Có Phải Cậu Chán Sống Rồi Không

Chương 41

Ngày nghỉ của lớp mười hai ít đến đáng thương, sau khi xong đợt học thêm thì trường chỉ cho hai ngày để mọi người trở về điều chỉnh trạng thái.

Sau khi chính thức khai giảng, lịch học thay đổi, thời gian tự học buổi tối được kéo dài đến 10h40.

Hồ Thành biến thành một bát súp gà biết đi, ngày nào cũng tụng kinh: "Có công mài sắt có ngày nên kim"

"Phải mài giũa mới thành bảo kiếm, phải vượt qua lạnh giá mới có hương hoa mai"

"Không có nỗ lực thì không có thu hoạch".

 

Nghê Diên nghe đến mức lỗ tai sắp mọc kén.

Tùng Gia chia cho cô một cặp bịt tai, rất hữu dụng khi cần thiết.

Cuộc sống ngày càng trở nên đơn điệu, lặp đi lặp lại, ngày càng ít người bỏ tiết, tiếng cười đùa vui vẻ ngoài hành lang sau giờ học gần như không còn nữa.

Bài thi rơi xuống bàn trước mặt mọi người như những bông tuyết mùa đông. Có người bắt đầu thu thập những ruột bút rỗng, tính xem sẽ mất bao lâu để tích lũy được một trăm ruột bút.

Thầm Niên phát hiện gần đây con trai mình đã có một thói quen mới

—— chạy bộ đêm.

Mỗi tối đúng mười giờ rưỡi cậu sẽ ra ngoài, về nhà trước mười giờ năm mươi.

Vô cùng kiên trì.

Bên ngoài đang mưa to, hạt mưa đập vào cửa kính, nước bắn tung tóe.

Thầm Niên ngồi dưới đèn đã chấm xong bài thi, nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, đi ra liền đụng phải Chu Lân Nhượng.

"Đã trễ thế này con còn ra ngoài làm gì?"

Đừng hỏi, đã hỏi rồi thì câu trả lời chính là chạy bộ đêm.

"Mưa mà cũng chạy?" Thầm Niên bưng ly nước nhìn ra ngoài, màn đêm tràn ngập sương mù, bóng cây lắc lư.

Động tác Chu Lân Nhượng không dừng lại, cậu đổi giày, cầm dù, "Sao có thể dừng vì thời tiết không tốt được, không phải mẹ nói làm việc phải kiên trì bền bỉ à?"

"..." Thầm Niên nhất thời không biết nên trả lời cậu thế nào.

Tiến vào tòa Cần Tư, Chu Lân Nhượng thu dù lại. Trên mặt đất ướt sũng, có đất và dấu chân ẩm ướt.

Cậu đi thẳng lên lầu hai.

Không bao lâu sau, tiếng chuông vang lên, cửa phòng học phía sau mở ra, người bên trong không ngừng phóng ra.

Nghê Diên đi trong đám người nhìn quanh, cô nhìn thấy Chu Lân Nhượng trước, đi đến bên cạnh cậu một cách tự nhiên, hai người cùng nhau xuống lầu.

Xung quanh ồn ào.

Nhiều người chen chúc, hai người đi rất gần.

"Bài trắc nghiệm toán hôm nay tôi làm khá tốt." Nghê Diên nói những chuyện vụn vặt trong học tập với Chu Lân Nhượng, "Nhưng suýt nữa là không đủ thời gian, không kịp kiểm tra lại các câu ở mặt trước."

Cô tự chấm điểm cho mình, "Có lẽ có thể hơn một trăm điểm."

Tổng điểm là một trăm năm mươi, nhưng đối với người học lệch như cô mà nói thì thật sự là tiến bộ rất lớn.

Chu Lân Nhượng khen cô: "Giỏi quá."

"Nếu trên một trăm thật thì sẽ được khen thưởng."

"Khen thưởng gì?" Nghê Diên hứng thú.

"Xem chị muốn gì." Chu Lân Nhượng nói, "Đều được." Hai người đi theo đám đông xuống cầu thang.

Chu Lân Nhượng bung dù che trên đầu Nghê Diên, hai người cùng nhau đi vào màn mưa.

Giống bạn bè bình thường dùng chung một cây dù, không có hành động gì khác thường.

Nhưng từ trường tương thích, ngay cả bóng lưng cũng âm thầm lộ ra sự hài hòa.

Mưa giống một bức rèm ngăn cách họ với những người khác, tạo nên một thế giới nhỏ bé của riêng hai người.

Nghê Diên vẫn còn đang nghĩ tới chuyện khen thưởng, "Ngày mai được nghỉ, tôi định ra ngoài đi dạo mua chút đồ, nếu không cậu làm cu li cho tôi đi?"

Chu Lân Nhượng đưa dù về phía cô, "Chỉ vậy thôi?"

"Cậu tưởng dễ lắm hả? Cậu đi làm chân chạy vặt cho tôi đó." Chu Lân Nhượng: "..."

"Được không?" Nghê Diên hỏi. Ai mà không muốn sai sử cậu cả chứ.

Chu Lân Nhượng cẩn thận: "Không phải còn chưa biết điểm thi à? Tự chị tính được một trăm điểm thì không tính."

"Không thể ứng trước sao?" Nghê Diên chơi xấu.

"Khen thưởng còn ứng trước được à?" Chu Lân Nhượng hỏi lại.

Mặt đường có nước đọng, lúc nói chuyện, ánh mắt Nghê Diên nhìn xuống chân, ánh nước lăn tăn lấp lánh dưới đèn đường như có vô số hạt cườm.

Cô bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Chu Lân Nhượng, ánh mắt mang theo ý cười giảo hoạt: "Được không?"

Chu Lân Nhượng bị cô nhìn đến sững sờ, cậu cũng cười: "Được."

"Quyết định vậy nhé." Nghê Diên đưa ra quyết định cuối cùng, “Ngày mai tôi sẽ qua 301 gọi cậu."

"Cậu có biết làm chân chạy vặt cho người khác thế nào không?" Cô được voi đòi tiên.

Chu Lân Nhượng xin cô chỉ bảo: "Làm thế nào?"

"Phải đeo găng tay màu trắng, mặc trang phục lịch sự, giúp tôi xách đồ, giúp tôi mở cửa xe, giúp tôi vặn nắp chai, giúp tôi đưa khăn giấy, tôi chỉ đông cậu không được đi tây, tôi bảo cậu đánh chó cậu không thể đuổi gà." Nghê Diên tự không nhịn được mà bật cười trước.

Nói xong thế mà lại không nghe thấy Chu Lân Nhượng mắng cô ngốc.

"Găng tay trắng và trang phục lịch sự thì thôi đi, không có, mấy chuyện phía sau đều được." Chu Lân Nhượng nói.

"Lân Lân."

"Ừm?"

"Cậu có cảm thấy..." Nghê Diên cân nhắc một chút, "Nói thế nào đây, cậu có cảm thấy dạo này cậu nhường nhịn tôi hơn trước không."

Không chỉ Chu Lân Nhượng, những người khác cũng vậy.

Ví dụ như mẹ cô, Tần Huệ Tâm, hỏi han ân cần qua điện thoại, ở nơi khác cũng chú ý đến dự báo thời tiết của Phục An, chỉ cần thời tiết thay đổi bà ấy cũng dặn dò Nghê Diên đừng để bị cảm.

Ví dụ như Thầm Niên đã nấu canh gà năm, sáu, bảy, tám lần, mặc dù ăn cùng nhau nhưng cô cảm thấy cô ấy đang cố ý bồi bổ cho mình, trước đây tuyệt đối không thường xuyên như vậy.

Ngay cả Tần Tắc không hợp với cô cũng đột nhiên hỏi trên Wechat: "Năm nay em học lớp 12 à?"

Nghê Diên âm dương quái khí trả lời anh ấy: "Ngài mới biết được à." Sau đó Tần Tắc chuyển cho cô năm trăm tệ.

Nghê Diên: "Có ý gì?"

Tần Tắc: "Tiền mua ruột bút, không viết hết thì là do em lười biếng." Nghê Diên: "..."

Nghê Diên lấy lại tinh thần, cô cảm thấy giống như lớp mười hai áp lực lớn, việc học nặng nề nên mọi người xung quanh đều cố ý hoặc vô tình chiều theo ý cô, bày tỏ sự quan tâm.

Lúc đầu chuyện này khiến cô có hơi bối rối, nhưng sau này nó đã tiếp thêm sức mạnh và sự khích lệ cho cô trong vô số khoảnh khắc bị choáng ngợp bởi đề thi không thể ngẩng đầu lên.

"Không mắng chị chính là nhường nhịn chị rồi à?" Chu Lân Nhượng nói.

Nghê Diên ngượng ngùng nói: "Cảm giác cứ như... học lớp mười hai, mọi người đều coi tôi như báu vật vậy."

Đã sắp đi hết đoạn đường từ tòa Cần Tư đến tòa nhà của giáo viên.

Hai người tách khỏi đám người, người bên cạnh ngày càng ít, con đường trở nên vắng vẻ, chỉ có cây cối hai bên và mưa lớn không ngớt.

Lời của Chu Lân Nhượng vang lên cùng với tiếng mưa: "Chị đã là một báu vật lớn rồi."

Có lẽ sau này khi nhớ lại cậu sẽ cảm thấy sến.

Nhưng vào lúc này cậu nói ra một cách chân thành mà không cần nghĩ ngợi, cậu thật sự vô cùng muốn trân trọng người trước mắt này.

Bình Luận (0)
Comment