Có Phải Cậu Chán Sống Rồi Không

Chương 42

Một đêm mưa to, hôm sau trời quang mây tạnh.

Trên cây Ngọc Lan và cây long não dưới lầu vẫn còn đọng những giọt nước, bầu trời xanh thẳm, đám mây lững lờ trôi trên không.

Nghê Diên quên kéo màn cửa, cô bị ánh mặt trời đánh thức.

Nhìn thời gian cũng mới tám giờ.

Cô và Chu Lân Nhượng đã hẹn nhau ra ngoài lúc mười giờ.

Thế là cô rời khỏi giường, hâm nóng hai lát bánh mì ăn chung với sữa bò, sau đó lại xem bài thi Lịch Sử, học thuộc một bài văn tiếng Anh.

Thấy sắp đến giờ cô gửi tin nhắn thoại cho Chu Lân Nhượng: “Alo alo alo, bạn trai nhà bên đã dậy chưa?”

“Mặt trời chiếu tới mông rồi ——”

“Mặt trời chiếu tới mông rồi ——”

“Mặt trời chiếu tới mông rồi ——”

Âm thanh ma quỷ rót vào tai.

Chưa đến nửa phút Chu Lân Nhượng đã trả lời cô: “Mới dậy, bạn gái à.”

Nghê Diên: “Cậu còn bao lâu nữa?”

“Lập tức.”

Chu Lân Nhượng nói, “Năm phút.”

Tốc độ của Chu Lân Nhượng có thể nhanh đến mức khiến Nghê Diên vô cùng ngạc nhiên.

Cậu nói năm phút thì thật sự thức dậy, vệ sinh cá nhân trong năm phút, ăn mặc chỉnh tề, mang giày vào liền qua gõ cửa.

Còn Nghê Diên mới thay quần áo xong.

“Không cần vội, tôi chờ chị.” Chu Lân Nhượng đến bệ cửa sổ nhìn cây xương rồng nhỏ Nghê Diên mua lúc trước, ngón tay khều những cái gai trắng phía trên.

Chậu sứ màu xanh dương, cây xương rồng hình tròn không to bằng một nắm tay, một lớp sỏi sạch rải trên lớp đất.

Nghê Diên mua về nhưng chưa chăm sóc nó vẫn tự phát triển, vẻ ngoài còn không tệ.

Cực kỳ khiến người ta không phải lo lắng.

“Cậu vẫn chưa ăn sáng đúng không?” Nghê Diên hỏi Chu Lân Nhượng, cô chải tóc xong là có thể ra ngoài được rồi.

“Ra ngoài tùy tiện ăn gì đó là được.” Chu Lân Nhượng hỏi, “Chị ăn chưa?”

“Sữa bò với bánh mì, thế thôi.”

Hôm nay Nghê Diên muốn đi mua sách và văn phòng phẩm nên cô đeo cặp ra ngoài để tiện đựng đồ.

Cô lấy cặp trong phòng ra, đưa cho Chu Lân Nhượng, “Còn nhớ hôm qua đã nói sẽ làm chân chạy vặt cho tôi không hả?”

Chu Lân Nhượng nhận lấy cặp sách, chỉnh dây đeo dài thêm một chút. Hỏi: “Có muốn mang theo ly giữ nhiệt không?”

Cậu đã nhiều lần chứng kiến Thầm Niên ra ngoài cầm theo ly giữ nhiệt như một cán bộ già, nhưng sau này cậu vậy mà lại cảm thấy cũng không tệ, dưỡng sinh.

“Vậy cậu mang giúp tôi đi, Tiểu Lý Tử.” Nghê Diên nói, “Trong ấm nước có nước vừa mới đun.”

“Tiểu Lý Tử?”

“Bây giờ tôi là lão phật gia, cậu chính là Tiểu Lý Tử.”

Nghê Diên nói: “Tiểu Lý Tử là người hầu hạ lão phật gia có hiểu không?”

Chu Lân Nhượng nghĩ thầm, nhường nhịn cô ấy đi, nếu đánh ngốc rồi thì sao thi đại học được nữa.

Cậu cam chịu số phận cầm ly giữ nhiệt Nghê Diên để trên bàn đi lấy nước cho cô, thấy trong hộp nhựa bên cạnh có táo đỏ nên cậu bỏ vào vài lát.

Nghê Diên ở bên cạnh nhìn.

Đợi cậu làm xong cô mới nói: “Chúng ta đi thôi.”

“Biết lúc này cậu nên nói gì không?” Cô hỏi Chu Lân Nhượng. Chu Lân Nhượng: “Nói gì?”

“Cậu nên trả lời…” Nghê Diên nhéo cổ họng, bắt chước thái giám trên TV: “—— Vâng, nô tài đã biết.”

Chu Lân Nhượng đi phía sau cô, đưa tay ra tóm vào gáy trắng nõn của cô, hàm chứa ý cảnh cáo.

Nghê Diên cười nịnh nọt hai tiếng, hơi kiềm chế lại.

Nhìn thấy cậu đeo cặp sách của cô trên lưng lại hợp đến không ngờ. Lúc đầu vì cảm thấy thời gian học lớp mười hai rất gấp, lười giặt cặp nên cô đã đổi sang một chiếc cặp màu đen lớn, đơn giản, trung tính.

Nghê Diên: “Biết trước có ngày như vậy thì lúc đó nên mua một cái màu hồng barbie rồi.”

“Lão phật gia đừng cợt nhả nữa.” Chu Lân Nhượng cúi đầu, bỗng dưng hôn một cái thật mạnh lên trán cô giống như trả thù.

Để lại Nghê Diên không kịp chuẩn bị, “To to gan.”

Chu Lân Nhượng nở nụ cười, “Lão phật gia sao lại cà lăm thế?”

Đến trung tâm thành phố, ăn uống, vui chơi, mua sắm.

Lúc đầu Nghê Diên còn muốn đi xem phim nhưng thấy xem phim ít nhất phải mất hai tiếng, quá mất thời gian, không bằng kéo Chu Lân Nhượng ra ngoài đi chơi.

Cuối tuần nhiều người, đi đến đâu cũng chen chúc.

Nhưng vẫn không ngăn nổi tâm trạng vui vẻ của Nghê Diên, cô giống như chim bay khỏi lồng, bài thi và cuộc thi toán tạm thời bị cô ném ra sau đầu, hôm nay chỉ ra ngoài chơi, ra ngoài thả lỏng thôi.

Trước mặt cô có một cửa hàng văn phòng phẩm được trang trí rất đẹp mắt, Nghê Diên bị hấp dẫn, cô muốn đi vào xem thử.

 

Chu Lân Nhượng đi theo cô.

Nghê Diên nhớ tới chuyện Tần Tắc chuyển tiền cho mình.

“Lân Lân, cậu có biết không, thế mà Tần Tắc lại chuyển cho tôi 500 tệ để mua ruột bút. Còn nói nếu tôi không viết hết thì chính là lười biếng.”

“Đúng là không biết xấu hổ, bản thân anh ấy có thể sử dụng một cây bút ba năm.”

“Tiền đâu?” Chu Lân Nhượng hỏi. “Đương nhiên tôi phải nhận rồi.”

Có một bức tường đặc biệt trong cửa hàng văn phòng phẩm.

Kệ hàng gỗ được đóng trên vách tường giống như tủ thuốc của Kamaji trong “Vùng đất linh hồn”. Chúng được chia thành nhiều tầng và nhiều ngăn kéo nhỏ.

Trong mỗi ngăn kéo nhỏ có một mảnh giấy có viết một con số tương ứng với một chiếc túi may mắn.

Có nhiều cấp độ, 20 tệ, 50 tệ, 100 tệ… Cao nhất là 500 tệ.

Các mức giá khác nhau tương ứng với các túi may mắn khác nhau, bên trong là đồ dùng học tập đồng giá hoặc vượt quá số tiền ban đầu.

Ví dụ, một chiếc túi may mắn trị giá 20 tệ có thể chứa một số bút gel, sổ ghi chép và băng washi, trong khi chiếc túi may mắn trị giá 50 tệ có thể chứa sổ còng và giấy rời.

Mua túi may mắn là một chuyện phải dựa vào may mắn, còn mang theo chút “Đánh cược” trong đó.

Cược xem giây tiếp theo mình sẽ mở được gì, cược xem mình có thể trở thành người may mắn không.

Dù biết kết quả có thể không như mong đợi nhưng quá trình trước khi mở túi may mắn vẫn khiến người ta vô cùng mong chờ.

Mánh lới quảng cáo lớn nhất mà cửa hàng thực hiện là trong đó có một tờ giấy ghi 0000 giống trong vô số ngăn kéo nhỏ.

 

0000 tương ứng với túi may mắn lớn nhất trong cửa hàng.

Văn phòng phẩm bên trong nhiều đến mức có thể sử dụng trong cả một học kỳ, từ bút, giấy đến bìa hồ sơ, băng dính, sổ tay, bút máy, bút mực.

Trong đó có những con dấu có dấu ấn phiên bản giới hạn của thương hiệu và những bìa sách đã không xuất bản nữa.

Nói tóm lại là một gói quà tặng siêu cấp xa hoa không gì sánh được.

Có người đặc biệt đến vì 0000 nhưng việc rút trúng rất khó, giống như mò kim đáy bể.

Cửa hàng thậm chí còn không giải thích nó được giấu ở khu vực nào.

Cho nên cho dù là khu vực 20 tệ rẻ nhất cũng có thể có. Nhưng cũng có người đoán rằng, túi may mắn đắt tiền như vậy sẽ được giấu ở khu 500 tệ có giá cao nhất, cho nên họ thà mua một chiếc túi may mắn 500 tệ.

Nghê Diên đứng trước kệ gỗ nhìn khoảng sáu bảy người đi mua túi may mắn, mở ra đều là những số bình thường, có người cảm thấy không đáng.

“Lân Lân, tôi cũng muốn mở ngăn kéo.” Nghê Diên nói.

“Vậy thì mở thôi.” Chu Lân Nhượng hỏi: “Chị muốn mở giá trị nào?”

“50 đi.” Nghê Diên suy nghĩ một chút rồi nói.

Năm mươi không nhiều cũng không ít.

Trả tiền, Nghê Diên chọn một ngăn kéo nhỏ ở góc dưới khu vực 50. Rút ra, số 998.

Nhân viên cửa hàng mang cho cô chiếc túi may mắn tương ứng, trong đó có một lọ mực và một cây bút bình thường, giá khoảng năm mươi.

Không lỗ không lãi.

Nghê Diên có tâm lý của một tay cờ bạc, cô mong chờ được lật ngược tình thế.

Thế là đứng đấy không đi, nhìn Chu Lân Nhượng: “Lần nữa?” Chu Lân Nhượng gật đầu.

Lần thứ hai, bỏ ra 20 tệ, mở ra được ba cuốn sổ ghi chép, kiếm được một khoản lãi nhỏ.

 

Nghê Diên bỏ đồ vào cặp sách trên lưng Chu Lân Nhượng. “Lân Lân, nếu không… tôi thử một lần nữa nhé?”

Cô thật sự muốn Chu Lân Nhượng cản mình lại nhưng kết quả Chu Lân Nhượng còn điên cuồng hơn cô, “Thử mỗi giá trị một lần là được rồi.”

 

Nghê Diên: “…”

 

Nghê Diên: “Không phải cậu nên khuyên tôi dừng lại sao?”

 

Chu Lân Nhượng nghiêm túc giống như đang nhập vai, “Tiểu Lý Tử sao dám đi ngược lại mong muốn của lão phật gia?” Cô ấy vui thì cứ tiếp tục.

 

Sau khi trải qua một trận đấu tranh tâm lý kịch liệt, Nghê Diên nói: “Như vậy đi, tiêu hết 500 tệ của Tần Tắc thì không mua nữa, không rút trúng tôi cũng không đau lòng.”

 

Tần Tắc: “???”

 

“Chị quan sát mấy cái ngăn kéo nhiều vào, nhìn xem cái nào trong đó có khả năng là 0000 nhất.” Chu Lân Nhượng nói, “Dùng sóng điện não trao đổi với chúng nó một chút.”

 

Nghê Diên: “Lại lừa tôi.”

 

Mặc dù không tin nhưng cô đã thật sự quan sát.

 

Ánh mắt lướt qua bề mặt của những chiếc ngăn kéo nhỏ được sơn màu nâu sẫm, nhìn vào thớ gỗ của chúng.

 

Điều động trực giác, kích hoạt các sóng não vô hình.

 

Nghê Diên nói thầm trong lòng: “0000, nhúc nhích một chút đi, mau ra đây chào hỏi với tôi nào.”

 

Sau đó cô nghĩ, nếu điều này thực sự hiệu quả thì cô còn học tập thi vào đại học làm gì, trực tiếp đi làm bà đồng, chắc chắn công việc kinh doanh sẽ bùng nổ.

 

“Nghĩ xong chưa?” Chu Lân Nhượng hỏi. Nghê Diên lắc đầu: “Vẫn chưa chắc.”

Chu Lân Nhượng ôm eo cô, lặng lẽ kéo cô sang bên trái, “Vậy thì không bằng nhắm mắt rút đại đi.”

 

Nghê Diên nghe vậy liền nhắm mắt, đưa tay ra thăm dò.

 

Chu Lân Nhượng đưa tay cô tới tay cầm của một ngăn kéo nhỏ, Nghê Diên chậm rãi kéo ngăn kéo lấy tờ giấy bên trong ra.

 

Mấy lần trước đều là giấy màu trắng, lần này là màu đỏ. Phía trên in bốn số không, 0000.

Phản ứng đầu tiên của Nghê Diên chính là nghi ngờ, nhanh chóng đưa tờ giấy cho Chu Lân Nhượng xác nhận lại, “Sóng điện não của tôi giao tiếp thành công rồi?”

 

“Thật sao?”

 

“Tôi quá may mắn rồi?!”

 

Mỗi lần Nghê Diên hỏi, Chu Lân Nhượng đều cho cô câu trả lời chắc chắn.

 

Sau khi ngẩn ngơ, trên mặt Nghê Diên hiện ra cảm xúc vui vẻ, siêu cấp vui vẻ, vui vẻ không gì sánh được.

 

Vui vẻ đến mức cô hận không thể nhảy lên lưng Chu Lân Nhượng giở trò lưu manh.

 

Nghê Diên: “Lân Lân, tôi muốn đi làm bà đồng.” Chu Lân Nhượng: “?”

Nghê Diên: “Tôi có thể giao tiếp với các loại vật chất sau đó giúp người khác đoán vận mệnh. Đúng rồi, tôi còn có thể mua xổ số, kiếm bộn tiền.”

 

Cô nắm lấy tay Chu Lân Nhượng, nhắm mắt lại im lặng hai giây. “Tôi vừa giao tiếp với tay cậu, nó nói nó rất thích tôi.”

Sau đó dán mu bàn tay lên cơ bụng của Chu Lân Nhượng cách lớp áo. “Bụng của cậu cũng nói rất thích tôi.”

“…” Chu Lân Nhượng, “Đừng có nhân cơ hội giở trò lưu manh.” Nghê Diên cười ngượng ngùng thu tay lại.

 

Vì Nghê Diên rút được 0000 nên có không ít khách trong cửa hàng đến vây xem, nhân viên cửa hàng cũng chúc mừng cô.

 

Chủ cửa hàng lấy ra chiếc túi may mắn cực lớn. Đây đâu phải túi may mắn, rõ ràng là hộp may mắn.

Đó là một hộp quà lớn với chiếc nơ đỏ có dòng chữ “May mắn liên miên, phúc khí ngút trời”.

 

“Hộp khá lớn cũng khá nặng, có thể để lại địa chỉ chúng tôi sẽ trực tiếp gửi đến nhà.” Chủ cửa hàng thực sự vô cùng chu đáo.

 

Nghê Diên cảm ơn chủ cửa hàng.

 

Đối phương nói từ tận đáy lòng: “Cô thật sự quá may mắn rồi, cơ hội tỉ lệ một phần ngàn mà cô cũng gặp được, sau này nhất định sẽ luôn may mắn.”

 

 

Những chuyện Nghê Diên không biết.

 

Trong lúc Nghê Diên quan sát ngăn kéo, Chu Lân Nhượng sau lưng cô đã biến mất vài phút.

 

Cậu tới tìm chủ cửa hàng tiệm văn phòng phẩm để nói chuyện làm ăn. “Có thể mua lại 0000 không?” Cậu hỏi.

 

“Không được đâu.” Chủ cửa hàng là một người đàn ông trung niên có một đôi ria mép, đôi mắt nâu tròn nhìn hoài cổ, vẻ ngoài trung hậu, ông ấy lấy làm tiếc từ chối yêu cầu giao dịch của Chu Lân Nhượng, “Cậu thanh niên à, phải tuân thủ quy tắc trò chơi.”

 

“Đồ trong túi may mắn bao nhiêu tiền, tôi trả gấp đôi.” Bắt đầu do dự.

“Gấp mười.” Sắp dao động.

Dù sao chủ cửa hàng cũng là thương nhân, mở cửa làm ăn bản chất là vì kiếm tiền.

 

Huống hồ mánh khoé túi may mắn đã dùng được một thời gian vẫn chưa có ai mở được 0000, điều này sẽ khiến mọi người nghi ngờ liệu 0000 có thực sự tồn tại hay không.

 

Không bằng nhân cơ hội này thuận nước đẩy thuyền. Bán túi may mắn đi.

“Bạn gái tôi đang học lớp 12, đang trong giai đoạn quan trọng. Túi may mắn là cơ hội, cô ấy cần ám chỉ tâm lý để tin rằng mình may mắn.”

 

Tin cô được thiên vị, sẽ may mắn, mọi chuyện sẽ thuận lợi. Chủ cửa hàng lộ vẻ cảm động.

Đứng dưới góc độ lý trí thì việc kinh doanh này kiếm được rất nhiều tiền chứ không phải thua lỗ.

 

Đứng dưới góc độ cảm tính thì còn có thể giúp ích được cho người khác.

 

Chủ cửa hàng cảm thấy có thể nên đã nói vị trí của ngăn kéo 0000 cho Chu Lân Nhượng.

Nghê Diên và Chu Lân Nhượng bước ra khỏi cửa hàng văn phòng phẩm, cô vẫn cảm thấy không chân thực, nghĩ lại còn cảm thấy đắc ý: “Lân Lân, tôi quá may mắn rồi.”

 

“Chị nhất định sẽ luôn may mắn.” Chu Lân Nhượng nói.

Bình Luận (0)
Comment