên trì, cố gắng tìm hiểu đến tận cùng vấn đề, “Có phải thành viên trong nhóm không phối hợp không? Hay là có xích mích?”
Nghê Diên đau đầu, “Không có ạ.”
Hồ Thành là giáo viên môn Chính Trị, rất có tài ăn nói, có thể nói đạo lý không ngừng nghỉ.
Mặc dù cuối cùng vẫn đồng ý cho Nghê Diên đổi nhóm, nhưng sau khi ra khỏi văn phòng, Nghê Diên cảm thấy mình đã suy yếu nghiêm trọng.
Lễ Ngu gần như biết được chuyện Nghê Diên xin đổi nhóm ngay lập tức.
“Nghê Diên, cậu có thể ra ngoài chút không?” Lễ Ngu gọi Nghê Diên ra ngoài phòng học, đi tới trước phòng hồ sơ cuối hành lang.
Toàn trường đang tiến hành tổng vệ sinh, cách đó không xa có một số học sinh đang lau nhà, quét mạng nhện trên trần nhà, không ai chú ý đến hai cô.
Vẻ mặt Lễ Ngu nghiêm túc, dáng vẻ thành khẩn hỏi Nghê Diên: “Có phải cậu có ý kiến gì đó với tôi không? Là vì không thích tôi nên mới muốn chuyển nhóm sao?”
Nghê Diên mới bị lớp chính trị của Hồ Thành nói đến choáng váng, cả người đều mệt mỏi ủ rũ, cũng lười vòng vo, “Nếu cậu muốn học nhưng thành viên nhóm cậu cứ cắt ngang vì lí do này lí do kia thì cậu có thấy phiền không?”
“Nếu cậu chuẩn bị tài liệu cẩn thận, dự định sẽ giảng bài đàng hoàng nhưng thành viên nhóm cậu lại không nghe vào, cậu sẽ có ý kiến gì không?”
Lễ Ngu tránh nặng tìm nhẹ giải thích: “Tôi… không nghe vào, vừa chạm vào sách vở liền thất thần, không thể khống chế được bản thân. Lúc giáo viên giảng bài tôi cũng như thế, không phải cố ý không phối hợp với cậu.”
“Cho nên tôi chỉ xin đổi nhóm chứ không có mắng cậu.” Nghê Diên nói. Mắt Lễ Ngu lập tức đỏ lên, rưng rưng nước mắt.
Tiếng giày cao gót vang lên từ trong cánh cửa sắt của phòng hồ sơ, hai giáo viên nữ khoác tay nhau bước ra, nhìn về phía hai người.
Nghê Diên cảm thấy nói nhiều cũng vô ích, cuối cùng nói: “Không cần thế này đâu, Lễ Ngu.”
“Tôi cảm thấy mình không còn thích hợp ở lại nhóm này nữa nên đã xin chuyển nhóm. Cậu cũng không có gì phải cảm thấy oan ức, nếu cậu cảm thấy oan ức thì đó có thể là vấn đề của chính cậu.”
“Chuyện này dừng ở đây thôi.”
Không khí tràn ngập mùi bột giặt và chất khử trùng, lan khắp nơi khi gió thổi qua.
Gạch lát sàn cầu thang chưa khô hoàn toàn sau khi lau.
Do giày nên Nghê Diên bước đi rất cẩn thận nhưng vẫn bị trượt hết cái này đến cái khác.
Cô cúi đầu va vào tường.
Chu Lân Nhượng ôm quả bóng rổ dưới cánh tay phải, đứng trước mặt cô.
Nghê Diên vốn muốn nói xin lỗi với người mình đụng phải, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy là cậu cô lại không nói gì.
Đang định đi thì Chu Lân Nhượng móc một ngón tay vào cổ áo cô.
Trên mặt cậu hiện lên ý cười, cụp mắt nhìn cô, vẻ mặt thản nhiên, trong giọng nói không lên xuống của cậu cất giấu vẻ cười trên nỗi đau của người khác:
“Bị mắng rồi?”
“Thi toán được 0 điểm?”
“Xếp thứ nhất từ dưới đếm lên?”
Một loạt suy đoán phát ra từ miệng cậu. Nghê Diên bất đắc dĩ thoát khỏi tay cậu.
“Xem ra đều không phải rồi.” Chu Lân Nhượng nói, “Vậy sao tâm trạng của cô lại không vui?”
“Tôi biểu hiện rất rõ ràng à?” Nghê Diên xoa xoa mặt mình. Chu Lân Nhượng: “Ừm.”
Nghê Diên quan sát cậu, “Tôi thấy tâm trạng cậu rất tốt nhỉ?” Nếu không sao lại chủ động nói nhiều chuyện với cô như vậy?
Chu Lân Nhượng nhếch môi, vẫn mang theo hàm ý khiêu khích như trước, nhưng cũng thể hiện cảm xúc một cách đơn giản: “Tâm trạng cô không tốt thì tâm trạng tôi sẽ tốt.”
“Nhàm chán.”
Nghê Diên quay người đi.
Cô đi quá nhanh, lòng bàn chân lại trượt, đặt mông ngồi bệt xuống đất rồi liên tục trượt xuống.
Một, hai, ba, bốn, năm. Trượt xuống năm bậc thang.
Chu Lân Nhượng sửng sốt hai giây rồi đuổi theo xuống cầu thang, đỡ cô dậy, “Cô… Mông cô không sao chứ?”
Nghê Diên: “…”
Mặt Nghê Diên muốn bốc cháy, quay đầu nhìn thì thấy mặt sau váy đồng phục của mình ướt nhẹp, may là váy kẻ sọc đậm màu nên nhìn không rõ lắm.
“Không sao, tôi đi trước đây.”
Nghê Diên vội vàng cúi đầu bước ra khỏi lầu dạy học, còn chưa vòng qua bồn hoa, trên đầu đã vang lên một giọng nói: “Này ——”
Ngẩng đầu nhìn.
Chu Lân Nhượng lấy áo khoác trong phòng học ra, đứng trên hành lang. “Đón này ——” Cậu nói.
Lời còn chưa dứt cậu đã ném áo qua, áo khoác màu đen của chàng trai từ trên trời rơi xuống như mây đen dày đặc, chuẩn xác trùm lên đầu Nghê Diên.
Cô vươn tay đón lấy theo bản năng, vững vàng tiếp được rồi ôm vào lòng.
Chu Lân Nhượng chỉ chỉ váy cô từ xa.
Nghê Diên hiểu ý cậu, buộc áo quanh hông để che đi chiếc váy bẩn.