Nghê Diên về chỗ ở của giáo viên tắm rửa thay quần áo khác, không ngạc nhiên khi phát hiện hai vết bầm trên mông.
Thể chất của cô rất dễ bầm, bình thường đầu gối chỉ cần va chạm một chút sẽ bầm tím, qua mấy ngày lại biến mất.
Đêm đó Nghê Diên giặt sạch áo khoác của Chu Lân Nhượng rồi phơi trên ban công.
Treo trên cùng một sợi dây với áo sơ mi đồng phục của cô, áo khoác đen dài hơn áo sơ mi một đoạn lớn.
Nghê Diên nhìn thử chiều cao của mình trong gương, nghĩ đến mỗi lần Chu Lân Nhượng đứng gần cô đều phải ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Cô nhón lên, hình như còn thiếu rất nhiều.
Cô đột nhiên nhảy lên hai cái, nói chuyện một mình: "Mình như này chắc có thể nhỉ?"
Mỗi ngày nhảy lên một trăm cái có lẽ có thể cao hơn?
Trên ban công phòng 301 bên cạnh, Chu Lân Nhượng đã nhìn cô một lúc.
Có cây xanh hai bên che chắn, ban công lại không mở đèn, chỉ có ánh đèn đường mờ nhạt chiếu lên tường.
Nghê Diên không chú ý tới Chu Lân Nhượng, đến lúc nhìn thấy cậu cô mới giật mình la lên.
Nghê Diên: "Cậu đứng đó làm gì hả?"
Chu Lân Nhượng: "Cô đang phát điên gì thế?" Hai người lên tiếng cùng lúc.
Nghê Diên nghĩ đến có người đã nhìn thấy dáng vẻ nhảy lên ngốc nghếch của mình thì có hơi xấu hổ, bình tĩnh tìm lí do: "Chân bị chuột rút."
Nói xong cô cứng đờ quay người rời khỏi ban công, lùi lại hai bước, thò đầu ra, "Mai tôi sẽ trả áo lại cho cậu."
Chu Lân Nhượng đút hai tay vào túi đứng đấy, thờ ơ gật đầu.
Gió thổi suốt đêm, sáng hôm sau Nghê Diên lấy áo khoác của Chu Lân Nhượng xuống khỏi dây treo đồ, sờ thử từ trong ra ngoài, khô rồi.
Cô cầm qua 301 trả lại cho cậu.
Thầm Niên đang bận bịu trong bếp, trà hôm nay cũng đã nấu xong, Chu Lân Nhượng đang rót ra bình giúp cô ấy.
Nghê Diên đi tới, "Áo khô rồi."
Chu Lân Nhượng liếc mắt ra hiệu: "Bỏ trên sofa đi."
Nghê Diên lại vào bếp, trong bình dưỡng sinh loại cực lớn của Thầm Niên vẫn còn cặn, Nghê Diên chỉ nhận ra kỷ tử và thảo quyết minh trong đó.
Thầm Niên không nấu trà thảo dược nữa, nói uống nhiều quá không tốt, phải đổi thứ khác nên đã đổi thành "trà sáng mắt" cho bọn họ.
"Hai đứa bình thường dùng mắt nhiều, uống cái này rất tốt, thảo quyết minh có tác dụng thanh lọc gan, cải thiện thị lực, tốt cho mắt, ngăn ngừa cận thị." Thầm Niên nói.
"Thảo quyết minh và kỷ tử có thể nấu cùng nhau sao?" Nghê Diên hỏi.
"Chắc là được?" Thầm Niên cũng không quá chắc chắn, "Để cô lên mạng tra thử."
Cô ấy cầm điện thoại tra cứu, "Có lẽ không có vấn đề gì lớn, cô còn cho rất nhiều thứ khác vào đó, nấu chung trong một cái nồi...”
Nghê Diên: "..."
Không biết vì sao, cô cảm thấy có hơi không đáng tin.
Một cô gái đã từng nổi loạn bắt đầu dưỡng sinh, chính là cục diện thế này đây.
Trà sáng mắt càng khó tả hơn trà thảo dược.
Màu đen càng đậm hơn, còn có các vật thể không xác định nổi trên chất lỏng đậm màu.
Chu Lân Nhượng rót đầy đến miệng bình cho Nghê Diên, chỉ cần thêm một giọt nữa sẽ tràn ra.
Nghê Diên: "Gần đầy là được rồi."
Chu Lân Nhượng liếc cô một cái: "Cô tự qua rót?" Nghê Diên quyết định ngậm miệng.
Chu Lân Nhượng rót trà cho Thầm Niên xong liền cầm lấy bình của mình uống một ngụm, ừng ực ừng ực.
"Mùi vị không tệ."
Khác hoàn toàn với dáng vẻ ghét bỏ trước đó.
Nghê Diên nghi ngờ uống một ngụm lớn, cô bị sặc, liên tục ho khan. Cài này mà kêu là mùi vị không tệ?
Nghi ngờ nhân sinh.
"Thế nào, cô thấy khó uống à?" Chu Lân Nhượng phản công lại. Nghê Diên do dự chưa tới một giây.
Chu Lân Nhượng quay đầu nói với Thầm Niên: "Học sinh của mẹ cảm thấy trà của mẹ khó uống kìa."
"..." Nghê Diên bất lực giải thích: "Cậu ấy nói lung tung, em không nói mấy câu như thế."
Thầm Niên cười nhìn hai người, có lẽ cảm thấy hai đứa trẻ cãi nhau khá thú vị.
Sau đó Nghê Diên phát hiện sắc mặt Chu Lân Nhượng đã thay đổi hoàn toàn so với trước đó.
Trước đó cậu rất chê trà của Thầm Niên nhưng bây giờ lại uống say sưa ngon lành.
Không cần Nghê Diên phải mang trà đến lớp học tìm cậu mỗi ngày nữa, cậu vô cùng tự giác, mỗi ngày đều chủ động lấy bình nước của mình.
Sáng sớm Nghê Diên qua 301 thường có thể đụng phải cậu. Lúc tâm trạng tốt cậu còn cầm bình, giơ tay chạm cốc với cô.
Dường như trà sáng mắt của Thầm Niên thật sự rất hợp với khẩu vị của cậu.
Nghê Diên nghĩ: Chẳng lẽ vị giác của cô xuất hiện vấn đề? Trà sáng mắt thật sự ngon à?
Giờ giải lao, Tùng Gia đang chuẩn bị bản thảo cho đài phát thanh buổi trưa.
Cô ấy nhìn có vẻ là người ham chơi, với tư cách là phó trạm của trạm phát thanh, cô ấy cũng coi như khá tâm huyết.
Nghê Diên rửa sạch sẽ cốc sứ của cô ấy, rót nửa ly trà sáng mắt rồi đẩy qua.
Ánh mắt Tùng Gia đang tập trung trên bản thảo, bưng ly lên uống một ngụm.
"Phụt ——"
Một ngụm nước phun ra hết, bản thảo trong tay không thể may mắn thoát khỏi tai nạn.
Nghê Diên vội vàng lấy khăn giấy lau hai dòng nước màu đen trên cằm rồi lại lau bản thảo gặp nạn của cô ấy, luống cuống tay chân.
"Nước nước nước, nhanh đưa nước lọc cho tớ!" Tùng Gia kêu.
Nghê Diên lập tức chạy tới máy lọc nước rót nước cho cô ấy, Tùng Gia uống cạn, hòa tan hương vị trà sáng mắt trong miệng.
"Cậu mới hạ độc tớ à?" Tùng Gia hỏi Nghê Diên.
Nghê Diên còn đang cầm khăn giấy ấn lên bản thảo, hút khô nước trên đó, "Đâu có."
"Vậy cậu cho tớ uống gì vậy? Thật sự không phải Hạc Đỉnh Hồng à?" Tùng Gia hỏi.
"Trà sáng mắt.' Nghê Diên nói, "Trà mà ngày nào cô Thầm cũng nấu cho tớ với Chu Lân Nhượng."
Tùng Gia nói: "Cậu chịu khổ rồi."
Nghê Diên: Cũng không khoa trương như vậy.
Cô hỏi thăm cảm nhận của Tùng Gia, "Có phải vị không ngon lắm đúng không?"
Tùng Gia nói: "Quá khiêm tốn rồi, nào chỉ là không ngon lắm."
Mỗi người có khả năng chịu đựng cay đắng khác nhau, Tùng Gia thích ngọt, nhạy cảm với vị cay và đắng, cô ấy cảm thấy trà sáng mắt có thể so được với thuốc bắc.
Nghê Diên thành thật giải thích với cô ấy: "Tớ thấy ngày nào Chu Lân Nhượng cũng uống rất vui vẻ, tớ còn tưởng vị giác của mình có vấn đề nên mới mời cậu cùng nếm thử."
Phản ứng đầu tiên của Tùng Gia sau khi nghe xong là: "Có lẽ Chu Lân Nhượng không phải người bình thường."
Nghê Diên rất tán thành.
Nhưng cô vẫn có bộ lọc dài tám ngàn mét với Thầm Niên, cưỡng ép cứu vãn nói: "Nhưng trà cô giáo nấu cũng không tệ lắm, rất tốt cho cơ thể."
"Cậu muốn uống nữa không?" Nghê Diên hỏi, "Tớ rót thêm cho cậu." Tùng Gia trốn khỏi chỗ ngồi với ánh mắt hoảng sợ.
Hồ Thành cầm một chồng giấy từ văn phòng ra, la to với những học sinh còn đang đùa giỡn trên hành lang:
"Lớp 3 nhanh chóng vào phòng học! Vào học sớm hai phút điền bảng khảo sát!"
Hồ Thành đã làm một bảng câu hỏi điều tra phát cho mọi người, muốn quản lý lớp học một cách dân chủ, hỏi ý kiến của mọi người có hài lòng với giáo viên các môn, không khí lớp học và giáo viên chủ nhiệm là ông ấy không.
Về phần ý kiến của mọi người có được chấp nhận không thì là một chuyện khác.
"Chủ nhiệm, cái này giấu tên ạ?" Có người hỏi Hồ Thành. "Không giấu tên." Hồ Thành nói, "Tất cả viết tên mình vào."
"Không dân chủ, có ý kiến cũng không thể nói, em sợ bị gây khó dễ."
"Ha ha." Hồ Thành đẩy mắt kính trên cái mũi tẹt của mình, "Xem ra mấy đứa có rất nhiều ý kiến nhỉ?"
"Mấy em viết tên thật cho thầy, nếu có vấn đề gì thầy sẽ liên hệ, trao đổi với từng người một."
Rất nhanh, bảng khảo sát được thu lại.
Trước khi tan học, Tùng Gia bị Hồ Thành gọi vào văn phòng.
"Có phải cậu viết lời nào đại nghịch bất đạo trong bảng khảo sát rồi không?" Tông Đình đi ngang qua chỗ ngồi của cô ấy, cười trên nỗi đau của người khác.
Tùng Gia trừng mắt nhìn cậu ta.
Nghê Diên cũng hỏi: "Thật sự là vì bảng khảo sát?"
Tùng Gia suy nghĩ một lượt, không thể nhớ ra mình đã điền gì vào bảng khảo sát.
Nghê Diên không yên tâm lắm, mượn cớ đi tìm Thầm Niên hỏi bài lịch sử đi cùng Tùng Gia vào văn phòng.
Hồ Thành vẫy tay với Tùng Gia, quả nhiên ông ấy có cầm bảng khảo sát của Tùng Gia.
Trên bảng khảo sát: "Em có nhận xét gì về việc xây dựng tập thể lớp 11/3 của chúng ta?”
Phía dưới điền hai chữ nguệch ngoạc của Tùng Gia: "Quá khổ."
Hồ Thành đưa bảng khảo sát cho Tùng Gia, hỏi cô ấy: "Bạn học Tùng Gia, sao lớp chúng ta lại khiến em cảm thấy khổ? Em có oan ức gì sao?"
Giáo viên Toán tóc hoa râm bên cạnh cũng vểnh tai lên nghe một cách thích thú, Tùng Gia là cháu của ông ấy, ông ấy biết rõ tính cách của cô ấy, không tin Tùng Gia có thể bị oan ức gì. Tùng Gia cầm bảng khảo sát, không dám tin. Nhưng chữ trên đó thật sự là do cô ấy viết.
Lúc đó cô ấy choáng váng vì uống trà sáng mắt, để lại vị đắng trong miệng, lúc điền bảng khảo sát lại cà lơ phất phơ không quan tâm lắm, không biết tại sao lại điền vào hai chữ "Quá khổ*."
(*苦: từ này vừa có nghĩa là khổ, vừa có nghĩ là đắng.)
"Em..." Tùng Gia hiếm khi nghẹn lời, ậm ờ một lúc lâu, "Em không có ý kiến gì với lớp chúng ta cả."
Vẻ mặt cực kỳ bất đắc dĩ, giọng nói vô cùng nặng nề. "... Chủ nhiệm, em chỉ cảm thấy khổ trong lòng thôi ạ."
Nghê Diên cười đến mức ngồi xổm dưới gầm bàn của Thầm Niên, hai vai run lên.
Ra khỏi văn phòng.
Tùng Gia: "Đều do trà sáng mắt của cậu hại." Nghê Diên: "Đúng đúng, là lỗi của tớ."
Tùng Gia: "Cậu định bồi thường cho tớ thế nào?" Nghê Diên: "Cậu muốn bồi thường thế nào?"
Tùng Gia suy nghĩ một chút, "Cậu đứng ở chỗ nào đó đông người tỏ tình với tớ, phải nói lớn lên."
Nghê Diên: "Không cần ác như thế chứ Gia Gia?" Tùng Gia: "Cần, lâu rồi không có ai tỏ tình với tớ."
Lúc này mới tan học chưa lâu, từng nhóm học sinh lần lượt ra hành lang.
Tùng Gia không để ý thấy Nghê Diên đã chậm lại vài bước, không theo kịp cô ấy.
Đến khi Tùng Gia xuống cầu thang, Nghê Diên vẫn còn đứng trên bậc thang, hai tay làm thanh cái loa: "Tùng Gia ——"
Âm lượng còn không nhỏ.
Không ít người nhìn sang.
Tùng Gia quay đầu trong đám đông, nhìn thấy Nghê Diên chùm áo khoác trên đầu che mình lại. La to về phía cô ấy: "Bạn học Tùng Gia lớp 11/3, tớ thích cậu rất lâu rồi!"
Lời vừa nói ra, người xem càng ngày càng nhiều, bầu không khí trở nên sôi nổi.
Nghê Diên hé áo ra một chút, lộ ra khuôn mặt, cười với Tùng Gia rồi chùm áo chạy trốn.
Tùng Gia được tỏ tình sửng sốt đứng tại chỗ hai giây. Nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của Nghê Diên.
Mẹ nó đáng yêu chết mất.
Trong đêm có một trận mưa lớn.
Nghê Diên ngủ mơ màng, mơ hồ nghe được tiếng mưa rơi nên đứng dậy đóng cửa sổ.
Lăn qua lăn lại như thế cô đã tỉnh táo, bắt đầu mất ngủ.
Buổi tối ngủ không ngon nên đến sáng mặt mày liền phờ phạc. Dù vậy nhưng Nghê Diên vẫn nhớ phải đến 301 lấy trà sáng mắt.
Nấu cũng nấu rồi, không thể lãng phí được.
Chu Lân Nhượng không ở đây, Nghê Diên nhìn hai bình nước đặt cạnh nhau trên bàn, đột nhiên hiểu được gì đó.
Cô mở bình nước của Chu Lân Nhượng, đổ một ít ra nắp bình rồi nếm thử.
Nghê Diên: "? ? ?" Nước ngọt ? ? ?
Thứ cậu rót vào bình của mình chính là nước ngọt??? Nghê Diên chưa từ bỏ ý định, uống thêm một nắp nữa. Phá án rồi!
Chu Lân Nhượng, tên chó đó!
Chu Lân Nhượng chạy bộ buổi sáng về, ngồi xuống trước cửa thay giày, thấy Nghê Diên ở đây cậu liền thuận miệng hỏi: "Cô học lớp mười một mấy thế?"
"Lớp ba, sao vậy?"
"Nghe nói lớp 11/3 xuất hiện một kẻ bi.ến th.ái, to tiếng tỏ tình với bạn học nữ trên cầu thang, còn rụt rè che đầu."
Nghê Diên: "..."
Cô quay đầu nghiêm túc nói với Chu Lân Nhượng: "Giả đó."
Chu Lân Nhượng khát nước, cầm lấy bình nước uống từng ngụm lớn, mồ hôi chảy dọc xuống cằm, lướt qua yết hầu nhô lên.
Tóc trên trán có chút lộn xộn, cậu chống một tay trên bàn ăn, nhìn Nghê Diên: "Sao cô biết đó là giả?"
"Thì tôi biết thôi." Nghê Diên nói chắc chắn, nóng lòng vạch trần âm mưu của cậu, "Trà cậu uống cũng là giả."
Trên mặt Chu Lân Nhượng hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó lộ ra nụ cười nhẹ, giống như bầu trời mờ mịt lúc bình minh âm u bất định, trong giọng nói chậm rãi mang theo tiếng thở dài rất khẽ:
"Bị cô phát hiện rồi."
Cậu tiến lên một bước, tới gần Nghê Diên, cả người nóng bừng. "Cô sẽ đi cáo trạng sao?"
Nghê Diên không khỏi lui về phía sau một bước, đụng trúng cái ghế liền đặt mông ngồi xuống.
Sau khi do dự hai giây, tạm thời nhận mình hèn, "Không có."
"Rất tốt." Chu Lân Nhượng nói.