Buổi sáng xuất phát lúc bảy giờ sáng, tám giờ hai mươi đến nơi. Những chiếc xe buýt nối tiếp nhau chở học sinh đến vịnh Thấu Thạch.
Vịnh Thấu Thạch là một ngọn đồi được nhà trường lựa chọn kỹ lưỡng, bao quanh là núi và một bên hướng ra hồ.
Những tòa nhà xi măng thấp nằm giữa những ngọn núi và làn nước trong xanh, nguyên sơ và cổ kính đến khó tả, mang đậm chất lịch sử.
Nghe nói trước đây nơi này là trường đào tạo mỹ thuật tư nhân nhưng sau này đóng cửa vì không thể hoạt động được nữa, ngôi nhà bị bỏ hoang.
Lần đầu Tùng Gia ở ký túc xá, lúc đến nơi, cảm giác đầu tiên của cô ấy không phải chê tồi tàn mà là mới lạ.
Lên lầu hai tìm được phòng ngủ, đẩy cửa sổ ra liền có thể nhìn thấy cây cối rậm rạp và một mặt hồ phẳng lặng như gương.
“Gia Gia, cậu muốn ngủ giường trên hay giường dưới?” Nghê Diên nói.
“Giường dưới đi.” Tùng Gia ghé vào cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài, “Tớ sợ nằm giường trên bị lăn xuống.”
“Vậy tớ nằm giường trên của cậu.” Nghê Diên để hành lý lên. Mấy nữ sinh khác trong lớp cũng lần lượt đến.
Mới tới môi trường mới, mọi người đều tò mò nhìn xung quanh.
Một gian phòng ngủ tám người ở, bên trong bày bốn cái giường hai tầng khung sắt màu đen, kèm theo một ban công nhỏ và nhà vệ sinh.
Không có điều hòa, chỉ có hai cái quạt điện kiểu cũ, lúc quay phát ra tiếng kẹt kẹt rất nhỏ.
Nước nóng chỉ có vào những thời điểm cụ thể vào buổi sáng và buổi tối.
Ba bữa cơm được người dân gần vịnh Thấu Thạch nhận thầu, đưa tới mỗi ngày. Không có cửa hàng, không có đồ ăn ngoài, cũng đừng nghĩ tới đồ ăn vặt.
Chủ nhiệm khối cho mọi người hai tiếng để sắp xếp đồ, nghỉ ngơi, làm quen hoàn cảnh mới, đúng mười một giờ phải bắt đầu lớp học.
Buổi trưa ăn cơm trong phòng học, nghỉ ngơi trong phòng học. Qua một ngày, Nghê Diên cảm thấy cũng không tệ.
Tùng Gia cũng nói vẫn ổn, ngoài không được ăn uống, nửa vali thịt khô, que cay, thạch sương sáo, sô cô la không biết có thể chống đỡ được bao lâu.
Sau khi tan tiết tự học buổi tối, Tùng Gia đi vệ sinh một chuyến trở về, lặng lẽ thì thầm vào tai Nghê Diên: “Diên Nhi, cậu có biết trước kia nơi đây là gì không?”
Nghê Diên cầm thước vẽ những đường phụ trên bài thi rồi nói: “Trường đào tạo mỹ thuật, cái này tớ biết từ lâu rồi, không có gì mới.”
“Sai.” Giọng nói của Tùng Gia trở nên thần bí, “Là bệnh viện tâm thần.” “Cậu nghe được ở đâu thế?”
“Nhà vệ sinh, tớ nghe được lúc đi vệ sinh.” “Chắc không phải thật đâu nhỉ?”
“Trên cửa phòng vệ sinh cuối cùng có dấu tay bằng máu.” Tùng Gia giơ ba ngón tay lên, “Tớ thề, tớ tận mắt nhìn thấy, có thật đó.”
“Nghe nói hôm nay người đầu tiên nhìn thấy là một bạn nữ lớp 8, la lên ngay tại chỗ luôn.” Tùng Gia bổ sung, “Còn thu hút giáo viên tới nữa.”
Nghê Diên nhìn động tác tay của cô ấy, nhắc nhở: “Cậu không phải đang thề mà là đang OK.”
Ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út khép lại mới là thề, còn cô ấy thì cong ngón cái với ngón trỏ lại thành hình tròn.
Buổi tối tắt đèn đi ngủ, nữ sinh chung phòng nói đến chuyện dấu tay máu, người nhìn thấy không chỉ có một mình Tùng Gia.
Tùng Gia cảm thấy sau lưng lạnh lạnh nên bò lên giường Nghê Diên.
Nghê Diên: “Không phải cậu nói sợ té từ giường trên xuống hả?” Tùng Gia: “Tớ ngủ bên trong, cậu ngủ bên ngoài đi.”
Nghê Diên: “Cậu không lấn chỗ tớ đó chứ?”
Tùng Gia trước khi đi ngủ đã thoa kem dưỡng da, thơm tho ngọt ngào hôn cô một cái, “Không đâu, tớ ôm cậu.”
“Nóng muốn chết.” Nghê Diên làm bộ ghét bỏ nói.
Nữ sinh giường đối diện Nghê Diên vẫn còn đang nói, “Dấu tay máu”, “Nhà xác”, “Ma xây tường”, chủ đề càng ngày càng đi xa, càng ngày càng nói về cõi âm.
Từ xưa tới nay trường học nhiều mộ địa, lần này ngược lại tốt hơn, có bệnh viện tâm thần.
Bầu không khí thực sự quá mạnh mẽ.
Trong đêm gió núi thổi, bóng đèn cũ ở hành lang sáng đến mức thà tắt đi, tạo thành một cái bóng lởm chởm trong bóng tối.
Trăng treo đầu ngọn cây, căn phòng mông lung.
Nếu là buổi sáng, nghe thấy những tin đồn vô căn cứ này Nghê Diên sẽ không sợ, nhưng bây giờ cô thật sự cảm thấy có hơi kỳ lạ.
Tùng Gia ôm chặt lấy eo cô.
“Đau.” Nghê Diên vỗ vỗ cô ấy, “Thả lỏng một chút, tớ cảm thấy mình không thở nổi rồi.”
Tùng Gia đành phải buông ra, nói: “Để tớ hát một bài làm dịu bầu không khí, ‘Trong hồ nước vui vẻ có một con ếch nhỏ, nó nhảy múa như bị hoàng tử chiếm hữu, ánh mắt lạnh lùng đẹp đến mức không con ếch nào sánh bằng’…”
Nghê Diên lập tức bật cười vì bài rap của cô ấy, bệnh viện tâm thần gì đó đều ném ra sau đầu.
Cô ôm lấy Tùng Gia cười rung cả người.
Đêm dài, giáo viên kiểm tra xuất hiện trên hành lang, nghe tiếng động từng phòng.
Tiếng nói chuyện biến mất.
Nghê Diên trải qua đêm đầu tiên ở vịnh Thấu Thạch giữa đủ loại suy đoán bồn chồn và bị đâm trúng điểm cười không đúng lúc.
Không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Ngày tiếp theo, chuyện “Dấu tay máu” đã có đoạn sau.
Chuyện đã được một giáo viên phá án, người đó nghiên cứu kỹ lưỡng dấu tay kia, phát hiện nó được vẽ bằng thuốc màu màu đỏ, căn bản không phải máu.
Tùng Gia nửa tin nửa ngờ, “Tớ cảm thấy dấu tay kia giống như thật vậy, hoàn toàn không giống được vẽ lên, có điều tớ cũng không nhìn kỹ, chỉ liếc nhìn một cái liền chạy.”
“Dù sao cũng là trường đào tạo mỹ thuật, người ta là sinh viên mỹ thuật nên khá lợi hại, vẽ một cái dấu tay cũng không có gì khó.” Nghê Diên nói.
“Tại sao lại vẽ cái đó trong cửa nhà vệ sinh, trò đùa quái ác à?” Tùng Gia cố gắng suy đoán tâm tư người khác.
Nghê Diên thuận miệng nói: “Không thể là một cái bẫy thôi sao?”
“Đúng là có khả năng đó.” Tùng Gia cảm thấy rừng lớn chim gì cũng có, “Một tầng có nhiều lớp như vậy, nhiều người như vậy, nhà vệ sinh nữ cũng luôn đông đúc, có lẽ chỉ là vì muốn hù dọa người khác để tạo điều kiện thuận lợi cho chính mình thôi.”
“Bất kể thế nào, sự thật đã rõ ràng rồi, đi vệ sinh không cần phải lo lắng nữa.”
Vụ án “Dấu tay máu” đã được giải quyết, tin đồn “bệnh viện tâm thần” tự động bị loại bỏ.
Nghê Diên đang giặt quần áo ở trước hồ nước, ánh hoàng hôn ngoài hàng rào sắt phản chiếu một nửa bầu trời màu đỏ, ánh sáng màu cam phản chiếu trên mặt hồ.
Tùng Gia đột nhiên nghiêng đầu nói với cô: “Quần áo đợi học xong tiết tự học buổi tối rồi lại giặt, bây giờ chúng ta đi ngắm hồ đi?”
Tùng Gia đã tìm được đường.
Phía trước có một cánh cửa sắt bị khóa nên không ra ngoài được. Nhưng phía sau ký túc xá có một con đường có thể ra ngoài. Là do mấy nữ sinh chơi đùa với mèo hoang, đi theo nó nên mới tình cờ phát hiện.
Nghê Diên nhìn đồng hồ, “Chúng ta có mười ba phút.”
Cô rửa sạch bọt trên tay rồi cùng nhau vượt ngục với Tùng Gia. Hai người chạy đến bên hồ.
Nắng chiều giống những mảnh vàng vụn chiếu lên người hai cô.
Đối diện hồ là núi, một mặt hướng về mặt trời tắm trong ánh nắng, một mặt không đón nắng hiện ra màu xanh biếc tĩnh mịch.
Tùng Gia hỏi: “Tớ la to được không?”
Nghê Diên nói: “Cậu mà la thì chúng ta phải chạy, chắc chắn chủ nhiệm sẽ đuổi theo phía sau.”
Tùng Gia nói: “Ông ấy không chạy lại chúng ta cũng không bắt được chúng ta đâu.”
Hai người tưởng tượng đến hình ảnh đó một chút, chủ nhiệm khối vác theo bụng bia tức hổn hển đuổi theo hai người, chạy đến nỗi không chừng tóc giả trên đầu muốn rớt ra.
Quá thiếu đạo đức.
Hai người ngồi dưới đất cười đùa vui vẻ.
Nghê Diên nhặt đá ném xuống nước, viên đá có thể nhảy ba lần, Tùng Gia nhiều nhất chỉ có hai lần.
Tùng Gia ném một viên đá trong tay, “Diên Nhi, tớ có một bất ngờ cho cậu.”
Nói xong cô ấy liền lấy điện thoại ra.
“Sao có thể nói không được mang thì thật sự không mang được, tớ đâu có nghe lời như vậy.” Tùng Gia cười vô cùng gian xảo: “Tớ cho cậu mượn điện thoại, cậu có muốn gọi cho em trai không?”
Nghê Diên do dự, nói ngoài dự kiến của Tùng Gia: “Không cần đâu.”
“Hôm nay gọi thì ngày mai sẽ muốn gọi, như thế không tốt. Trước khi đi tớ đã nói với cậu ấy không liên lạc nửa tháng.”
Tùng Gia đánh giá bằng một chữ: “Ngược.” Nghê Diên bày tỏ: “Tớ phải kiên định.”
“Tớ thấy cậu đang giày vò bản thân thì có.” Tùng Gia cất điện thoại vào, “Nghĩ cho kỹ nha, cơ hội chỉ có một, sau này mà cậu muốn mượn thì không dễ dàng như vậy đâu, phải gọi tớ là ba.”
Nghê Diên: “Mơ đi.”
Trong phòng ngủ không có chỗ sạc pin nên cho dù Tùng Gia có đem theo sạc dự phòng thì không qua mấy ngày điện thoại cũng chỉ còn lại 15% pin.
Vô cùng quý giá.
Giữa trưa, sau khi cơm nước xong, Nghê Diên rót cho Tùng Gia ly nước, “Ba ơi.”
Tùng Gia phun ngụm nước vừa uống ra.
Cô ấy ho khan mấy cái rồi nói, “Gọi lại lần nữa nào.” Nghê Diên nói: “Ba ơi cho con mượn điện thoại đi.”
Tùng Gia cười không thấy mặt trời, “Chịu không nổi rồi hả?”
Nghê Diên cam chịu gật đầu, cô rất muốn gọi điện thoại cho Lân Lân.
Tùng Gia lén lén lút lút lấy điện thoại trong cặp ra, còn chưa đưa cho Nghê Diên thì Thầm Niên đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Hai người bị dọa giật mình.
Điện thoại của Tùng Gia suýt chút nữa rơi xuống, cô ấy vội vàng giấu ra sau lưng, nói thầm, không biết Thầm Niên có nhìn thấy hay không.
Tùng Gia: “Cô Thầm.” Nghê Diên: “Cô giáo.”
Hai người ngạc nhiên chào hỏi với Thầm Niên, vẻ mặt thần thái gần như đồng bộ.
Thầm Niên cười nhìn các cô, cảm thấy rất thú vị nhưng chưa quên chuyện chính, đưa điện thoại của mình cho Nghê Diên: “Lân Lân nói hình như có quên sách ở 302, hỏi em có nhìn thấy không, nó kêu em gọi lại cho nó.”
Nghê Diên nhận lấy điện thoại, hạnh phúc tới quá bất ngờ.
Nghê Diên gọi vào số Chu Lân Nhượng, đầu bên kia nhanh chóng bắt máy.
“Alo, Lân Lân, là tôi.”
“Ừm.”
Đã qua năm ngày, cuối cùng Nghê Diên và Chu Lân Nhượng cũng nghe được giọng nhau.
“Sách cậu không có ở 302, lúc tôi sắp xếp đồ không nhìn thấy.” Nghê Diên nói.
“Tôi biết.” Chu Lân Nhượng nói. Cậu căn bản không mất sách.
“Chị ở đó thế nào?” Chu Lân Nhượng hỏi.
Nghê Diên cầm điện thoại có chút căng thẳng, “Vẫn ổn, không khí bên này rất tốt, cũng không nóng như trong thành phố, buổi tối có gió rất thoải mái.”
Nghê Diên còn rất nhiều chuyện muốn nói nhưng lúc này đứng trong lớp học, bên cạnh có cô giáo và Tùng Gia, còn có những bạn học khác ở xung quanh.
Cô không nói ra những lời đó, chỉ có thể nghe Chu Lân Nhượng nói. “Tôi thua rồi.” Chu Lân Nhượng nói.
Tim Nghê Diên đập nhanh, cô dán chặt điện thoại bên tai, sợ giọng cậu lọt ra ngoài, kiềm chế nói: “Tôi biết rồi.”
Trước khi đi, Nghê Diên nói với cậu sẽ không liên lạc nửa tháng, hai người đánh cược xem ai sẽ không nhịn được nhớ người kia trước.
Bây giờ Chu Lân Nhượng nói với cô, cậu thua rồi.
—
Ngày 28 tháng 8, đợt học thêm kết thúc, cả đoàn rời khỏi vịnh Thấu Thạch.
Có phụ huynh không đợi được trực tiếp lái xe tới đón con, chỉ cần nói một tiếng với chủ nhiệm lớp là được.
Vì phải vội về tham gia tiệc sinh nhật bảy mươi tuổi của bà ngoại nên Tùng Gia đã cúp tiết cuối cùng, đang trên đường về rồi.
Nghê Diên cũng chỉ nghĩ đến chuyện được về nên tối hôm trước đã thu dọn hành lý xong.
Chỉ đợi sau khi tất cả chương trình học kết thúc liền về phòng ngủ xách đồ đi.
Đông đúc và hỗn loạn.
Cuối cùng cô cũng vất vả tìm thấy xe buýt có dán giấy đỏ của lớp 3. Nghê Diên đặt vali vào khoang hành lý rồi lên xe.
Chỗ ngồi trên xe đã kín gần một nửa.
Nghê Diên đi vào trong, đi về phía sau thì nhìn thấy một chàng trai mặc áo thun đen đang ngủ trên ghế ngồi, che kín mặt bằng mũ lưỡi trai.
Nghê Diên đầu tiên là sửng sốt, sau đó bị bao phủ bởi niềm vui bất ngờ. Cô lặng lẽ đến gần, ngồi xuống bên cạnh cậu.
Sau đó lấy mũ lưỡi trai của cậu đội lên đầu mình, cười nói: “Lâu rồi không gặp, Lân Lân.”
Chu Lân Nhượng mở mắt ra, nhìn thấy là cô, vẻ lạnh lùng trong mắt rút đi, môi dưới cong lên: “Chị chậm quá.”
Thật ra muốn trách phải trách cậu tới quá sớm, đã đợi trên xe hơn bốn mươi phút.
“Cậu tới đón tôi hả?” Nghê Diên hỏi.
“Nếu không thì sao?” Chu Lân Nhượng nói.
Phát hiện có bạn học đang nhìn họ, Nghê Diên cố giả vờ như đang tự nhiên nghiêng đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, trên mặt vẫn nở nụ cười, không giấu được sự vui vẻ.
Mười phút sau, tài xế đến, sắp được về rồi.
Hồ Thành có việc nên để lớp trưởng Việt Tư Bá đếm số người.
Sau buổi lau kính ở tòa nhà nhỏ, Việt Tư Bá lại gặp được Chu Lân Nhượng, cũng coi như quen biết nên không quá ngạc nhiên.
Nghê Diên giải thích: “Cậu ấy đi theo cô Thầm đến, xe giáo viên đầy rồi nên cậu ấy đến lớp chúng ta.”
“Được.” Việt Tư Bá nói.
Dù sao trong lớp cũng có bạn đã được phụ huynh đón nên vẫn còn chỗ trống.
Xe buýt dần rời khỏi vịnh Thấu Thạch.
Ai cũng mệt mỏi nên đều ngủ ngã trái ngã phải, trên xe cũng không có ai nói chuyện lớn tiếng, có hơi yên tĩnh.
Điều hòa mở vừa đủ.
Chu Lân Nhượng khoác áo khoác lên người Nghê Diên, cúi đầu lại gần, trầm giọng hỏi: “Buồn ngủ không?”
“Có chút.” Nghê Diên nói. “Vậy chị ngủ một lúc đi.”
Dưới lớp áo khoác, Chu Lân Nhượng tìm được tay cô, mở năm ngón tay ra nhẹ nhàng nắm chặt.